Sau đó, A Tắc vì ta mà đỡ kiếm bị thương, khi tỉnh lại thì đã ở Lĩnh Nam.
Tàn binh nơi ấy, ai nấy cao ngạo, dù nể danh nghĩa Trấn Quốc Tướng Quân mà tạm tụ họp, nhưng để họ quy phục một tiểu tử trẻ người non dạ, quả thực rất khó.
A Tắc tốn không biết bao nhiêu công sức mới lần lượt thu phục từng người.
Thời gian ấy, hắn ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm vắt óc, chỉ vì muốn trở về một cách đường hoàng, danh chính ngôn thuận trong thời gian nhanh nhất.
Về sau, hắn phát binh khởi sự, xông pha trận mạc, chưa từng biết sợ là gì.
Vệ Chiêu ngẩng đầu nhìn ta, mắt đen lấp lánh.
"Đỡ kiếm… là… thật… tâm."
"Chết… là… thật."
"Hắn… rất liều… rất liều."
"Hắn… chín… chết… một… sống… mà… quay… về, ngươi… nên… tin… hắn."
Hồng Trần Vô Định
Từ lúc nào, lệ ta đã chảy đầy mặt.
Vệ Chiêu còn muốn nói gì nữa, nhưng ta trầm giọng:
"Ra ngoài đi."
"A… Ngọc…"
"Ra ngoài!"
Vệ Chiêu lặng lẽ cúi đầu, rời khỏi phòng với dáng vẻ buồn bã.
Ta ngã xuống giường, gục trong chăn, ôm chặt lấy mình, không cho bản thân phát ra lấy một tiếng khóc nào.
Triệu Tử Ngọc, ngươi phải làm sao đây? Ngươi… nên làm gì đây?
Không biết đã bao lâu, hạ nhân đến bẩm:
Vệ công tử thuê người dựng một túp lều cỏ ngoài phủ công chúa.
Hỏi ta có cần ngăn cản không?
Ta lạnh giọng:
"Kệ hắn."
Hắn muốn khổ tu, muốn sám hối, muốn làm gác cổng cho phủ công chúa, tùy hắn!
Tâm ta loạn thành một mớ, ngay cả ngày mai phải làm gì cũng không rõ ràng, đâu còn tâm trí quản thêm một người.
Về sau, Vệ Chiêu thực sự dựng một lều cỏ cạnh phủ công chúa mà ở.
Trương ma ma nói, Vệ tướng từng đến tìm hắn.
Nhưng Vệ Chiêu lập tức viết thư đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, dùng cái c.h.ế.t ép buộc Vệ tướng cắt đứt mọi liên hệ.
34
A Tắc cuối cùng vẫn đăng cơ xưng đế.
Ngày hôm đó, ta với thân phận là công chúa tiền triều, được mời tới tham dự đại điển đăng cơ.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên thân ta, bọn họ lấy ta làm cái cớ để tạo phản, không thể g.i.ế.c ta, nhưng thái độ cúi đầu thần phục của ta, khiến họ yên tâm phần nào.
A Tắc đầu đội miện quan, thân mặc hoàng bào, áo đen viền đỏ, tượng trưng cho trời đất, thắt đai lụa trắng quanh hông, dáng vẻ đoan chính nghiêm trang, đúng là một vị hoàng đế anh minh thần võ.
Hắn mắt nhìn thẳng, khí độ phi phàm, từng bước bước lên thềm ngọc cao cao, ngồi lên long ỷ.
Mãi cho đến khi nghi thức kết thúc, hắn vẫn không liếc nhìn ta một cái.
Sau khi đăng cơ, A Tắc hạ chiếu đại xá thiên hạ.
Khang Lạc trong ngục cũng được thả ra sau khi bị giáng làm thứ dân.
Vũ Lăng vương phủ đã dắt cả nhà bỏ trốn, nàng chẳng còn chốn dung thân, nhưng việc đó đã không còn liên quan gì đến ta.
Ánh mắt ta từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm vào cục diện triều chính và dân sinh.
Ba tháng sau khi đăng cơ, A Tắc khởi binh tiến đánh Địch quốc.
