Hành Trình Của Cô

Chương 58

Editor: Tây An

Cả đêm trở lại nhà lớn, mặc dù Tiết Kiều Cẩn rất muốn diễn một màn oanh oanh liệt liệt, nhưng cô ta tốt xấu sao vẫn còn có chút lý trí, biết ông tuổi cao sức khỏe khó chịu, nên cố ý lách qua lầu một, trực tiếp đánh thức vợ chồng Tiết Quốc Thụy cùng Đinh Văn Tú.

Trong phòng khách lầu hai, Tiết Kiều Cẩn kể hết thảy sinh động như thật, cuối cùng cũng không quên thêm phân tích của mình.

“Cô ta thật đúng là lòng dạ hiểm độc! Sao có thể vì báo thù mà bày kế với anh cháu chứ? Loại người này cũng quá khủng bố đi ạ! Bác gái! Bác nói xem hạng người gì mà lại vì kiểu lý do hoang đường này, dựng lên tình yêu và hôn nhân của mình ạ? Hơn nữa ngay cả sinh con cũng không đáng kể! Đây là cái ngữ người gì vậy?! Thực sự là quá đáng sợ ạ!”

Đinh Văn Tú nửa đêm canh ba bị đánh thức, vốn có chút đau đầu, lại nghe nha đầu này oanh tạc một trận, đầu càng đau, “Cháu nghe từ đâu được những lời này thế?”

“Bạn cháu ạ! Anh ấy và Cố Du là bạn từ nhỏ! Chuyện này tuyệt đối là thật! Bác nhất định phải tin tưởng cháu, tuyệt đối không được bị cô ta lừa gạt tiếp! Cháu nghi giờ cô ta đổ bệnh nằm viện gì đó, cũng đều là thủ đoạn!” Tiết Kiều Cẩn lo lắng vạn phần, mắt trừng đến tròn to, chỉ sợ mình không được tin tưởng, cống hiến xong với bác gái, lại nói với bác trai: “Nếu bác không tin, thì đi dò tra là được! Cháu nói tuyệt đối chính xác là sự thật! Bác nhất định phải khuyên nhủ anh cháu đấy! Đừng để anh ấy bị người ta lợi dụng!”

Tiết Quốc Thụy gật gật đầu, nom hiền lành hòa ái, nói với Tiết Kiều Cẩn: “Cháu đừng vội, chuyện này bác cùng bác gái cháu sẽ điều tra rõ. Về nước lúc nào thế? Bảo bố mẹ cháu chưa?”

Tiết Kiều Cẩn bị ngữ khí bình thản này làm đứng người, nhưng vẫn vô ý thức trả lời: “Chưa báo bố mẹ ạ…. nhưng bây giờ — “

“Ăn cơm chưa?” Lần này đổi thành Đinh Văn Tú hỏi cô ta.

“… Ăn rồi ạ.”

“Vậy bác bảo chị Lưu chuẩn bị khách phòng một chút, cháu sớm nghỉ ngơi một chút, thức đêm không tốt cho sức khỏe.”

“Ây… Nhưng anh cháu– “

“Chuyện to bằng trời cũng có thể chờ đến ngày mai, ngoan.” Đinh Văn Tú cười vỗ về Tiết Kiều Cẩn, đứng dậy đi xuống lầu bảo chị Lưu.

Chờ Tiết Kiều Cẩn tắm rửa dưỡng da xong, nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, người còn có chút choáng váng. Sao lại không giống với dự tính của cô ta chứ? Một chút phản ứng cũng không có? Là không tin cô ta sao?! Hừ! Vốn là như vậy, lời cô ta nói cứ không thể tin như vậy sao!

Tiết Kiều Cẩn thở phì phì, lật qua lật lại vò giường chiếu. Một hồi ngẫm lại từ lúc tuổi thơ, mình ủy khuất thế nào, lúc lại ngẫm lại Cố Du đáng ghét, cũng dám đùa bỡn người nhà họ! Giày vò đến hừng đông mới buồn ngủ.

Đương nhiên mất ngủ cũng không chỉ có cô ta, Đinh Văn Tú vừa về đến phòng liền thương lượng cùng chồng.

“Lời nhóc Kiều Cẩn nói, đều là thật à?”

Tiết Quốc Thụy vừa nằm lại trên giường, vừa đắp chăn, vừa nói: “Chuyện này… anh có biết chút chân tướng.”

“Cái gì mà chân tướng? Chẳng lẽ còn là thật à?!” Đinh Văn Tú kinh ngạc ngồi thẳng người.

Tiết Quốc Thụy vỗ về bà, ra hiệu bà đừng kích động, sau đó nói chuyện mình nghe từ em trai Tiết Quốc Lương, và một số việc về sau hiểu rõ, cho vợ nghe.

“Chuyện cây cầu lớn vượt sông thật sự là Quốc Lương mạo danh?”

“Đúng vậy.” Nhớ tới sự chột dạ lại tủi thân của em trai, nơm nớp lo sợ giải thích cùng ông toàn bộ quá trình, thật sự là vừa thất vọng vừa bất đắc dĩ.

“Vậy, vậy nói như vậy, con bé kia làm nhiều như vậy, là vì tra ra chân tướng à?” Đinh Văn Tú chậm rãi tiêu hóa tất cả điều mình nghe được.

Tiết Quốc Thụy thở dài: “Xán Đông nói con bé sống rất khổ, chưa từng có được một chút xíu tình thương và tán đồng của mẹ. Khả năng cũng là vậy mới càng thân bố. Bị nhồi không ít quan niệm và cái gọi là sự thật, cũng chẳng có gì lạ.”

Đinh Văn Tú im lặng, mãi sau mới một lần nữa mở miệng: “Xán Đông là bởi vì biết tình hình mới ly hôn à?”

“Những chuyện này anh cũng không rõ ràng, thằng bé kia em cũng biết, dính đến riêng tư không hề đề cập tới. Nhưng từ chi tiết lão quản gia lộ ra ngoài, anh đoán hẳn là con bé thẳng thắn với nó, cũng càng có thể là người ta đưa ra lời đề nghị ly hôn.”

Đinh Văn Tú gật gật đầu, “Em nói thằng bé này khi đó sao mà dỗi kinh như thế, dù tình cảm không còn, cũng không đến nỗi ngay cả con cũng triệt để chia cắt. Ô…” bà im lặng, lại có chút thổn thức, càng nhiều hơn chính là cảm xúc cực kì phức tạp, cùng với tổn thương quấn trong lòng, không để bà dễ chịu.

“chuyện bọn nhỏ, để chúng nó giải quyết đi.” Tiết Quốc Thụy nắm bả vai vợ, cảm khái nói: “Thật ra nói câu chuyện phiếm. Nếu như không phải một màn này, anh lại cảm thấy cuộc hôn nhân của Xán Đông và Tiểu Du, cũng chưa chắc có thể dài lâu.”

“Có ý gì chứ?” Đinh Văn Tú mệt mỏi tựa trên bờ vai chồng, chuẩn bị nghe cao kiến của ông.

Tiết Quốc Thụy hỏi lại bà: “Em cảm thấy Tiểu Du và cô gái khác, khác biệt lớn nhất là cái gì?”

“…” Đinh Văn Tú bị ông hỏi, Tiểu Du xinh đẹp, học thức và đối xử với mọi người, đều rất tốt. Nhưng thế này không thể trở thành khác biệt lớn nhất giữa cô và các cô gái khác. Dù sao có rất nhiều người ưu tú.

Tiết Quốc Thụy cười, tự động giải đáp: “Kiên cường.”

“Hả?”

“Khác nhau căn bản nhất giữa người và người, không ở địa vị xã hội, giàu nghèo chênh lệch, trình độ văn hóa cao thấp, thậm chí không ở giáo dưỡng tốt xấu.”

Đinh Văn Tú không thế nào tán đồng, hỏi lại ông: “Ở có cứng hay không à?”

Tiết Quốc Thụy cười nói: “Quả thực nói, cũng không phải cứng rắn, mà là tâm trí. Có vài người dù cho cả đời không đi ra núi, cũng có thể nhìn thấy người ưu tú quang vinh xinh đẹp nhất hơn em. Sống rõ ràng, có can đảm gánh chịu, tôn trọng sự thật, đồng thời càng cần vì thế mà nghiêm khắc với mình.”

