Hành Trình Của D

Chương 10


1h trưa, tôi tính rủ Linh ra quán net để vừa chơi vừa hỏi chuyện lúc sáng xem như nào, nhưng tôi méo biết mở lời kiểu quần què gì bây giờ, tôi nghĩ (thôi cứ thế mà inbox rủ cho nhanh, nghĩ kế thì có mà đến tối cũng méo ra), tôi nhắn tin cho Linh hỏi:“chiều dual rank không my ADC :3“.Linh rep luôn: ”oki , 2h nhé, cậu đèo tớ nhé, xe tớ hết điện rồi đang sạc không đi được đâu“.Tôi hí hửng rep lại: ”oke oke, 2h nhé“.Tôi nghĩ (thế éo nào lại dễ thế nhờ, mình kết bạn ý cờ mờ nờ rờ).

1h45 tôi sửa xoạn quần áo chỉnh tề như đi chúc tết ý, đứng ở cổng gọi Linh:“Linh ơi đi chơi đi“.Lần này là một người đàn ông tầm tầm bố tôi đi ra mở cổng, tôi thấy hơi lo (thôi xong cờ mờ nờ rờ, trùm cuối xuất hiện rồi, không biết có bị nộ long cước không nữa, ôi mẹ ơi), khác với những gì tôi đang suy nghĩ, người đàn ông kia niềm nở chào hỏi:“cháu là bạn Linh à, bác là bố nó, cháu chờ nó tí nó ra bây giờ“.Tôi thở phào nhẹ nhõm như chút được những suy nghĩ trong đầu lúc nãy đi, tôi với bố của Linh nói chuyện cũng khác hợp, bố Linh kể về chuyện của Linh rất nhiều và muốn Linh tìm được một người bạn thực sự và hy vọng tôi sẽ trở thành người đó, tôi nghe xong thì vui thật nhưng do bác ý nói nhiều quá nên tôi cứ vâng vâng dạ dạ cho xong.


Linh từ trong nhà chạy ra với một bộ quần áo thể thao trông rất cá tính rồi hỏi tôi:“chờ lâu chưa, đi thôi không hết máy bây giờ“.Tôi lắc đầu cười, Linh lên xe để tôi đèo đi chơi, ôi cái cảm giác lần đầu tiên được đèo gái xinh nó cứ thế méo nào ý, lâng lâng không tả nổi, trước khi đi bố Linh còn dặn tôi:“đi chơi cẩn thận đấy nhé, con bác mà làm sao thì cháu liệu hồn“.

* cười *, cái câu nói đó làm tôi hết cả hồn nhưng Linh cười:“kệ đi, bố tớ hay thế mà thích trêu người khác lắm, đừng nghĩ ngợi lung tung“.Bước vào quán net, tất cả ánh mình đều nhìn về phía chúng tôi, bởi vì cái truyện con gái ra quán net đã khó thấy rồi, đây lại còn là Linh nữa chứ, cứ như một hiện tượng của cả cái quán net ý, thấy vậy tôi bảo Linh chơi ở hai máy máy cuối dàn máy ý, cho đỡ bị săm soi.Chúng tôi bắt đầu hành trình leo rank của mình, ngược hẳn so với những cặp đôi chàng AD nàng SP, đây tôi lại phải đi SP thế nó mới mệt cơ chứ, nhưng căn bản là chúng tôi chơi hiểu ý nhau nên win lane rất dễ, có tôi SP thì Linh xanh lắm, bắn nát cả team đối phương luôn, toàn 2 vs 5 mà vẫn win, chẳng mấy chốc mà vào chuỗi Kim Cương.

Game cuối để lên Kim Cương, tôi quay người bẻ tay các kiểu để khởi động, vô tình quay ra đằng sau thì thấy tầm hai chục mạng đang đứng xem chúng tôi đánh (ôi cái định mệnh đông thế) tôi còn nghe thấy loảng thoảng mấy tiếng “để gái gánh thì chắc trình tầm bạc hay đồng là cùng chứ kim cương cái đéo gi”, tôi cũng bực tức làm gì, chỉ quay sang bảo Linh game này để tớ Mid nhé, vào game pick Zed khóa luôn không nói nhiều (là vị tướng tủ của tôi, một khi tôi cầm thì tôi không phải ngại đối đầu với tướng nào khác và cũng là vị tướng mà tôi yêu thích, tôi còn hết kỹ năng của Zed vào trong người rồi cơ).Game đấy rất căng, Linh không có tôi SP nên xanh không ra xanh, phế không ra phế, còn tôi thì cũng xanh nên hành Mid đối phương sấp mặt, mỗi tội thằng SP thì lên AP, Top thì 0-8 xong đổ lỗi linh tinh cho team, còn ông rừng thì tên ‘VạnSựNhờTeam’ vào feed 3 mạng xong AFK nên game đấy của tôi chả khác gì 2 vs 8 cả, Linh và tôi cùng nhau gồng gánh cái team khỉ gió ấy lên.


Mãi đến cuối game, cái lúc mà quyết định mọi thứ chỉ bằng combat tôi chơi như Faker nhập, một mình lao vào team địch hạ gục cả 5 người bên đối phương, tôi gào ầm lên: ”PENTAKILLLLLLLLLLLLLL”, một pha xử lý đi vào lòng người khiến mấy đứa đằng sau Ồ lên, còn cái thằng bảo tôi được gái gánh thì im thin thít không thấy nói gì.

End game, cả hai chúng tôi đều lên Kim Cương, cái lũ đằng sau chúng nó thán phục lắm còn xin cả tên game, facebook để theo dõi nữa cơ mà.Trên đường về nhà, tôi với Linh cười nói kể về những pha xử lý của mình, vừa đi vừa cười rất vui vẻ làm tôi quên béng đi mất là phải hỏi chuyện kia, đưa Linh vào nhà rồi bắt đầu mới nhớ ra, tôi nghĩ (thôi chắc tối hỏi cũng được).Tối hôm đó tôi nhắn tin hỏi Linh là có lên ban công ngắm trăng tiếp không, Linh đồng ý và hẹn tôi tầm 9h sau khi học bài, soạn sách xong.9h tối, tôi lên ban công nhà mình và đã thấy Linh đứng chờ sẵn ở đó, tôi ngạc nhiên hỏi:“lần này không cần tớ khinh công sang hả, mà đi bằng gì sang đây thế, đừng nói là giống tớ nhé“.Linh cười mỉm: ”bí mật, tớ đi bằng cách cửa tớ cơ, tí nữa cậu khác biết, giờ thì hỏi cái gì thì hỏi đi“.Tôi bắt đầu đặt câu hỏi về những vấn đề còn đang thắc mắc trong đầu, Linh từ từ giảng giải hết các thứ từ A đến Z một cách rất chi tiết và dễ hiểu, cái lúc mà nhìn Linh nói chuyện các thứ ý tôi như bị mê hoặc thật rồi, một vẻ đẹp không từ gì diễn tả nổi, tôi ngơ ngẩn đứng nhìn Linh một lúc lâu.


