Hành Trình Công Chúa: Ở Lại Trường An Không Hề Dễ Dàng

Chương 8

Ta nghiến răng, nhảy theo.

 

Ngay trước khi hắn kịp kéo Khang Lạc lên bờ, ta đã giành trước kéo nàng lại.

 

Khang Lạc phản kháng dữ dội, lôi kéo muốn dìm ta c.h.ế.t cùng.

 

Nàng ta nổi điên, sức mạnh kinh người.

 

Ta bị kéo chìm nổi, uống không ít nước hồ.

 

Cứ thế này thì cả hai đều sẽ chết. Vì một tên nam nhân vô dụng? Không đáng!

 

Tức giận dâng trào, ta tung một chưởng đánh ngất nàng, kéo lên bờ.

 

Rồi thuận chân, đạp một cước vào mặt Vệ Chiêu, đá hắn xuống vùng nước sâu hơn.

 

Tên khốn này, không chịu yên ổn!

 

Thấy Khang Lạc được người đỡ lên, đám người xúm lại xôn xao, ta mới quay đầu, bơi đến chỗ Vệ Chiêu.

 

Túm lấy cổ áo hắn, ấn mạnh xuống nước.

 

Hắn sặc lên sặc xuống.

 

“Phù… Triệu Tử…”

 

“Ngọc… phù…”

 

“Dừng… tay…”

 

Ta vẫn tiếp tục dìm, đến khi hắn gần như không còn hơi, mới kéo ngược hắn lên, ép hắn nhìn thẳng vào ta:

 

“Vệ Chiêu, nhớ kỹ lời ta: ta sẽ hòa ly, nhưng không phải bây giờ.”

 

“Nếu ngươi dám phá chuyện của ta, ta cho ngươi và Khang Lạc cùng nhau xuống hoàng tuyền.”

 

Nói rồi, ta kéo hắn lên bờ, ngồi phịch xuống, thở hổn hển.

 

Vệ Chiêu vẫn đang ngơ ngác, hiển nhiên chẳng hiểu gì cả.

 

Lúc ấy, Khang Lạc đã tỉnh lại.

 

Nàng đẩy đám người bên cạnh ra, yếu ớt nhìn ta, vẻ mặt như lấy hết can đảm:

 

“A tỷ… tỷ từng nói, nếu ta dám nhảy xuống hồ, tỷ sẽ trả A Chiêu lại cho ta. Giờ ta đã làm rồi, A tỷ… xin tỷ giữ lời.”

 

“Xin tỷ… trả A Chiêu lại cho ta.”

 

Ta cạn lời.

 

Lần đầu tiên nàng gọi ta là “tỷ tỷ”, vậy mà lại là để hãm hại ta.

 

Cái giọng điệu vừa đáng thương vừa mềm mại ấy, thật hèn hạ!"

 

Khuôn mặt ngây thơ vô tội, khiến người ta không sinh nổi nghi ngờ.

 

Ngay cả Vệ Chiêu cũng sững sờ, hết nhìn ta rồi lại nhìn nàng.

 

Ta cười nhạt.

 

Lau đi những giọt nước chảy dọc gương mặt, vuốt lại tóc ướt, đứng dậy thật đoan trang, sải bước đến trước mặt Khang Lạc.

 

Giơ tay tát nàng ta một cái.

 

“Chát!”

 

“Khang Lạc, ngươi là công chúa Đại Chu, đừng học mấy trò thủ đoạn rẻ tiền của đám nữ nhân ong bướm trong cung.”

 

“Đừng tự hạ mình thành tiện nhân chỉ biết làm nũng khóc lóc.”

 

“Bản cung dám thề trước bài vị tổ tông, ta chưa từng nói những lời đó. Ngươi dám thề không?”

 

11

 

Khang Lạc không dám thề.

 

Bởi vì hai chữ “tổ tông”, là nơi gốc rễ m.á.u mạch của một người.

 

Dù nàng ta có ngang ngược đến đâu, cũng không dám nói dối trước tổ tiên.

 

Nàng cắn môi, mắt đỏ hoe, thoạt nhìn giống hệt một chú thỏ nhỏ đáng thương.

 

Đáng tiếc… con thỏ này lại biết làm nũng câu người.

 

Ta toàn thân ướt đẫm, ngẩng cao đầu rời đi một cách kiêu hãnh, để lại Vệ Chiêu rụt cổ theo sau, lặng lẽ không dám nói lời nào.

 

Về tới phủ công chúa, đầu ta choáng váng, gắng sức thay y phục rồi chẳng buồn động đậy thêm chút nào.