“Anh nói em hiểu, thế nhưng theo em nhìn đứa bé Tiểu Du kia, cũng không sống rõ ràng.”

Tiết Quốc Thụy cười, hơi xúc động lại có phần nghiêm túc nói: “Đừng nói nó, chính em và anh, ai dám nói mình có thể sống được đủ rõ ràng? Có thể làm mấy chuyện sau, đã siêu việt hơn chín phần người trên thế giới này. Nó còn nhỏ, lại có gia đình như thế, hồ đồ thêm thời gian cũng là bình thường. Anh thấy khả năng thực sự nó hấp dẫn con trai, có lẽ chính là sự chơi liều. Mười năm ấy, đổi thành em, em dám nói em được không?”

Đinh Văn Tú nhìn chồng một lát, ngoài miệng không nói, trong lòng cũng có chút tán đồng. Cô bé kia, quả thực có thể bản lĩnh khiến người ta lau mắt mà nhìn. Mặc dù bản lãnh này đối nhà họ mà nói không phải chuyện tốt, cũng không thể phủ nhận, cô quả thực không thể xem như người bình thường.

“Em và anh đều là người làm việc, biết một sự kiện chấp hành theo kế hoạch khó ra sao. Có vài người tự chủ yếu, thậm chí cả một ngày cũng không thành kế hoạch. Cô bé kia, lại làm mười năm. Mà mặc dù kết quả không phải như nó muốn, cuối cùng lựa chọn của nó vẫn là tôn trọng sự thật này, tự mình chấp nhận tất cả đau khổ. Dám làm, dám đảm đương, dám nhận sai. Có thứ khí chất này đàn ông cũng rất ít, huống chi là phận gái.”

“Dù vậy, em cũng không thể nói em không ngại, nó lừa gạt tình cảm với con và chúng ta, người bình thường không làm được loại chuyện này.” Đinh Văn Tú mặc dù cũng rõ chuyện tình cảm của con bà không làm chủ được, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.

Tiết Quốc Thụy vuốt ve mặt vợ uể oải, khuyên bà: “Đúng, nhưng ai bảo con em nó mắt cao hơn đầu, người chân chính thích trong lòng, tới giờ cũng chẳng phải là bình thường. Nhận lừa gạt nó cũng sẽ không thoải mái, nó còn tổn thương ít hơn em sao? Thế nhưng tính tình và lòng tự trọng qua rồi, nó vẫn phải đối mặt với tâm ý chân thực của mình.”

“Anh nói đều không sai, nhưng về tình cảm em vẫn còn không qua được, cũng không quyết định chắc về sau làm sao đối xử với con bé.” niềm tin một khi bị phá hỏng, người ta thậm chí sẽ bắt đầu hoài nghi hết thảy.

Tiết Quốc Thụy gật đầu tỏ ra là đã hiểu, lại khuyên bảo bà: “Con bé nhất định là yêu con trai, không thì sinh con làm gì, dùng phương thức ác như vậy trừng phạt mình làm cái gì. Trong cả quá trình này dày vò nhất nhất định là nó. Dù sao em đối với nó tốt như vậy, con trai đối với nó cũng khẳng định không kém, áy náy của nó đối với mọi người, có thể nghĩ ra. Theo anh thấy, nhân phẩm con bé không có vấn đề.”

“Anh nói đạo lý rõ ràng, lý tính như thế, em không tin anh cũng không tổn thương một chút nào.” Đinh Văn Tú trừng ông.

Tiết Quốc Thụy cười, “Anh không quan trọng, em cũng không quan trọng, quan trọng chính là con trai thích. Nó hạnh phúc, con của chúng hạnh phúc, vậy là đủ.”

Đinh Văn Tú không thể nào phản bác lời này, đối mặt với chồng trong chốc lát, lại dựa vào trong ngực ông, sự không thoải mái trong lòng chỉ có thể tự mình chậm rãi hóa giải, dù sao đây không phải là cuộc đời bà.

Tiết Quốc Thụy ôm vợ, tiếp tục an ủi bà, lúc nói chuyện cháu, lúc lại nói chuyện tương lai có thể có cháu gái, vẽ một bản thiết kế tốt đẹp, đến khi hai người buồn ngủ lần nữa mới tính là thôi.

