Hành Trình Của Cô

Chương 2

Editor: Tây An

Ba năm trước đây.



Ánh nắng chói chang, cát vàng như lửa.

Sa mạc như một biển lửa. Trống trải, bất thiện.

Giữa cồn cát chập trùng không ngừng này, một cánh rừng đá đứng sừng sững. Hẻm núi sâu và vách đá hùng vĩ, như mê cung cấu tạo từ từng cột đá sa thạch. Thần bí, kì lạ.

Nơi này, là Tassili Azguer. Miền trung Sa mạc Sahara.

Đến tận đây, hành trình mạo hiểm xem như tới một nơi quan trọng.

Tiết Xán Đông lần này đi xuyên sa mạc, vô cùng tùy hứng. Không có đội xe, càng không có đội hộ vệ. Chỉ lẻ loi một mình, mang theo đầy đủ thiết bị, đi một con Jeep tính năng cực tốt, thế là đi xuyên qua sa mạc hơn 4,800 cây số này.

Tassili Azguer này là nơi ít ai lui tới, sở dĩ được người ta biết đến, chính là bởi vì trong rừng đá phía trước, có hơn năm ngàn bức nham họa (*Tranh trên tường) thời kỳ Đá Mới. Nhưng dù vậy, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy người tới tham quan. Trong phạm vi mấy chục dặm vẫn cô quạnh, đủ nói rõ hết.

Tiết Xán Đông không có hứng thú với nham họa, nơi anh muốn đi nằm ở một doanh địa tại Đông Nam. Thêm chút xăng, tắm rửa, lại ăn thêm bữa cơm, sau đó tiếp tục đi.

Bên đường đất là cát vàng nhìn không thấy cuối, thỉnh thoảng có một hai gốc thực vật chịu hạn cô độc đứng thẳng. Xe không ngừng đi lên, cảnh sắc từ đầu đến cuối vẫn như một, chỉ có thời tiết biến hóa khó lường, thỉnh thoảng gia tăng chút cho bầu không khí.

Vừa rồi nắng chói chang, giây lát lại gió tà khắp chốn, mây đen thành đàn bay tới.  Trời bắt đầu rung ầm ầm, bão tố lại sắp tới.

Tiết Xán Đông đang tính còn bao lâu sẽ đến doanh địa, qua một cồn cát chập trùng phía trước, đột nhiên có một chiếc xe, bên cạnh còn có hai người đứng. Loại tình huống thế này dọc đường anh gặp mấy lần, hành trình thám hiểm, chuyện ngoài ý muốn có nhiều, giúp đỡ cho nhau đã là ước định thành quy củ.

Nên anh chậm rãi lái xe đến, hai người lập tức tiến lên.

Một nam một nữ, người đàn ông mặc trang phục điạ phương, da mặt đen nhánh, ánh mắt sáng tỏ. Cô gái hơn nửa là đến tham quan, cô mặc đồ thoáng khí, từ mũ mão găng tay, lại đến mặt nạ kính mắt, võ trang đầy đủ đến mức như làm sinh hóa. Trông thấy xe tới, cô lập tức lấy kính râm xuống, vẻ mặt vui sướng.

Tiết Xán Đông chỉ mang kính râm và mũ, cô gái kia xem xét thấy anh là người châu Á, nên không đợi người đàn ông địa phương mở miệng, cô đi lên trước dùng tiếng Anh hỏi: “Xin hỏi là người Trung Quốc sao ạ?”

Tiết Xán Đông gật đầu, nơi thế này gặp được đồng hương, mặc dù bình thường anh lạnh nhạt đến đâu, cũng thản nhiên mỉm cười một cái.

Cô gái rất vui, ngữ điệu vốn nhu hòa thêm phấn khởi, trực tiếp dùng tiếng Trung nói với anh: “Xe của chúng tôi chết máy, bão cát nên cứu viện không đến được, anh có thể trước cho tôi nhờ đến doanh địa Aquac không? Khoảng hơn bảy mươi cây số.”

“Lên đây đi.”

“Cảm ơn cảm ơn, thực sự rất cảm ơn.” Cô vô cùng cảm kích nói, quay đầu giải thích một lần với người đàn ông địa phương vẫn xấu hổ mỉm cười.