 

Vậy mà đúng lúc ấy, mẫu hậu lại truyền ta vào cung.

 

Bà nhất định là muốn hỏi chuyện xảy ra trong rừng cây, cũng có thể là muốn giúp Khang Lạc trút giận.

 

Ta là con người, cũng vừa mới rớt xuống nước, ta đâu phải mình đồng da sắt.

 

Trong lòng ngán ngẩm cực độ, thật chẳng muốn đi chút nào.

 

Thế nhưng, cung nữ truyền chỉ lại rất cứng rắn:

 

“Nếu công chúa thân thể không khỏe, thì càng nên vào cung để thái y xem mạch.”

 

 

“Được, ta đi.”

 

Ngồi trên xe ngựa, ta cắn răng chịu đựng cơn đau đầu, từng bước yếu ớt mà tiến vào Trường Ninh cung.

 

Không ngờ, bên trong đang cãi nhau long trời lở đất.

 

Mẫu hậu giận dữ quát lớn:

 

“Khang Lạc! Con hãy biết điều một chút! Vệ Chiêu đã là phò mã, là tỷ phu của con! Đừng làm ra những chuyện mất mặt như thế nữa!”

 

“Người mất mặt rõ ràng là Triệu Tử Ngọc! Nếu không phải vì ả, Vệ Chiêu bây giờ là của con! Là của con!”

 

Tiếng gào khóc xé ruột xé gan của Khang Lạc vang vọng khắp cung điện.

 

“Tóm lại chuyện đã qua rồi! Tất cả đã an bài, con đừng vọng tưởng nữa. Ta đã nhờ người xem mối cho con, chọn vài nam tử còn tốt hơn Vệ Chiêu nhiều lần!”

 

“Mẫu hậu! Con là người, không phải món đồ chơi! Người có nghe con nói không? Con chỉ cần A Chiêu, ngoài A Chiêu ra, ai tốt đến đâu con cũng không cần!”

 

Giọng nói ấy, lần đầu tiên ta thấy Khang Lạc thật sự có chút giống con người.

 

Thế nhưng, mẫu hậu lại cho nàng một cái bạt tai vang dội:

 

“Chát!”

 

“Xem ra con vẫn chưa tỉnh ngộ.”

 

“Với con người mà nói, sống mới là điều quan trọng nhất! Con đúng là ngu dốt đến cực điểm!”

 

Giọng mẫu hậu đầy phẫn nộ, hàm chứa nỗi đau không lời.

 

Ta đứng bên ngoài, nghe thấy câu ấy… lại thấy bà đòi hỏi quá cao.

 

Ma maa yêu chiều cái sự trẻ con ngây thơ của Khang Lạc, nuôi lớn nàng thành một người vô pháp vô thiên, rồi đến khi nàng phạm sai lầm, lại trách nàng không biết điều.

 

Nếu thực sự muốn dạy bảo, sao không dạy từ đầu?

 

Bên trong rơi vào im lặng.

 

Nữ quan khẽ thở dài một hơi, sau đó mới lên tiếng:

Hồng Trần Vô Định

 

“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Trường An công chúa đã đến.”

 

Khang Lạc hất tung rèm, ánh mắt oán độc mà nhìn ta một cái, rồi chạy vụt ra ngoài.

 

Một đám cung nữ chạy theo phía sau, vừa đuổi vừa gọi:

 

“Công chúa, người vừa mới rơi xuống hồ, xin đừng chạy nhanh!”

 

Mắt mẫu hậu cũng dõi theo bóng Khang Lạc, mãi đến khi khuất hẳn, bà mới miễn cưỡng dời tầm mắt, ánh nhìn trở nên mỏi mệt, giọng nói khàn khàn:

 

“Con đến rồi à? Đỡ hơn chút nào chưa?”

 

“Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhi thần vẫn ổn.”

 

“Ừm…”

 

Mẫu hậu như người mất hồn, thần trí không yên.

 

Hồi lâu, bà mới lên tiếng, giọng trầm thấp:

 

“Khang Lạc là do mẫu hậu chiều hư… con đừng để trong lòng.”

 

Đầu ta đau như muốn nứt toác, khí huyết bốc lên, không kìm được liền thốt ra:

 

“Mẫu hậu vì sao không nói cho Khang Lạc biết dù không có nhi thần, người cũng sẽ không để nàng gả cho Vệ Chiêu?”

 

“…Gì cơ?”

 

Ánh mắt mẫu hậu lập tức hiện lên muôn vàn cảm xúc, vừa kinh ngạc vừa phức tạp, như thể lần đầu nhìn thấy ta.

Bình Luận (0)
Comment