‘bộp’ một cái tát không biết là yêu hay ghét nữa nhưng nhẹ dính vào má tôi làm tôi chợt tỉnh:“cậu đang ngẩn ngơ nghĩ về cái gì thế hả, nghe tớ nói nãy giờ không thế ?“Tôi vừa xoa xoa má vừa đáp: ”có nghe chứ, đang lạc trôi tí thôi”.Tôi đánh trống lảng: ”cậu có thấy Song Kiếm Bóng Đêm của tớ và Song Kiếm Sương Mù của cậu giống hệt Zed không, trông ngầu thật“.Linh đáp: ”chính xác thì của tớ giống Zed Lôi Kiếm, còn của cậu giống Zed Mặc Định thôi hihi“.Tôi cười: ”sao không đem chúng ra ngịch thử tí nhờ, tối như này chắc không ai nhìn thấy đâu, mà chưa chắc mặc định đã kém đâu nhé“.Linh gật đầu, ‘Song Kiếm Bóng Đêm’ ‘Song Kiếm Sương Mù’ hai binh khí xuất hiện ra rồi nhanh chóng lắp vào tay chúng tôi trông nhìn không khác gì một assassin đích thực cả , tôi thích thú:“nhìn giống Zed quá nhờ, từ lúc chơi lol đến giờ lúc nào cũng mong một lần được cosplay Zed, giờ thành thật rồi“.Linh giảng giải: ”nếu muốn thu kiếm lại hay phóng kiếm ra cậu chỉ cần suy nghĩ là được, không cần hô đâu”.Tôi: ”giờ đã triệu tập lên rồi, mà không biết luyện tập với cái gì, mà cất đi luôn thì phí quá, ước gì có cái gì cho mình chém chém tí thì hay biết mấy“.Linh đáp: ”cậu muốn luyện tập bằng ‘Song Kiếm Bóng Đêm’ chứ gì, tớ sẽ giúp 1 tay“.Tôi tò mò hỏi: ”bằng cách nào ?”.Linh không đáp chỉ kéo tôi lại gần rồi đặt tay phải vào ngực tôi, miệng thì thà thì thầm gì ý, rồi từ tay của Linh phát ra một cơn gió bao trùm quanh người 2 đứa tôi rồi nói: ”đó lá ‘Khiên Lốc Xoáy’ đấy, nó sẽ bảo vệ cậu và tớ khỏi một số đòn tấn công bình thường, tha hồ mà đánh hết sức nhé“.Tôi nghe Linh nói thì thích lắm, nhưng lại sợ nhỡ đâu mình làm cô ấy bị thương thì sao, thấy tôi chần chừ Linh bảo:“yên tâm đi, khiên này xịn lắm, không phải made in china đâu mà lo, cứ thoải mái tung hết kỹ năng của cậu đi“.Nghe vậy tôi cũng yên tâm phần nào, tôi “uh” một tiếng rồi lao vào tấn công Linh nhanh như cắt, kiếm của tôi vung lên nhanh đến mức chính tôi cũng không nghĩ là mình lại có được tốc độ đó, nhưng Linh cũng không phải dạng vừa “KENG” một tiếng, Linh giơ kiếm của mình lên đỡ và nói:“ái chà, Fan Zed có khác nhỉ, tốc độ và chiêu thức ổn định rồi đấy, ra dáng một sát thủ ra phết“.Tôi nghe được câu này lòng cũng thấy vui vui, cười đáp:“không dám, cho tớ xem sức mạnh của người đi trước như thế nào đi“.Linh cười: ”được thôi, theo ý cậu vậy“.Một làn sương mù mờ ảo bao chùm cái ban công tầng ba nhà tôi, Linh biến mất không để lại một dấu vết gì, tôi bắt đầu lo lắng ‘Zẹt’’Zẹt’’Zẹt’ tôi dính 3 đòn tấn công của Linh nhưng do có ‘Khiên Lốc Xoáy’ nên chỗ bị dính đòn chỉ cảm thấy rát rát.

Cứ như một bóng ma Linh tấn công tôi liên tục trong làn sương mù mờ ảo đó, tôi nghĩ (méo ổn tí nào, đành thử dùng combo vậy).

‘Vù’ tôi khua kiếm của mình rất mạnh để tạo nên một con gió xua tan đám sương mù kia, đám sương mù vừa tan hết thì cũng là lúc tôi thấy Linh đang lao đến tấn công mình, ‘Linh Hồn Bóng Tối’ (cải tiến từ until của Zed) tôi hòa mình vào trong bóng tối và né đi đòn tấn công vừa rồi của Linh, tiếp đến là ‘Phân Thân Bóng Tối’ ‘Đường Kiếm Bóng Đêm’ tôi như một cái bóng lúc ẩn lúc hiện tấn công Linh, Linh lúc này đã thất thế nên hai kiếm chỉ ke cạnh người để phòng thủ, tôi tung hết cả bộ combo học được từ Zed chỉ tiếc là thiếu mỗi cái tiêu và dấu ấn.


Cả 2 chúng tôi lúc này đã thấm mệt, Linh thu kiếm lại và nói:“hôm nay tới đây thôi, tớ cũng không ngờ là cậu lại khá đến thế đấy”.Tôi thở hổn hển:“tối…mai… nhất định tớ sẽ không bị hành như này đâu.

chúc ngủ… ngon nhé“.Linh gật đầu cười rồi ngoảnh đầu ra về, tôi cố lết theo để xem Linh về nhà như nào, có giống tôi không, nhưng không Linh bước đi trên không trung, bước đi cứ như kiểu đi bình thường ý, tôi nghĩ (sức mạnh của gió nên vậy cũng phải).Tôi lao lên giường của mình một cách thật nhanh chóng, rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ của mình lúc nào không hay..

Bình Luận (0)
Comment