Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng

Chương 6

Vệ Chiêu giận đến méo cả mặt.

 

“Ta với ngươi không đội trời chung!”

 

“Vậy thì càng tốt.” Ta nhàn nhạt nói. “Tháng sau là tiệc sinh thần của Khang Lạc, bản cung nghĩ… phò mã chắc chắn không muốn cùng ta đi, vậy bản cung sẽ một mình tới.”

 

“…”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Vệ Chiêu lập tức đỏ bừng như gan heo, sự khao khát trong mắt suýt nữa làm lý trí của hắn tan biến lần nữa.

 

“Nhưng ngươi đâu thể rời phủ công chúa…”

 

“Thì sao chứ?” Ta nhướn mày.

 

“Ta leo tường mà đi, phụ hoàng chẳng lẽ thật sự sẽ c.h.é.m đầu ta sao?”

 

Để cho Vệ Chiêu tin lời ta là thật, tối hôm ấy, ta thực sự dắt hắn đi leo tường một chuyến.

 

Không phải dắt… mà là xách.

 

Ta vác hắn như xách gà con, nhẹ nhàng, gọn gàng, tránh khỏi toàn bộ lính canh, không để lại dấu vết.

 

Khi hai chúng ta đứng trên con phố phồn hoa náo nhiệt, Vệ Chiêu vẫn mang dáng vẻ mơ mơ màng màng như chưa kịp tỉnh mộng.

 

Ta cười tủm tỉm:

 

“Giờ thì tin chưa?”

 

Sắc mặt hắn vẫn khó coi, nhưng trong ánh mắt… ta nhìn ra được một tia kính phục mơ hồ.

 

Đúng là nực cười!

 

Ta lại nói tiếp:

 

“Tháng sau nếu muốn ta dắt đi dự yến tiệc sinh thần, không phải là không được, xem biểu hiện của ngươi ra sao đã.”

 

“Ngươi muốn ta khom lưng cúi đầu, hầu hạ ngươi, mặc ngươi bắt nạt sao? Ngươi nằm mơ đi!”

 

Vệ Chiêu lập tức cự tuyệt.

 

Ta kiêu ngạo hất cằm:

 

“Ta đường đường là công chúa Đại Chu, để ngươi làm tùy tùng, chẳng lẽ ủy khuất lắm sao?”

 

Vẻ mặt Vệ Chiêu biến hóa mấy lượt, cuối cùng đành im lặng, xem như mặc định làm “tùy tùng của công chúa” không mất mặt cho lắm.

 

Thế là từ hôm ấy, ta không khách khí nữa, sai hắn đi mua đồ, vác bao, đổ rác… dùng đến là thuận tay vô cùng.

 

Khi đi ngang qua một sạp nặn tượng đất, ta dừng lại.

 

Tay nghề của ông chủ thật sự tinh xảo, sống động như thật.

 

Ta động lòng: “Nặn một bức giống ta, và một bức giống hắn.”

 

Hồng Trần Vô Định

“Được ngay!” Ông chủ vui vẻ nhận lời.

 

Vệ Chiêu đứng bên cạnh mặt mày đen như đáy nồi, không cam lòng nhưng lại không dám từ chối.

 

Ta không giải thích gì cả, chỉ đến khi ông chủ hỏi về y phục, ta mới lên tiếng:

 

“Đừng làm bộ y phục này. Muốn một thiếu niên mặc áo vải thô, giống như sống trên núi. Ở đuôi mắt phải có một nốt ruồi nước mắt.”

 

Vệ Chiêu nghẹn một hơi:

 

“Ngươi thích nhìn ta thê thảm, ngươi mới vui lòng sao?”

 

Bậy bạ!

 

Tên ngốc này căn bản không hiểu, cuộc sống trong núi khi ấy… ta đã vui vẻ biết bao.

 

Cầm lấy tượng đất, ta dắt hắn lặng lẽ trở về phủ công chúa.

 

Những ngày sau đó, Vệ Chiêu liền mất dạng, đoán không chừng là sợ ta lại bắt hắn đi làm tạp dịch.

 

Cho đến ngày sinh thần của Khang Lạc.

 

Hắn rốt cuộc cũng xuất hiện, một thân y phục mới tinh, bước ra sáng loáng như được dát ngọc.

 

Dung mạo kia quả thật là công tử như ngọc, quý khí vô song.

 

Chỉ tiếc… trong mắt ta, bộ dạng ấy chẳng khác nào một kẻ háo hức muốn đội mũ xanh (cắm sừng) lên đầu ta.