Sáng sớm hôm sau, Đinh Văn Tú mang theo cháu đi thăm Cố Du. Mà Tiết Kiều Cẩn ngáy o o nằm trong phòng cho khách căn bản chưa kịp tỉnh.

Lúc bà đến, Cố Du vừa truyền nước xong, vừa gặp họ đến, trên mặt lập tức treo đầy ý cười.

“Mẹ cũng tới ạ.”

Đinh Văn Tú nhìn dịu dàng và vui vẻ trong mắt cô, cùng thân hình vẫn kinh khủng kia, nội tâm hỗn loạn lung tung thổn thức, cuối cùng vẫn lựa chọn như không có việc gì dùng khuôn mặt tươi cười đối diện cô: “Hôm nay thế nào rồi?”

“Tốt hơn nhiều ạ.” Cố Du cười cười, dịch ra chút.

Đinh Văn Tú bỏ cháu lên trên giường, Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ khéo léo ngồi ở đó, nhìn mẹ, lại nhìn bà, cuối cùng vẫn là đưa tay về chỗ dì, kêu a a a, dì ngầm hiểu, lập tức mang một đống đồ chơi ra, bày trên giường bệnh để nó chơi đùa.

Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ có đồ chơi rất là vừa lòng, lúc chơi lúc cắn, mấy cái tranh hoạt hình mềm nhũn, bị nó bóp kêu tanh tách.

Cố Du dịu dàng mà nhìn, trong mắt đều là ý cười, không nhịn đặng chồm người qua nó.

Đinh Văn Tú nhìn hai mẹ con, trong lòng thở dài, bảo hai dì rời khỏi, vẫn quyết định nói chuyện cùng với cô.

“Mẹ có việc muốn nói với con ạ?” Cố Du phát hiện vẻ mặt bà đột nhiên có chút biến hóa.

Đinh Văn Tú gật gật đầu, nhìn thẳng mắt Cố Du, nhẹ giọng nói với cô: “Mẹ biết vài chuyện, có liên quan đến bố con.”

Ý cười vốn có của Cố Du cứng trên mặt, mặc dù lúc đầu cô không tính che giấu, nhưng đối mặt với người luôn đối tốt với cô như vậy, muốn lần nữa kể lại tổn thương mình tạo thành với đối phương, thực sự là ngũ vị tạp trần, như nghẹn ở cổ họng. Cảm giác không chịu nổi và đau đớn xông lên óc, khiến áy náy cô chôn giấu ở đáy lòng càng tràn ra ngoài.

“Con thay bố con báo thù, quả thực cố ý tiếp cận Xán Đông. Trong thời gian đó tất cả cách làm của con đều rất vô đạo đức, con không có cách nào tha thứ cho mình. Giờ… Cũng vẫn không thể khoan thứ chính mình.” Cô ngần ngừ nói, cố gắng khắc chế để mình không nghẹn ngào không đổ lệ, cô rất khát vọng được tha thứ, nhưng lại không phải sự tha thứ lấy được từ nước mắt.

“Những chuyện này mẹ biết.” Đinh Văn Tú nhẹ giọng thở dài, “Giờ mẹ chỉ muốn hỏi con một vấn đề.”

“… Mẹ nói đi.”

“Con yêu con mẹ không?” Mặc dù tối hôm qua bạn già phân tích đạo lý rõ ràng, nhưng không chính tai nghe, tận mắt phán đoán, bà vẫn không yên lòng.

Nước mắt mà vất vả lắm Cố Du mới ngừng được, lập tức trượt xuống. Bởi vì vấn đề này có ý nghĩa như thế nào, không ai rõ ràng hơn cô. Người tốt như vậy, gia đình tốt như vậy, cô thực sự không xứng.

“Con à, con đừng khóc… Nói cho mẹ nghe thật, mẹ chỉ cần một câu nói của con thôi.” Đinh Văn Tú cũng đỏ mắt, biết sự đau khổ áy náy này, thậm chí là cảm động là là không làm giả được, diễn xuất có cao, cũng sẽ không khiến người ta xúc động như thế.

