Hành Trình Cưng Chiều Thê Tử

Chương 29


Tạ Sơ Thần ngơ ngác ngồi ở trên ghế, kinh ngạc nhìn bóng lưng Tiêu Vãn càng chạy thì càng xa.
Hồi lâu, mới giật giật môi, vuốt ngực không ngừng nhảy, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai gặp."
Chiêu Nhi đi vào phòng bếp không rõ chân tướng, bật thốt lên hỏi: "Công tử, ngày mai gặp gì hả?"
Hai gò má Tạ Sơ Thần ửng đỏ, hưng phấn đứng lên: "Thê chủ hẹn ta ngày mai đi dạo phố!" Hắn vội vàng đến gần Chiêu Nhi, nắm mặt của Chiêu Nhi, lo lắng hỏi "Chiêu Nhi, đau không đau không? Ngươi nói, ta không phải đang nằm mơ!"
Vẻ mặt Chiêu Nhi cay đắng nói: "Công tử, ta đau! Ngươi không có nằm mơ......"
"Không có nằm mơ......" Tạ Sơ Thần dùng tay áo che mặt, phát hiện hai gò má nóng bỏng mười phần. Hồi lâu, hắn lắp bắp nói nhỏ: "Ngày mai, ta nên mặc cái gì đi ra ngoài tương đối khá đây?"
Tạ Sơ Thần vui quá hóa buồn.
"Công tử, mặt đất có tờ giấy!"
Nghe được Chiêu Nhi cả kinh sợ hãi, Tạ Sơ Thần vội vàng phục hồi tinh thần lại, quả thật nhìn thấy nằm trên mặt đất có một tờ giấy Tuyên Thành được gấp vuông vắn.
"Là thê chủ đánh rớt!" Tạ Sơ Thần vội vàng nhặt lên, chuẩn bị đuổi theo Tiêu Vãn trả cho nàng. Ai ngờ, nhìn thấy giấy Tuyên Thành thì cả người hắn ngốc trệ ngay tại chỗ.
Đôi tay hắn khẽ run, có chút không dám tin mở giấy Tuyên Thành ra. Phía trên giấy tất cả đều là hai chữ "Sơ Thần".
Gương mặt tức khắc nổi lên một tầng hồng, Tạ Sơ Thần đang cầm giấy Tuyên Thành, đưa nó nhẹ nhàng để trong lòng, trong lòng có loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được.
Thê chủ, ngươi thích ta rồi hả?
Bởi vì chuyện này trong lòng Tạ Sơ Thần hưng phấn thì Tiêu Vãn cũng che ngực, cố gắng bình phục trái tim đập bịch bịch của mình, cố gắng nghiêm túc học tập.

Nhưng ở bên trong lòng của Tiêu Vãn tất cả lại đều là nụ cười ngọt mềm của Tạ Sơ Thần. Nàng cố gắng học tập, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không đặt trên sách. Trong đầu không ngừng hiện lên hai gò má ửng đỏ của Tạ Sơ Thần với giọng nói thanh linh ngọt ngào, Tiêu Vãn không biết vì sao bắt đầu cười ngây ngô.
Sơ Thần vẫn buồn bực ở trong phủ, nhất định hết sức nhàm chán. Ngày mai dẫn hắn đi chơi một lần!
"Tiểu thư, tiểu thư!"
Tiêu Vãn đang cười khúc khích phục hồi tinh thần lại, thấy Vân Yên chau mày lại đang nhìn mình, chỉ cảm thấy trên mặt khẽ nóng.
Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Vân Yên, chuyện gì?"
"Gã sai vặt của Quý công tử đang ở cửa ra vào cầu kiến, hỏi tiểu thư ngài khi nào đi Quý phủ đón Quý công tử về."
Tiêu Vãn hừ lạnh một tiếng: "Rốt cuộc không nhịn được, chủ động xuất kích rồi!" Mới vừa rồi chiếu cố Sơ Thần, nàng cũng quên người vẫn còn chờ ở trong Quý phủ này.