 

Ta cười khanh khách:

 

“Tới bữa tiệc, ngươi biết mình phải làm gì rồi chứ? Ngươi là người đã có vợ, không được làm chuyện bừa bãi đâu đấy.”

 

“Hừ, ta biết phải làm gì, không cần ngươi nhắc.”

 

Vệ Chiêu hơi đỏ mặt, lúng túng mà lườm ta một cái.

 

Ta cũng không trêu chọc nữa, vẫy tay dẫn hắn ra cổng lớn.

 

Vệ Chiêu dáo dác nhìn quanh, tức tối:

 

“Triệu Tử Ngọc, ngươi căn bản không định dắt ta đi đúng không? Chúng ta mà ra ngoài thế này, sẽ bị bắt ngay đấy!”

 

Ta phất tay ra hiệu.

 

“Xoạt—”

 

Cửa phủ mở ra.

 

Ngoài cổng… chẳng có lính canh nào.

 

Ta ngẩng cao đầu:

 

“Tại sao lại bị bắt? Ta là công chúa Đại Chu, là nữ nhi ruột của mẫu hậu, ai dám giam ta mãi?”

 

Nhờ phúc của mẫu hậu, ta chỉ bị nhốt bảy ngày là được thả ra.

 

Chỉ là Vệ Chiêu vẫn luôn tránh mặt ta, còn ta thì chẳng muốn đi đâu, nên mãi hôm nay mới mở cửa phủ ra.

 

Vệ Chiêu trừng ta một cái, gào lên:

 

“Vậy tại sao ngươi không nói sớm!”

 

“Ngươi có hỏi đâu!” Ta nhún vai, gương mặt vô tội.

 

Vệ Chiêu giận đến giậm chân:

 

“Triệu!Tử!Ngọc!!!”

 

9

 

Yến tiệc sinh thần của Khang Lạc.

 

Ta và Vệ Chiêu đến trễ.

 

Bởi vì hắn tức giận, làm rối cả đầu tóc, lại phải trang điểm lại một lượt, mất không ít thời gian.

 

Thật đúng là càng nghiêm túc thì lại càng lúng túng.

 

Vừa tới nơi, Vệ Chiêu liền bị mời về bên bàn tiệc của nam khách.

 

Ta thì trao quà cho Khang Lạc, rồi yên tĩnh ngồi vào bàn tiệc của nữ khách, một mình dùng chút đồ ăn.

 

Ta không quen biết bất kỳ ai trong số những tiểu thư quý nữ nơi kinh thành này, mà ta cũng chẳng muốn miễn cưỡng bản thân.

 

Vòng tròn xã giao, không hợp thì đừng cố chen vào.

 

Hiển nhiên, các nàng ấy cũng chẳng có ý định kéo ta nhập hội.

 

Một đám người vây quanh Khang Lạc, không ngừng thay đổi kiểu cách mà khen ngợi y phục hôm nay của nàng, từ sợi tóc đến đôi giày đều được tán dương tận mây xanh.

 

Nhưng Khang Lạc rõ ràng là nghe mà thấy chán.

 

Ánh mắt nàng hoàn toàn không đặt vào bọn họ, mà là chăm chăm về phía nam khách, cụ thể hơn, là chăm chăm nhìn Vệ Chiêu.

 

Mà Vệ Chiêu cũng chẳng rời mắt khỏi nàng.

 

Hai người một ánh mắt đưa tình, một ánh mắt thâm tình đáp lại, tựa như một đôi ngốc nghếch bị yêu đương làm cho mất trí.

 

Mà ta… chẳng khác nào Diêm Vương canh cổng điện, chắn ngay ở giữa ánh nhìn của họ.

 

Một vài tiểu thư quý tộc ra hiệu với nhau, rồi mỉm cười bước đến mời ta rượu, bắt đầu vờ vịt bắt chuyện.

 

“Công chúa điện hạ, nghe nói người trước kia từng tu hành tại Vân Sơ Tự, không biết tu theo pháp môn nào vậy?”

 

“Sát sinh đạo.”

 

“Ái chà, công chúa thật biết nói đùa. Hòa thượng, ni cô thường nổi danh là nhân hậu từ bi, tuyệt đối không sát sinh. Công chúa tất nhiên cũng vậy rồi.”

 

“Cho nên các ngươi thấy ta dễ bắt nạt, định ra tay phải không?”

 

Ta ngẩng đầu, cười mỉm nhìn bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment