Thì ra lòng người, thật sự có thể vỡ vụn.
Không biết bao lâu trôi qua, ngoài cửa vang lên tiếng hô g.i.ế.c vang trời, nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống.
Đại thái giám dẫn một đám cung nữ, ma ma đứng nghiêm chỉnh bên ngoài, cao giọng hô:
“Khải bẩm công chúa điện hạ, loạn quân đã bị trừ sạch, nô tài cung nghênh công chúa điện hạ thượng triều!”
37
Ta đăng cơ làm nữ hoàng của Đại Chu.
Việc đầu tiên ta làm, chính là phái người truy sát Vệ tướng, g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta trên đường hồi hương.
Sau khi nhiều lần tra xét, ta mới biết Vệ tướng chẳng những không mù mờ gì về sư phụ, mà trái lại, biết rõ ràng mồn một, thậm chí sớm đã có phòng bị.
Năm xưa, Vệ tướng cùng sư phụ Lục Diệu từng được xưng tụng là "Hoa Kinh song tuyệt", một người như ngọa long, một kẻ như phượng sồ.
Nhưng tiên hoàng rõ ràng yêu quý sư phụ hơn, đối đãi thân thiết, kỳ vọng cũng nhiều hơn.
Vệ tướng biết rất rõ rằng người cầm đầu nghĩa quân còn lại chính là sư phụ, nhưng cố ý giấu giếm thông tin quan trọng, dẫn dắt A Tắc hiểu sai.
Dưới sự mưu toan của ông ta, hai đạo nghĩa quân cuối cùng ắt sẽ giao chiến, ắt sẽ có kẻ vong mạng.
Nếu A Tắc chết, ông ta liền tiếp nhận Trấn Quốc quân.
Nếu sư phụ chết, ông ta sẽ là quyền thần dưới một người, trên vạn người.
Hồng Trần Vô Định
Vệ tướng đáng chết!
Sau khi xử lý ông ta, ta không kịp đau buồn.
Ta bận rộn thu phục triều thần.
Triều đình lúc bấy giờ giao thời giữa cũ và mới, lòng người bất ổn.
Ta liên tục tuyên cáo: tội cũ xí xóa, kẻ hiền dùng làm chính, nhưng không phải ai cũng tin tưởng.
Luôn có kẻ cho rằng ta là nữ nhân, không xứng ngồi ngai vàng.
Ta liền dùng thủ đoạn sắt thép trấn áp, mấy lần ra tay, mới bình ổn được nội loạn, thiên hạ quy phục.
Mà trong âm thầm, ta dường như cảm nhận được mỗi thời khắc then chốt, đều có quý nhân tương trợ.
Ta đoán, đó là A Tắc đã âm thầm bày sẵn ván cờ, giúp ta đi đến ngày hôm nay.
Hắn tựa như từ lâu đã thay ta dọn sạch mọi chướng ngại, chỉ là ta chẳng hề hay biết.
Ta lấy lễ nghi đế vương mà an táng A Tắc. Lại dùng nghi lễ quốc sư và trọng thần để an táng sư phụ.
Chỉ trong một ngày, ta tiễn biệt hai người quan trọng nhất trong lòng.
Ta tưởng bản thân sẽ đau đớn khôn nguôi, nhưng thật ra lại không có nước mắt.
Ta cứ ngỡ mình vốn lạnh nhạt vô tình, nên mới có thể bước lên ngôi vị chí tôn này.
Một ngày nọ, ta nổi hứng vi hành, cải trang xuất cung, đi lang thang khắp các ngõ ngách.
Tới một con hẻm tên Phú Dân, ta nghe thấy tiếng cãi vã, một tên vô lại đang trêu ghẹo một tiểu nương bán đậu hũ, nàng ngã nhào xuống dưới đất, vô cùng đáng thương.
Ta ra hiệu cho thị vệ đi xử lý, còn mình thì ngồi xuống quán đậu hũ, gọi một bát.
Tiểu nương kia lau nước mắt, rửa tay xong liền tất bật mang bát đậu hũ đến cảm tạ ta.
Nàng cười cười niềm nở, ta đưa tay nhận lấy.
Vừa chạm mắt, ta sững người, nàng chính là Khang Lạc.
Nàng mặc áo vải thô, không một món trang sức, dung nhan nhợt nhạt, bàn tay trắng nõn năm nào giờ đầy vết chai sần.
Nàng lúng túng, nhưng chỉ một thoáng, liền lấy lại thần sắc, dạn dĩ ngồi xuống cạnh ta.
“Nếm thử đi, đậu hũ ta tự tay làm. Xem có vừa miệng không?”
Ta ăn một muỗng, thật sự rất ngon.
Một công chúa tiền triều giờ bán đậu hũ nơi đầu đường, nàng quả nhiên đã nghĩ thông suốt rồi.
Ta gật đầu, nhàn nhạt hỏi:
“Vì sao không đến tìm ta?”
Nàng cười tự giễu:
“Tìm tỷ làm gì? Chẳng phải chỉ thêm phiền? Tỷ cũng biết ta vốn ngốc, ở giữa những người thông minh như vậy, sống cũng rất mệt.”
Ta trầm mặc.
“Đứa nhỏ đâu?”
Nhắc đến đứa nhỏ, vẻ mặt nàng chùng xuống:
“Mất rồi. Có lẽ nó chê ta không đáng làm mẫu thân, nên chẳng muốn đến với ta.”
Có người gọi mua đậu hũ, nàng đáp một tiếng, rồi đứng dậy lo liệu.
Ta ngồi đó, lặng lẽ ăn đậu hũ.
Ăn đến một lúc, trong lòng bỗng dâng lên cơn buồn nôn, khó chịu muốn ói, rốt cuộc ta không nhịn được, khẽ nôn ra.
Thị vệ tưởng đậu hũ có độc, vội rút kiếm vây quanh Khang Lạc.
Sắc mặt nàng tái mét, vội vã xua tay:
“Không phải ta! Không phải... Ơ, tỷ tỷ… tỷ mang thai rồi à?”
Ta như bị sét đánh, tay vô thức đặt lên bụng.
Ta mang thai rồi sao?
Hồi cung, Thái y chẩn mạch nhiều lần, xác nhận ta đang mang song thai.
Cả hậu cung vui mừng khôn xiết.
Triều thần nghe tin cũng mừng rỡ, đồng loạt dâng tấu chúc mừng.
Trong đó có tấu chương của Vệ Chiêu, văn từ giản dị, không câu nệ lễ nghĩa, như một người bạn thân thiết đến chúc mừng.
Ở cuối thư, hắn xin đi nhậm chức tại Vân Thủy, một nơi nghèo nàn xa xôi, mong được làm việc giúp dân.
Ta chuẩn tấu.
Vệ Chiêu đã trải qua bao vinh nhục thăng trầm, giờ đã biết gột rửa tâm tính, sẽ là một trung thần hữu dụng.
Ta từng nói: dùng người theo tài, chỉ cần hắn có thể gánh việc, ta không ngại quá khứ của hắn.
Sau khi duyệt hết tấu chương, ta thấy choáng váng, vừa đứng lên thì loạng choạng.
Tay vô tình đặt lên án thư, không ngờ lại vô tình chạm trúng một cơ quan, liền khiến một ngăn bí mật bật ra.
Trong đó có một tờ giấy, ta kinh ngạc, rút ra xem.
Là nét chữ quen thuộc đến nhói tim.
“Ta vượt núi băng rừng mà đến, cứ ngỡ mình là tướng quân đến cứu công chúa. Nào ngờ… lại thành gian thần phá tan giấc mộng nữ hoàng của nàng.”
“Ta truyền ngôi cho nàng, chắc chắn nàng sẽ không nhận. Vậy thì… hãy tự đến mà lấy.”
“A Ngọc, A Ngọc… Trẫm… nên làm sao với nàng mới phải đây?”
Ta ôm chặt tờ giấy, nỗi bi thương dâng trào như sóng dữ, nước mắt ào ạt trào ra.
Cột tím, xà vàng, mái ngói cong vút, cung điện vẫn lộng lẫy như xưa.
Nhưng thế gian này thật sự chẳng còn A Tắc nữa rồi…
Hoàn.