Kiếp trước thù hận lại nổi lên, Tiêu Vãn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng phất tay: "Vân Yên ngươi đi xử lý, cứ nói nửa tháng tới bản tiểu thư bận thi hội, không rảnh. Hắn muốn trở lại, liền tự trở lại! Đừng nghĩ đến chuyện ta đi đón hắn!"
Tiêu Vãn nói xong, ngực đau xót như tê liệt. Nàng không khỏi khom người, không ngừng thở, mới ép được hận ý trong lòng mình xuống.
Nàng thở gấp, chợt nhẹ nhàng giễu cợt.
Quý Thư Mặc, ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới, mấy ngày nay, ta lại hoàn toàn không để ý tới ngươi đi. Ném ngươi ở Quý phủ bảy ngày, để cho ngươi ý thức được ta thay đổi, chính là kế hoạch đầu tien của ta.
Đời này, ta sẽ đi vào vết xe đổ nữa!
Ngày thứ hai mới hừng sáng, Tiêu Vãn rửa mặt xong, bắt đầu chọn y phục ra cửa. Màu trắng quá đơn thuần, màu hồng quá non nớt, màu đỏ quá đẹp......
Chọn tới chọn lui, Tiêu Vãn chọn trúng một cái váy dài màu tím nhạt.
Nhìn về phía gương đồng trang điểm ăn diện một chút, Tiêu Vãn hài lòng gật đầu., vội vàng tiến đến Mai viên đón Tạ Sơ Thần.
Chiêu Nhi ngăn cản Tiêu Vãn vội vàng muốn xông vào gian phòng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiểu thư, ngươi tới quá sớm, công tử vẫn còn thay y phục ở bên trong đấy."
Tiêu Vãn vội vàng dừng lại bước chân, mặt đỏ một chút, ánh mắt lại thỉnh thoảng len lén liếc sau bình phong.
Không bao lâu, Tạ Sơ Thần thay quần áo xong, từ sau tấm bình phong chậm rãi đi ra.
"Sơ Thần, chào buổi sáng." Tiêu Vãn vừa nở nụ cười vừa chào hỏi với Tạ Sơ Thần, khi nhìn thấy Tạ Sơ Thần, nhịp tim cơ hồ nhảy lỡ một nhịp.
Ở trong trí nhớ của nàng, Tạ Sơ Thần vẫn thích mặc màu trắng. Nhưng hôm nay, Tạ Sơ Thần lại khác thường mặc toàn thân trường bào đỏ tươi. Hắn đón gió đi tới, tóc dài đen nhánh vấn lên thật cao, lộ ra khuôn mặt hết sức thanh mỹ. Gò má trắng hồng bôi chút bột nước nhàn nhạt, xinh đẹp vả lại tinh xảo, giống như một đóa Mẫu Đơn.
Nhìn thấy Tiêu Vãn thẳng tắp mà nhìn mình, mắt Tạ Sơ Thần mỉm cười, khóe miệng tràn đầy ấm áp nhàn nhạt, nhẹ nhàng khom người, mơ hồ lộ ra chút phong tình câu người.
"Thê chủ, chào buổi sáng."
Không biết có phải bởi vì tâm tình vui sướng hay không, rõ ràng đều là trường bào đỏ, Tạ Sơ Thần hơn lần mặc hỉ bào đó vài phần phong vận khuynh đảo chúng sanh. Hắn như vậy cười một tiếng với Tiêu Vãn, bộ dáng phong tình như tranh vẽ hiện ra, khiến Tiêu Vãn trong lúc nhất thời có chút không tiếp thu được......
Trời ạ, trước kia đến tột cùng là ai truyền Tạ Sơ Thần điêu ngoa dung mạo xấu xí, nàng nhất định phải làm thịt hắn!
Tạ Sơ Thần đến gần vừa nhìn, thấy Tiêu Vãn mặc toàn thân váy dài tím nhạt, mặc dù Tiêu Vãn ngọc thụ lâm phong hơn thường ngày, nhưng trong lòng Tạ Sơ Thần khó tránh khỏi có chút thất vọng nho nhỏ.
Hắn cho rằng Tiêu vãn sẽ mặc váy đỏ, cho nên hắn muốn mặc giống nàng......
Ai ngờ, lại đoán sai......