“Mẹ…” Cố Du nghẹn ngào mở miệng, nhưng sợ dọa đến con, lại không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào đến cơ hồ đỏ bừng mắt, hô hấp khó khăn, đứt quãng nhỏ giọng nói: “Con yêu anh ấy, con rất yêu anh ấy!”

Đinh Văn Tú gật gật đầu, cúi đầu lau nước mắt, lại vỗ vỗ Cố Du, “Được, được,… Các con về sau sống thật tốt.”

Cố Du che miệng lại, nước mắt hoàn toàn vỡ đê, cơ thể thút thít run rẩy cơ hồ muốn vỡ tan khung xương.

Đinh Văn Tú rất khó để không xúc động, chảy nước mắt đưa tay ôm lấy Cố Du, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, “… Sống thật tốt, không khóc, sức con không chịu được.”

“… Ưm… Dạ…” Cố Du gật mạnh đầu, cũng cố gắng khống chế tâm trạng của mình.

“Đừng đừng–!” Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ nói giòn tan, đột nhiên chui ra từ giữa hai người, ngắt sự thút thít hai mẹ chồng nàng dâu.

Hai người khẽ giật mình, đồng thời nhìn về phía đứa bé vẻ mặt ngây thơ khả ái, trong lòng cũng hóa thành suối nước nóng.

“Đừng cái gì nào?” Đinh Văn Tú phản ứng lại trước, nhẹ giọng hỏi cháu trai.

Tiết Tĩnh Kỳ không lên tiếng, vừa chơi máy bay nhỏ, miệng vừa lẩm bẩm ‘Đừng đừng’.

Cố Du không nhịn được ôm lấy con, hôn mạnh khuôn mặt nó một cái.

Tiết Tĩnh Kỳ chắc bình thường bị tập kích quen rồi, bị mẹ hôn cái như vậy, mà không phản ứng chút nào, tiếp tục cúi đầu chơi đùa.

Đinh Văn Tú nhìn hai mẹ con, thở dài trong lòng, buông xuống không buông xuống được, đều phải buông. Có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con trai chứ.

Cảm xúc Cố Du bị con quấy rầy một cái, cũng ổn định một chút, sau một lúc lâu cô đột nhiên mở miệng: “Mẹ.”

“Ừm.”

“Con thật sự có lỗi với rất nhiều người, nhất là có lỗi với Xán Đông, mẹ và bố con, còn cả ông nội. Mẹ tốt với con, lựa chọn tha thứ con, là bởi vì mẹ thiện tâm, yêu chúng con. Con lại không thể yên tâm thoải mái chấp nhận như thế. Trong lòng con đọng lại quá nhiều sự áy náy và quá quắt, trước đó họ bảo con không thể thở, bảo con sắp chết…, nhưng quanh đi quẩn lại chết một vòng lại sống lại, lại còn có con trai và Xán Đông, và mẹ với bố… Mặc dù những sự áy náy và quá quắt kia vẫn chồng ở trong lòng rất nhiều, nhưng giờ, chúng lại khiến con muốn trở nên càng tốt hơn, trở nên càng thiện lương hơn. Con không đền bù được tổn thương con tạo thành, càng không có tư cách cầu xin tha thứ, nhưng… con sẽ cố gắng, vì Xán Đông, vì con, vì mẹ, bố và ông, con sẽ khiến mình thành một người tốt, một người vợ tốt, một người mẹ tốt. Xin mẹ tin tưởng con.”

Khoảnh khắc Đinh Văn Tú nhìn con bé khiến mình thành bộ dáng này, dùng ánh mắt kiên định vô cùng nhìn mình, cam đoan với mình, đột nhiên biết con trai rốt cuộc yêu gì ở con bé.

Đó là sức sống ngoan cường, không khuất phục, cứng cỏi…. Rất đẹp, rất trân quý. Mặc dù đôi khi có thể sẽ tổn thương người khác, nhưng lại đủ hấp dẫn.

“Được, con ngoan, từ từ sẽ được.” Đinh Văn Tú vỗ vỗ bờ vai cô, nội tâm bùi ngùi mãi thôi.

Cố Du cảm kích cảm động vô ngần, nhất thời lại nghẹn ngào lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment