Hành Trình Của Cô

Chương 22

Editor: Tây An

Loại vấn đề vô lý thế này, người bình thường ai mà hỏi.

Cũng may Cố Du cũng không phải người bình thường, ý vị thâm trường cười liếc Tiết Kiều Cẩn, cũng chả nói gì. Tiết Xán Đông đứng một bên càng không phải thai phàm, chỉ thẳng cổng: “Về nhà đi.”

“Oa…!” Tiết Kiều Cẩn hiển nhiên là khúc xương cứng, dù trong lòng có sợ anh, cũng vẫn kiên trì lẩm bẩm nói: “Không có ý định kết hôn ạ?! Vì sao chứ?! Hai người không yêu nhau sao? Anh, có phải anh còn nhớ chị Nhiễm Yên hay không? Không được đâu! Anh không thể vậy được! Chị Cố Du, chị biết không? Anh em anh ấy còn có một — ái! Ôi! Ối? Khốn kiếp! Phó Lỗi?! Phó Lỗi! Anh điên à! Anh dám lôi tôi–?!!”

Phó Lỗi tận tâm xách người ra tận ngoài hành lang, Tiết đại tiểu thư lên tiếng kháng nghị cũng bị bao phủ trong đầu đám người.

Cố Du và Tiết Xán Đông thân mật đứng chung, đều như đang đắn đo suy nghĩ gì đó.

“Nó bị chiều hư.” Tiết Xán Đông biến tướng xin lỗi.

Cố Du cười không nói.

Tiết Xán Đông biết cảm xúc cô hơi bị ảnh hưởng, kéo người vào trong ngực, nói nhỏ: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Cố Du ngửa đầu nhìn anh, nụ cười có chút phức tạp, lúc đầu muốn hỏi anh chút gì đó, nhưng vẫn quyết định chờ kết thúc đấu giá từ thiện thì nhắc lại sau, để anh lo lắng cho mình một hồi cũng tốt.

Tiết Xán Đông nhìn cô chằm chằm, đang chuẩn bị mở miệng giải thích, trong tiến nhạc vang lên giọng MC. Tiệc sinh nhật từ thiện, sao có thể thiếu được khâu từ thiện đấu giá?

Lời anh muốn nói chưa ra khỏi miệng, đành phải ôm người, hôn gương mặt một cái để trấn an.

Hình thức đấu giá tương đối tùy tiện, tiền hàng năm Tiết Xán Đông có được trong sinh nhật, sẽ quyên toàn bộ cho quỹ từ thiện anh thành lập, để giải quyết vấn đề ấm no và việc học của nhi đồng nghèo khó.

Trên sân khấu từng tác phẩm về trẻ em được bày ra, quần chúng cạnh tranh, đang liên tiếp thể hiện lòng nhân ái của mình.

Cố Du đột nhiên hỏi anh: “Em không đấu được không?”

“Anh đấu giúp em.” Tiết Xán Đông nắm chặt tay của cô, quan tâm chu đáo.

“… Cảm ơn.” Cố Du thở dài, nhàn nhạt nói với anh: “Em được cảm nhận đầy đủ hai chữ ‘Giai cấp’ này rồi.”

Tiết Xán Đông cười, “Dùng từ không ổn.”

Cố Du nhướng lông mày, như ‘Tùy anh nói thế nào, em chính là nghĩ như thế’.

Tiết Xán Đông bị bộ dáng này của cô khiến lòng ngứa ngáy, nếu không phải phiền trường hợp đông người, nhất định ôm người lên trên đùi, cùng cô thở gấp mới thôi.

Trong lúc đấu giá, các loại bạn bè vừa đi vừa về chào hỏi, cô một mực tự nhiên hào phóng, mặc kệ đối mặt với hạng người gì, cô đều không tự ti chút nào. Chỉ có khi bị người ta trêu ghẹo lúc hai người thân mật, cô mới thể hiện ra chút ngượng ngùng. Điểm này, anh rất hài lòng.

Anh thích người trong lòng bình tĩnh, thong dong là loại phẩm chất đặc biệt ưu nhã. Kiểu cốt khí đến từ đáy lòng này, bình thường không liên quan đến kinh nghiệm học tập. Càng tiếp xúc với cô, anh lại càng thấy đến trên người cô có thật nhiều bí ẩn. Không đề cập tới gì khác, chí ít lý do lúc trước cô dùng để cự tuyệt mình theo đuổi, hẳn không phải là thật.

Cách biệt quá xa, người của hai thế giới?

Nếu thật sự cảm thấy là hai thế giới, cô không thể tự tại như thế trong thế giới của anh. Mặt đối mặt với tất cả vật chất trong thế giới này, cô không tự ti, có đọc hết sách hướng dẫn, nhưng không có chút kinh ngạc và khó chịu, sẽ rất khó giải thích. Chí ít các cô gái gia đình thường thường bậc trung, không thể nào không chút kinh ngạc với vật chất và cách sống của anh.

Cô càng lúc càng giống quyển sách vốn đọc không thấu, càng lật càng nghi hoặc, càng đọc càng thú vị. Đúng khẩu vị của anh.

“Em thích bức tranh kia.” Cố Du chỉ vào một bộ tranh màu nước trên sàn, nhỏ giọng nói với anh.

Tiết Xán Đông nhìn sang, phát hiện là một bức tranh nhà cửa cây cối thêm mặt trời màu sắc rực rỡ do trẻ em vẽ. Anh cười gật gật đầu với cô, bỏ bảng hiệu trên bàn vào trong tay cô.

Cố Du nắm chặt bảng hiệu, nhìn anh một hồi, khi anh nhướng mày hỏi thăm cô, cánh tay vung lên, chính thức mở ra con đường từ thiện.

Yến hội bốn mươi mấy người, cuối cùng mức từ thiện là hơn 7625 vạn. Tiết Xán Đông bổ sung số lẻ, tròn tám ngàn vạn chính thức cho vào quỹ từ thiện, thêm một phần sức mọn vì trẻ em khó khăn.

Đấu giá xong, chính là thời gian chính thức tiệc tùng. Uống rượu, khiêu vũ, trò chuyện, vui cười.

Cả buổi tiệc sinh nhật Cố Du đều hầu như ở cạnh Tiết Xán Đông, nhìn đám người gọi là danh lưu này, thể hiện ra mặt bình thường nhất của mình. Sau mấy năm nghiên cứu sinh nhật của anh, rốt cục cô được tự mình tham dự. Mùi vị, một lời khó nói hết.

Kiểu trường hợp tự nhân thế này, Tiết Xán Đông hình như cũng không phóng túng chút nào. Bánh gatô không ăn, ngay cả rượu cũng không uống. Đương nhiên, đám bạn của anh cũng sẽ không tồn tại kiểu không uống rượu tí nào. Anh chỉ đơn giản chọn lựa một vài món thức ăn chay, cùng cô ngồi xuống bàn bên cạnh cây cột, cùng nhau ăn tối. Trong lúc đó cũng có người đến chào hỏi, đàm luận, anh cũng không e dè để người ta trực tiếp ngồi, nói thoải mái ngay trước mặt Cố Du.

Sau bữa tiệc này, người người đều biết Cố Du, một người khiến cây vạn tuế Tiết Xán Đông đến lúc lập gia đình ra hoa.

Tiệc kết thúc lúc hơn mười một giờ, mọi người coi như chơi xong, cũng chơi rất tiết chế.

Ban đêm gió lớn, Tiết Xán Đông khoác áo khoác trên người Cố Du, ôm cô đi ra khách sạn, “Về nhà anh đi.” Anh ôm cô, vừa dịch quần áo vừa đề nghị.

Cố Du lắc đầu, dựa trong ngực anh, lười biếng nói: “Em không yên tâm về Nữu Nữu, anh tới nhà của em được không.”

“Được.” Tiết Xán Đông cưng chiều xoa mặt cô, cùng cô trở về nhà.

Ngõ cũ không ồn ào náo động như ban ngày, Lưu Tiểu Cường lái xe đi, hai người đi dọc theo phố, cửa nhà cũ dựng thẳng một loạt tủ mây. Cố Du đi tới, “Em lấy chuyển phát nhanh.”

Tiết Xán Đông giúp cô cầm túi, nhìn cô nhập mã mở tủ, một ngăn tủ mở ra, cô ôm ra một cái hộp tươi mới từ giữa.

Tiết Xán Đông vội vàng nhận.

“Ôi, cẩn thận một chút.” Cố Du dặn dò anh.

“Thứ gì vậy?”

“Không cho anh biết.”

Cố Du cười rất đáng yêu, ánh mắt Tiết Xán Đông cũng dịu dàng đến cảnh giới nhất định.

Hai người về đến nhà, Nữu Nữu vẫn khéo léo ngồi xổm ở cửa ra vào chờ chủ nhân. Nhưng hôm nay, Cố Du lại là không giống như ngày thường, ôm nó tình chàng ý thiếp chơi một hồi, mà vừa đổi giày vừa vỗ nhẹ lên mèo yêu, nhìn đồng hồ, phi tốc mở hộp trên đất ra, bỏ túi chườm nước đá, cẩn thận bưng ra một cái bánh gatô nhỏ, đốt nến.

“Nào nào nào, mau! Mau cầu nguyện! Còn hai phút là mười hai giờ!” Cô nhảy chân vỗ tay, vội vàng xao động thúc giục người đàn ông vừa đổi giày xong, trông đáng yêu cực. So với mỹ nhân phong tình vạn chủng trong bữa tiệc kia, tưởng như hai người.

Tiết Xán Đông cười, vội vã phối hợp cùng sự vội vàng xao động của cô. Đối mặt với bánh sinh nhật cô đặt trên bàn nhỏ, nhắm mắt, làm bộ cầu nguyện, sau đó thổi ngọn nến nhỏ kia.

Cố Du vui mừng nhảy vào trong ngực anh, cánh tay ôm lấy phần gáy anh, nhu tình nhìn anh, dùng chất giọng tuyệt vời nhất nói: “Sinh nhật vui vẻ, anh yêu.”

“… Cảm ơn.” Tiết Xán Đông cảm thấy mình bị cô vuốt ve một cái, nhưng không phải  cơ thể, mà là trong lòng.

“Bánh gatô tiệm này rất ngon, đặc biệt khó mua, em đặt rất lâu, tám giờ tối hôm nay mới đưa đến!” Cô như tranh công chỉ vào bánh gatô, lại tự nhủ an ủi mình: “Mỗi người một miếng nhỏ, sẽ không mập.”

Tiết Xán Đông cười vô cùng cưng chiều, kéo người vào trong ngực, cúi đầu chính là một nụ hôn nồng nhiệt dài đến nửa thế kỷ.

Sau đó…

Tâm trạng muốn ăn bánh gatô của cô nhạt đi rất nhiều, mơ mơ màng màng ôm anh, ngửa mặt lên, thần sắc mê người.

Tiết Xán Đông muốn trực tiếp ôm cô đi làm việc khác, nhưng lại không đành lòng chà đạp tâm ý của cô, nên anh cởi áo khoác vào phòng bếp, cầm xiên, cắt miếng bánh gatô nhỏ, đặt tới bên cạnh miệng cô.

Cố Du cười híp mắt nhìn anh, ngượng ngùng ăn. Mỹ vị vào miệng, cô cười đến càng ngọt.

Tiết Xán Đông không ăn đồ ngọt, nhưng nhìn vui vẻ như vậy, cũng lấy một miếng ăn, gật gật đầu, ôm cô đáng yêu vào trong ngực.

“Anh chờ một chút!” Cố Du đột nhiên thoát cái ôm, chạy ra ban công. Anh đi theo, chỉ thấy cô ôm bồn hoa nhỏ, cười cười: “Ta da– quà sinh nhật!”

“…”

Cố Du thấy anh không phản ứng nhiều lắm, cười giải thích rõ: “Đây cũng không phải bồn hoa em tùy tiện lấy ra từ ban công đâu! Đây là em cố ý mua cho anh~ “

“Bên trong là cái gì?”

“Dâu tây.”

“Dâu tây?” Tiết Xán Đông nhìn cái cây màu xanh nhỏ như mầm, rất là kinh ngạc.

“Anh phải đích thân phụ trách việc nuôi nó, đi đâu cũng mang, đến khi kết dâu, ngay lập tức phải mang chia sẻ với em, được không?” Cố Du ôm eo của anh, nói ra yêu cầu vô lý của mình.

Tiết Xán Đông cười, “Anh chưa nuôi cây bao giờ.”

“Em biết, nên anh nuôi một cây thử xem. Nuôi vì em, có được không?…” bản lĩnh nũng nịu của Cố Du thực tế rất cao, căn bản không cần nói mấy lời sơ cấp kia, chỉ cần giọng mềm, điềm đạm đáng yêu nghiêng mắt nhìn anh một cái, Tiết Xán Đông lập tức bó tay.

“Sao nhiều thứ vậy? Em tặng anh quà, hay là tra tấn anh đây?” Anh ngồi vào ghế sô pha, ôm người đến trên đùi, hôn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Em cho là anh đồng ý rồi.” Cô nở nụ cười xinh đẹp, dúi đầu vào cổ của anh, dịu dàng nói: “Anh thường xuyên đi công tác, em cũng bận rộn như vậy, anh nuôi nó, mang theo nó khắp thế giới, giống như mang theo em. Không tốt sao?”

Tiết Xán Đông tin phục hoàn toàn, dịu dàng hôn hôn trán cô, cười nói: “Được, đều nghe em.”

Cố Du ngửa đầu nhìn anh, nét mặt tràn đầy mừng rỡ và cảm động, duỗi tay vuốt ve lồng ngực của anh, nhẹ giọng thổ lộ với anh: “Em nghiêm túc với anh, anh có vậy không?”

“Đương nhiên.” Tiết Xán Đông không hề nghĩ ngợi mở miệng.

Cố Du ‘Ừm’ một tiếng, có hơi thẹn thùng mà nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Tiết Xán Đông cười, “Làm sao vậy?”

Cố Du thở dài, đôi mắt ướt sũng kia, nhìn anh thẳng tắp, dùng giọng cực nhỏ hỏi anh: “Anh nghiêm túc, là kiểu lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết sao?”
Bình Luận (0)
Comment