Địch quốc là một dân tộc du mục, mỗi năm vào mùa đông đều quấy phá biên cương, Phế Đế bất tài, liên tục đại bại.
Mà Minh gia quân dưới trướng A Tắc vừa trải qua chiến loạn, tinh nhuệ mạnh mẽ, thế như chẻ tre, một đường tiến thẳng đến hoàng đô Địch quốc, g.i.ế.c c.h.ế.t Địch quốc đại hãn, cướp đoạt vô số lãnh thổ, mở rộng bờ cõi Đại Triều.
Chỉ có điều, trong chiến sự, một số vị tướng tài đã bỏ mạng, để lại vết nứt nơi lòng quân.
Tại triều đình, A Tắc trọng dụng số lượng lớn cựu thần của Đại Chu, khiến Vệ tướng cùng nhóm tân thần vô cùng bất mãn.
Vệ tướng cho rằng, bọn họ cực khổ dựng nên triều đại mới, là để loại bỏ hết đám cựu thần, nhưng A Tắc lại lấy tài làm gốc, cho rằng như vậy có thể giúp thông suốt chính sự, xoa dịu lòng dân, nên kiên quyết giữ nguyên lập trường.
Ngay lúc ấy, có người dâng tấu, vạch trần hàng loạt chuyện xấu Vệ tướng từng làm dưới thời Phế Đế.
Vệ tướng kinh hãi, nổi giận, xông thẳng vào ngự thư phòng, trách cứ hoàng đế trẻ tuổi dung túng cho đám cựu thần nói xằng bậy thị phi, khiêu khích ly gián, còn trách A Tắc vô ơn bạc nghĩa.
Những lời đồn này đương nhiên khó tin, Vệ tướng dù quyền thế cỡ nào cũng không thể vô lễ đến vậy, mà A Tắc cũng không hồ đồ đến mức ấy.
Tuy nhiên, mâu thuẫn giữa Vệ tướng và A Tắc, là thật.
Ta lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Nhưng thời cơ lại chẳng chờ đợi ta.
Một ngày nọ, Vệ tướng dẫn người khí thế bừng bừng xông vào phủ công chúa.
Ông ta lông mày dựng đứng, mắt đầy sát khí, đã không còn dáng vẻ nghiêm cẩn như lần đầu ta gặp.
Ta cảm thấy bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì cũng không khó hiểu.
Người đời thường nói, quyền lực là xuân dược tốt nhất. Vệ tướng nay đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, A Tắc là nghĩa tử, ông ta là Á phụ, cũng là Thái Thượng Hoàng trên thực tế, dĩ nhiên muốn làm gì cũng được.
Ông ta nhìn ta chằm chằm, giọng lạnh như băng:
"Phụng thánh chỉ của Hoàng Thượng, ban c.h.ế.t cho phản tặc Triệu Tử Ngọc, người đâu, mang rượu độc tới!"
Một chén rượu độc được người hầu bưng tới đặt trước mặt ta.
Ta nhìn chằm chằm vào chén rượu đen đặc, giọng bình thản hỏi:
"Ngươi sẽ g.i.ế.c A Tắc sao?"
"Gì cơ?" – Vệ tướng sững sờ, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sắc bén nhìn ta.
Ta tiếp lời:
"Năm xưa, ngươi thu dưỡng A Tắc, thật sự là vì lòng tốt ư? Mẫu thân A Tắc và phu nhân của ngươi tuy là tỷ muội ruột, nhưng xưa nay bất hòa, bà ta sao có thể để ngươi cứu người? Ngươi đem A Tắc nuôi dưới chân núi Vân Sơ Tự, thật sự chưa từng có tâm tư gì khác sao?"
"A Tắc trưởng thành, ngươi dùng hắn thu phục tàn dư của Trấn Quốc tướng quân, có từng nghĩ đến chuyện muốn thay thế hắn?"
"Ta từng nghe nói, trên chiến trường A Tắc từng bị ám tiễn sau lưng, người hạ lệnh b.ắ.n lén, chẳng phải là do Tể tướng ngươi chỉ thị sao?"
"Câm miệng!" – Vệ tướng nghiến răng ken két, gân xanh nổi lên trên trán.