Sau đó hai người về xe cầm đồ, lại dùng túi thông khí che con xe chết máy, ngồi lên con Jeep của Tiết Xán Đông.

Người đàn ông địa phương ngồi ghế phụ xe, cô gái ngồi ghế sau.

Tiết Xán Đông dùng tiếng Anh trao đổi đơn giản cùng người đàn ông, hỏi anh ta tình hình doanh địa, và phạm vi ảnh hưởng của cơn bão.

Người đàn ông địa phương đáp lại từng chuyện, vô cùng khéo nói tốt  bụng.

Cô gái ngoại trừ nói lời cảm ơn lần nữa, suốt đường đều giữ yên lặng, đến khi bọn anh an toàn đến doanh địa.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối. So với mưa to gió lớn trên đường, nơi này hoàn toàn là vùng trời khác. Đèn đuốc sáng trưng, cao xanh óng ánh. Trong doanh địa mọi người vây quanh đống lửa nói cười, nâng cốc chúc nhau.

Tiết Xán Đông đặt một gian phòng, chỉnh trang một phen, mỏi mệt hơn mười ngày quét sạch.

“Đinh đinh đinh”

Tiếng đập cửa quấy rối anh nhắm mắt dưỡng thần, cửa vừa mở ra, phát hiện một cô gái xa lạ đứng trước cửa phòng, cầm trong tay bình rượu đỏ, trong nụ cười mang theo chút ngượng ngùng.

Cô gái xa lạ này… Có phần không dễ hình dung. Bởi vì dung mạo và khí chất thế này, rất không hợp với sa mạc.

Nên Tiết Xán Đông có một giây đứng lặng. Nhưng khi anh đối diện cặp mắt kia lúc, lập tức nhận ra cô.

“Cái này xem như tạ lễ đã nhờ xe.” Cố Du mặt mỉm cười, hai tay đưa rượu đỏ tới, trên gương mặt hoàn mỹ trắng nõn, thành ý tràn đầy. Đôi mắt như làm từ nước, óng ánh trong suốt, khiến cho người ta có hảo cảm vô cùng.

“Không cần khách khí như thế.” Tiết Xán Đông nâng cốc nhận, cụp mắt nhìn cô. Lúc này anh có phần hiểu bộ trang phục vũ trang sinh hóa của cô là vì sao, mỹ nhân như nước trong veo quả thực không dễ dàng.

“Vậy… Chúc — “

“Cùng uống đi.” Anh đột nhiên mở miệng.

Cố Du đang chuẩn bị rời đi dừng lại chân, ngửa đầu nhìn anh.

Thần sắc Tiết Xán Đông nhẹ nhõm, khóe môi có phần cong lên, cúi đầu nhìn cặp mắt biết nói của cô, chờ đáp án. Kỳ thật vừa rồi khi anh bật thốt lên, không có ý gì khác, nhưng trông thấy sự khẩn trương ngắn ngủi trên mặt cô, lại có chút muốn đùa. Muốn xem cô đáp lại như thế nào.

Cố Du cứng người một lát, lập tức cười cười, sau đó rất hào phóng mở miệng nói: “Được, nếu như anh không ngại, một lúc nữa chúng tôi sẽ ăn đồ nướng ở bên ngoài, cùng đi không?”

Tiết Xán Đông khẽ nhếch lông mày, nhìn chăm chú đôi mắt cô một mực mỉm cười, sau một lát mới chậm rãi gật đầu.

Đồ nướng trong sa mạc, rất nguyên thủy. Lửa củi, thịt dày, còn không thiếu rượu ngon. Các kiểu người vây quanh, cười cười nói nói, trao đổi câu chuyện cuộc đời của nhau.

Cô gái đưa anh rượu rất được hoan nghênh, đàn ông chung quanh đều muốn nói chuyện cùng cô. Cô rất lễ phép, nhưng chẳng hay nói, đại đa số thời gian đều cười khoát tay vờ không nghe hiểu.

Trong sa mạc con gái ít, huống chi như cô.

Tiết Xán Đông cúi đầu uống một hớp rượu, vừa muốn thu tầm mắt lại, lại đối diện với ánh mắt cô. Tiếp theo liền thấy cô chỉ chỉ anh, thành công rời đám người đi tới chỗ anh.

“Anh không ăn thêm chút nữa à?”

“Cô rất được hoan nghênh.”

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời lắc đầu.

Cố Du cười cười, ngồi xuống tảng đá bên cạnh anh, mở miệng nói: “Mấy khảo sát viên này hôm nay mới tới. Hiếu kì với con gái, hơn là hiếu kì với thế giới.”

Tiết Xán Đông giương lông mày, nghĩ thầm: Không ngu ngốc là được. Phụ nữ xinh đẹp ngu ngốc luôn đặc biệt dễ ăn thiệt.

Nhưng nhìn ánh mắt buồn nôn của hai người đàn ông da trắng phía xa kia, anh vẫn nhàn nhạt nhắc nhở cô một câu: “Đi ra ngoài, chú ý an toàn nhiều hơn.”

Cố Du cười gật gật đầu, dùng ánh mắt cảm tạ anh.

Tiết Xán Đông thấp giọng hỏi cô: “Cô đến xem bích hoạ?”

Cố Du lắc đầu: “Tôi tới làm nhà.”

Tiết Xán Đông bất ngờ với đáp án, dò xét cô trên dưới.

Cố Du cười, rất tự biết mà nói: “Tôi biết nhìn thì không giống, nhưng tôi quả thực không phải tới chơi.”

Tiết Xán Đông cũng vui vẻ. Nhìn lên cô gái trẻ tuổi đôi mắt cong cong trước mặt, ngạc nhiên phát phát hiện mình lại không tìm ra tật xấu của cô.

Anh nhìn một cô gái, chủ yếu nhìn khí chất và tướng xương.

Cô gái ở sa mạc mà vẫn trắng nõn đến chói mắt trước mắt đây, quả thật có chút đặc biệt.

Cô cứ vô cùng đơn giản mà ngồi xuống, vậy mà dù ai cũng không thể nào coi nhẹ cô. Một động tác chỉnh tóc đơn giản, bộc lộ đều là khí chất. Không làm bộ, không nhăn nhó, mười phần ưu mỹ.

Cặp mắt kia quả thực sáng rọi, thanh thuần đến cảnh giới cực hạn, nhưng thật ra lại gợi cảm.

Một ánh mắt nhẹ nhàng tới, sẽ có thể khiến tim người ta căng lên. Không trắng trợn, càng không thấp kém. Dù kiến thức anh rộng rãi, khẩu vị xảo trá, cũng không thể không thừa nhận, cô gái này… quả thực rất có mị lực.

Nhưng đáng tiếc, trêu hoa ghẹo nguyệt từ trước đến nay không phải tác phong của anh. Nói một câu đùa thì không sao, hành động thì thôi.

“Gần đây thời tiết rất không ổn định, một mình đi vẫn phải chú ý an toàn nhiều hơn.” Cố Du bị anh dùng cặp mắt sâu thẳm nhìn, thấy có chút xấu hổ, không nhịn được lên tiếng.

“Cô đến đây bao lâu rồi?” Anh ‘Ừm’ một tiếng, hỏi cô.

Cố Du chậm rãi trả lời: “Hai năm, đến Tassili Azguer chỉ mới hơn ba tháng.”

“Còn đi qua đâu nữa?”

Cô mỉm cười, ngửa đầu nhìn trời: “Anh biết không? Nghe nói Tassili Azguer này là là thánh địa tuyệt hảo quan sát mặt trăng, anh xem.”

Tiết Xán Đông thuận tay cô nhìn lại, vào mắt chỉ có bầu trời đầy sao này, không thấy chút bóng dáng mặt trăng nào. Lặng một hồi, anh thấp giọng cười.

Cố Du cười nhẹ nhàng mà nhìn anh, đột nhiên nho nhã: “Tráng sĩ, hai ta bèo nước gặp nhau, chỉ cần nâng cốc cộng ẩm, không hỏi lai lịch đường về, được chứ?”

Tiết Xán Đông gật gật đầu, bị cô chọc cười, đột nhiên cảm thấy cô gái này trước mắt rất vừa hay.
Bình Luận (0)
Comment