Hiện tại, trong lòng Tiêu Vãn hối hận không thôi, buổi sáng khi chọn quần áo thế nào không có chọn váy đỏ, như vậy vừa đúng xứng đôi với Tạ Sơ Thần!
Hai người xuất phủ, đầu tiên chạy thẳng tới nha môn Tri phủ. Trong sảnh đường Tri Phủ đang tra hỏi Tạ Thanh Vinh, bách tính trong ba tầng ngoài ba tầng tớ xem náo nhiệt, bàn luận xôn xao.
Bởi vì là vụ án nhỏ, Phương Chính Thanh không tiện ra mặt, chuyển giao vụ án cho Tri Phủ xử lý, mình thì ở bên dự thính.
Hình Bộ Thượng Thư trấn giữ đại đường, án này lại dính đến một quan sai thiên vị việc riêng, Tri Phủ tra hỏi nghiêm nghị hơn, công bố đủ loại tội của Tạ Thanh Vinh với chúng hậu, lúc này bởi vì chứng cớ xác thật, xử Tạ Thanh Vinh tử hình.
Một khắc kia, chân Tạ Thanh Vinh mềm nhũn, ngồi phịch ở trên đại đường.
Ở trước nha môn, Tiêu Vãn đã làm xong công tác tư tưởng cho Tạ Sơ Thần, để Tạ Sơ Thần chuẩn bị tâm lý đối mặt với sự thật về cái chêt của mẫu thân và chân tướng phụ thân mù một chút.
Mặc dù Tạ Sơ Thần hận Tạ Thanh Vinh, nhưng nhìn thấy Tạ Thanh Vinh mặt xám như tro tàn, hấp hối té ở trên đại đường, cuối cùng có chút không nhẫn tâm, vì chân tướng mẫu thân mình qua đời và nội đấu giữa các gia tộc mà khó chịu.
Thấy hắn khó chịu, Tiêu Vãn biết lòng hắn thiện lương, không nhịn được nắm tay của hắn, nhẹ nhàng nói: "Sơ Thần, hiện tại chúng ta trở về Tạ gia thôi."
Tạ Thanh Vinh bị phán tử hình, bị đả kích nhất chính là nữ nhi Tạ Hi với nhi tử Tạ Trầm của nàng ta. Thấy Tiêu Vãn giơ giấy nợ trong tay lên đến đòi khoản nợ, Tạ Hi run thân thể tròn vo trốn ở một bên. Vốn những tộc hệ khác định đợi khi Tạ Thanh Vinh thất thế vớt vát chút gì đấy, giờ tất cả đều sững sờ, rối rít đẩy tên sát tinh này ra.
Tiêu Vãn cũng không có gây khó khăn cho Tạ Hi nhiều, chỉ đuổi nàng cách xa Tạ phủ, thu hồi tất cả những gì thuộc về Tạ Sơ Thần, cùng với cảnh cáo những người khác trong Tạ gia —— Tạ Sơ Thần là người của Tiêu Vãn nàng, đừng nghĩ động mưu ma chước quỷ với hắn!
"Biểu đệ, hiện tại ta không có đồng nào trong người, đuổi ta ra khỏi phủ, ta sẽ chết đấy!" Ba năm nay, Tạ Hi quá xa hoa trụy lạc, cuộc sống thịt cá, thân thể mập mạp tràn đầy bệnh hoạn. Để cho nàng đột nhiên từ một đại tiểu thư, biến thành một kẻ không một phân tiền, còn là một tên ăn xin thiếu nợ chồng chất, quả thực là muốn mạng của nàng!
"Bây giờ ta rất hối hận, rất hối hận, về sau tuyệt đối sẽ không như vậy! Van ngươi tha cho ta đi!"
Sắc mặt Tạ Sơ Thần không đành lòng, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Tiêu Vãn, Tiêu Vãn lại lạnh mặt cắt đứt: "Sơ Thần, ngươi quên bọn họ đã từng đối đãi ngươi và cha ngươi thế nào sao? Hôm nay nói gì hối hận, cũng không phải là hối hận vì hành động ngày xưa, mà là hối hận tại sao không giết chết các ngươi sớm một chút. Mà ngươi, trong ngày thường quá mức nhẫn nhịn, mới bị người ta bò đến trên đầu khi dễ!"
Tạ Sơ Thần nhẹ nhàng cắn môi, ánh mắt do dự nhìn Tiêu Vãn.
Đã từng mình cũng không như vậy, nếu có ai nói mình không tốt, hắn chắc chắn sẽ trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng bởi vì nàng nói, nàng thích nam tử dịu dàng như nước, hắn mới cởi bỏ điêu ngoa và tùy hứng khắp người.
"Đối phó loại người bắt nạt kẻ yếu này, khi hắn bắt nạt ngươi một thước thì ngươi cần thiết phản kích hắn một trượng!"
Tạ Hi sững sờ, nước mắt đầy mặt cứng ở trên mặt, có chút sợ hãi rụt đầu một cái.
Tiêu Vãn khẽ hé đôi môi đỏ mộng, cười nói: "Dĩ nhiên hôm nay, ta tới đây chỉ là vì đòi lại tất cả của Sơ Thần, sẽ không làm khó các ngươi. Không phải giết heo mà kêu la khắp nơi, thật giống như ta làm gì không thể tha thứ vậy. Đừng quên, tất cả Tạ phủ này, vốn chính là của Sơ Thần. Hôm nay, chỉ là vật quy nguyên chủ thôi."
"Về phần đuổi khỏi Tạ phủ, ngươi có thể sinh tồn hay không, cũng không phải chuyện ta nên suy tính......" Tiêu Vãn quét mắt nhìn Tạ Hi một cái, lạnh lùng nói: "Có người chỉ bằng vào một đôi tay, khắp nơi chuyên cần kiếm tiền, nuôi sống người một nhà. Ngươi có tay có chân, chẳng lẽ còn có thể đói chết? Tạ Hi, chớ ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, ta cũng không phải là Sơ Thần, chắc là sẽ không coi trọng ngươi đâu!"
"Trầm đệ! Trầm đệ bị nhóm người làm hại nhốt ở Từ phủ, danh tiếng tốt cũng bị bôi đen! Nhưng hắn vô tội!"
Tạ Sơ Thần nghĩ tới lời đồn đãi bên ngoài, trong lúc nhất thời cảm động lây, trong lòng không khỏi sinh ra một cổ đau lòng.
Hắn giật giật môi, vừa muốn nói vài lời vì Tạ Trầm thì Tiêu Vãn lại cười lạnh một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: "Thanh danh tốt? Thanh danh của hắn tốt, vậy Sơ Thần sẽ thành gì?"
"Tạ Thanh Vinh biết rõ Từ Thanh là mặt hàng gì, không cưỡng lại được một ngàn lượng bạc, bán Sơ Thần tới Từ gia. Nếu không phải ta xuất ra, hôm nay người chịu khổ chịu khổ chính là Sơ Thần!" Vừa nghĩ tới ngày đó Tạ Hi và Tạ Trầm gây sự, giễu cợt cảnh tượng Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn giận dễ sợ.
Nàng giơ quả đấm lên, giọng căm hận nói: "Không muốn để ta phải đánh ngươi, thì nhanh chóng cút cho ta!"
Luôn miệng nói mình và Tạ Trầm là vô tội, Tiêu Vãn nhưng cũng không cho rằng bọn họ vô tội. Tạ Thanh Vinh sát hại Tạ Hân Tuyền độc hại Thẩm thị, Tạ Hi và Tạ Trầm này chính là đồng lõa.
Nàng không biết ba năm nay Tạ Sơ Thần sống thế nào, cũng không hiểu vì sao hắn có thể chịu được uất ức như thế, nàng chỉ biết, nàng không muốn thấy Tạ Sơ Thần chịu bất kỳ ủy khuất gì, cũng không muốn Tạ Sơ Thần bởi vì lời ngon tiếng ngọt của Tạ Hi mà mềm lòng.

Chỉ có để cho bọn họ ăn đủ đau khổ, bọn họ mới có thể chân chính biết mình đã làm sai điều gì. Nếu không lại giả vờ nói xin lỗi, chết cũng không hối cải, cuối cùng đâm một đao ở sau lưng.
Sai người lôi Tạ Hi sống chết dây dưa ra khỏi phủ, Tiêu Vãn lấy tư thái cường thế chỉnh đốn trên dưới Tạ phủ, cũng cùng với Tạ Sơ Thần thắp cho Tạ Hân Tuyền một nén nhang.
Tiêu Vãn lạnh lùng khiến Tạ Sơ Thần run sợ, nhưng ở trong lòng cũng có tình cảm dần dần phát sinh.
Thu phục Tạ phủ xong, Tiêu Vãn mới ý thức tới vừa rồi mình quá mức tức giận, lại quên mục đích chủ yếu hôm nay, vội vàng mang theo Tạ Sơ Thần bắt đầu đi dạo phố.
Thấy Tạ Sơ Thần một đường trầm mặc, dáng vẻ lòng không yên, Tiêu Vãn nghĩ thầm: nguy rồi! Mới vừa rồi dáng vẻ hung hãn như vậy, nhất định là hù sợ Sơ Thần!
Nàng vội vã khoát tay, lo lắng giải thích: "Sơ Thần, thật ra thì ta......"
"Ta biết rõ thê chủ làm nhiều như vậy, cũng là vì tốt cho ta." Bước chân dừng lại, Tạ Sơ Thần nhẹ nânng gò má như ngọc lên, nghiêm túc mở miệng: "Cám ơn thê chủ, báo thù cho cha mẹ ta."
Cám ơn ngươi lúc ấy cứu vớt ta...... Kéo ta lạc đường trở lại......
—— cám ơn thê chủ, báo thù cho cha mẹ ta.
Lời nói quen thuộc kiếp trước không ngừng vang lên bên ta Tiêu Vãn, khiến lòng của Tiêu Vãn thắt lại. Kiếp trước mình chính là lợi dụng Tạ Sơ Thần đơn thuần, chắp tay đưa tài sản Tạ gia cho Quý Thư Mặc. Mà Tạ Sơ Thần không biết chân tướng lại ngây ngốc cảm kích ân cứu mạng của nàng, thậm chí sau này vẫn luôn nhắc tới mình thiếu nàng một ân tình, sẽ dùng cả đời để hoàn lại.
Trong khi Tiêu Vãn nhớ lại kiếp trước, Tạ Sơ Thần lại cười, nói ra nói lời kiếp trước không có: "Thê chủ nói đúng, về sau ta sẽ không nhẫn nhịn nữa, người ta bặt nạt ta, ta nhất định sẽ hung hăng phản kích!"
Hắn nhìn Tiêu Vãn, ánh mắt kiên định, mang theo một loại tự tin tình thế bắt buộc.
"Nhất định, sẽ không nhịn nữa."
Thê chủ, ta sẽ không nhẫn nhịn ngươi bên cạnh Quý Thư Mặc.
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ Đức Tử, tiếng trời Linh Âm cùng nổi mực vân tĩnh ném địa lôi, cám ơn các ngươi!! ⌒(*^-゜)v
Chương này là chương yên bình trước bão táp ~( được rồi, là bởi vì gần đây Tạp Văn tương đối lợi hại......)
┗|`O′|┛ ngao ~~ cuối cùng tình cảm Tạ Sơ Thần cho đi chưa từng oán cũng muốn đời lại, yên lặng coi chừng Tiêu Vãn, đến chủ động tiến công, đến giai đoạn cướp người với Quý Thư Mặc rồi! Không thể chờ đợi muốn thả Quý Thư Mặc ra ngoài xé!
Về sau thời gian hai người một chỗ sẽ bị cắt giảm, biến thành ba người giết lẫn nhau, lục đục đấu đá! (đây, đây là cái quỷ gì!)
Khụ khụ >Tạ Sơ Thần: (#‵′) chương kế tiếp có dám thả Quý Thư Mặc ra hay không! Ta muốn trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc với thê chủ!
Quý Thư Mặc: (#‵′) ta bị quên lãng tất cả 21 chương, có mau thả ta ra ngoài hay không!
Tiêu Vãn chà sát tay.


Bình Luận (0)
Comment