Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ

Chương 13

Cố Thanh Thanh hỏi bằng giọng điệu ấm áp hòa nhã:

" Vị huynh đài này có thể cho tiểu đệ ngồi nhờ một lát được không?"

Nam hài trên bàn liếc mắt sang nhìn nàng, khẽ nhếch khóe miệng cười vô cùng tà mị.

"Cứ tự nhiên." Hắn trầm giọng đáp lại.

"Đa tạ huynh." Cố Thanh Thanh ngoài mặt bình tĩnh xong trong lòng đã sớm vui vẻ.

Nàng sờ hà bao xẹp lép đến đáng thương của Yên Mộ Quân, lòng thầm tự nhủ, không sao! Cho dù dùng hết tiền của hắn thì vẫn còn ngân phiếu từ khố đen của Mạn Tiêu sơn trang!

Chậc chậc, kiếp trước dù có cha nuôi là tổng giám đốc của một công ty lớn nhưng Cố Thanh Thanh cũng chẳng dám tiêu pha gì nhiều, phận làm con nuôi mà! Dù sao thì ông cũng có cả tá đứa con riêng, đuổi nàng ra khỏi nhà cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến sự nghiệp của ông ta.

Bây giờ tiền của nàng rủng rỉnh đầy túi, Cố Thanh Thanh nàng cũng muốn một lần được làm "phá gia chi tử", ăn chơi, trác táng, tiêu tiền như nước!!

Thanh Thanh hào phóng gọi vài món thức ăn đắt tiền nhất trong Hạc Nhu khách điếm. Nem công chả phượng, sơn hào hải vị, thức ăn tinh xảo, mũi hương quyến rũ lần lượt được đưa lên.

Cố Thanh Thanh nàng thừa nhận mình là người ham thích hư vinh. Con người ấy mà! Ai chẳng mong muốn được khen ngợi?! Cho dù lãnh huyết đến mấy, chỉ cần tỏ vẻ chân thành và khen đúng chỗ thì kiểu gì chẳng phải mềm lòng?

Nhưng cho dù có ham thích hư vinh, và sự phù phiếm ấy đến mấy thì sở thích đó cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng sau đồ ăn và tiền bạc mà thôi. Không có đồ ăn và tiền bạc thì làm sao mà sống được?!

Dẫu nàng đang ở nơi đông nhiều người song không gì ngăn cản được sở thích cuồng ăn uống của Cố Thanh Thanh. Nàng thành thạo sử dụng đũa, tao nhã gắp từng miếng và chậm rãi hưởng thụ mùi vị của món ăn.

Đương nhiên đó là với cái nhìn của người ngoài, chứ thực ra tốc độ và số lượng thức ăn nàng ăn của nàng chẳng hề tao nhã một chút nào cả. Nó cứ như tỉ lệ nghịch với cách ăn chậm rãi và tao nhã của nàng ấy!

Các ngươi có biết chỉ ăn thôi đã là một loại hạnh phúc? Còn bây giờ Cố Thanh Thanh nàng vừa được ăn mỹ vị lại vừa được ngắm mỹ nhân, cả dạ dày và đôi mắt của nàng cũng no cả rồi~

Sau một hồi càn quét hung bạo trong lớp vỏ bọc lịch sự với các đĩa thức ăn và bát cơm tội nghiệp, Thanh Thanh đặt đũa xuống và lấy khăn tay có thêu hình hoa ở mép khăn ra lau miệng.

Ôi! Gặp mỹ nhân mà không thể chiếm tiện nghi thì phải nói là vô cùng đau khổ.

Nếu như không phải nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết, nơi những nữ nhân hoàn mỹ hơn nữ chính về bất cứ mặt nào là phải 'ngủm' hết, nơi những nam nhân hoàn mỹ là động vật nguy hiểm, với khả năng cao 95% là người trong hậu cung nữ chính Hàn Như Nguyệt, 5% là nam phụ yêu nữ chính say đắm và 100% sẵn sàng cầm kiếm đâm trùm phản diện Cố Thanh Thanh nàng thì nàng đâu phải e dè với việc cướp tiện nghi của nam hài chưa rõ danh tính này?!

Tạm biệt bàn ăn mà mỹ nam ngồi, trong lòng Cố Thanh Thanh trăm mối ngổn ngang.

Nàng yêu cầu tiểu nhị chuẩn bị nước tắm cho nàng rồi buồn chán nằm nhẩm lại tình tiết tiểu thuyết "Tuyệt sắc giai nhân".

Càng nhớ lại các tình tiết càng làm nàng trở nên buồn bực, chỉ có thể phán một câu: "Số nữ chính quá đỏ". Nếu nàng ta đi bốc thăm có khi trúng luôn giải nhất ý chứ!

Trong khi nàng còn đang đau đầu với nữ chính và nguyên chủ, cửa vừa vặn có người gõ.

“Tiểu thiếu gia, nước ấm đưa tới rồi.” Hai gã sai vặt chuyển thùng tắm vào, rót nước ấm vào bên trong.

Đợi tiểu nhị chuẩn bị xong xuôi thùng tắm cho Cố Thanh Thanh, nàng đưa tay múc một chút nước ấm, độ ấm hợp ý làm cho nàng lộ ra tươi cười, đưa tay cởi bỏ dây cột tóc, rồi nàng thay quần áo ngâm mình trong nước nóng.

Cố Thanh Thanh vừa đùa nghịch với nước vừa suy nghĩ về nguyên chủ.

Nguyên chủ từ khi sinh ra đã định sẵn cuộc đời đau khổ, do thân phận của mẩu thân trong suy nghĩ của phụ thân mình. Không những thế lại còn là đích nữ ngáng đường nữ chính vươn lên, yêu thích nam nhân của nữ chính. Nàng ta điều tốt thì không làm, mỗi lần làm là gây khó khăn với nữ chính, bị nữ chính diệt trừ cũng là chuyện hiển nhiên.

Câu cửa miệng của nữ chính kiêm muội muội của nàng chính là "người không phạm ta, ta không phạm người'', mong rằng khi Cố Thanh Thanh nàng chủ động cầu hòa sẽ khiến vị sát thủ muội muội này đừng có chăm chăm tấn công nàng nữa.

Mãi tận cho đến khi nước trở lạnh, Thanh Thanh mới chậm chạp rời khỏi thùng tắm. Mặc quần áo đàng hoàng rồi ngồi lên giường lau khô mái tóc.

Đột nhiên Cố Thanh Thanh phát hiện ngọc bội mà nàng vẫn luôn đeo bên hông biến mất. Nàng hoảng hốt đứng phắt dậy.

Không được, nàng nhất định phải tìm lại miếng ngọc bội đó! Nó là món quà mẫu thân tặng nàng khi nàng còn nhỏ, là kỉ vật về Cố gia, là bằng chứng chứng tỏ tình thân của Cố gia đối với nàng!

Nàng chẳng quan tâm đến việc giữa đêm hôm đi lại nguy hiểm như thế nào, Cố Thanh Thanh nàng bây giờ chỉ biết bằng mọi giá nàng phải tìm lại miếng ngọc bội.

Nàng luống cuống chỉnh trang quần áo, rồi vội vã ra khỏi phòng, chạy xuống dưới lầu. Lúc trước, nàng đã ngủ một giấc từ trưa đến tối nên đến tận canh 3 (khoảng từ 23 giờ đến 1 giờ sáng) bây giờ nàng hoàn toàn không có một chút buồn ngủ.

Men theo ánh trăng lờ mờ nàng bước chân xuống lầu một. Ánh trăng mờ nhạt chiếu hình bóng của Cố Thanh Thanh và vài tên hắc y đang vác một hài tử trên vai.

Cố Thanh Thanh thầm kêu không ổn, vội vàng vận khinh công chuẩn bị bỏ chạy. Song có khinh công có nhanh cỡ nào nàng cũng không kịp tránh được mê dược. Khói thuốc mù mịt khắp lầu một, chỉ trong khoảnh khắc thân hình của Cố Thanh Thanh lảo đảo ngã xuống.

Một hắc y nhân vội vàng vác nàng lên vai như hài tử trước rồi vận khinh công mang theo các nàng rời đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Cố Thanh Thanh mờ mịt mở đôi mắt. Lúc bị ném mê hương tuy nàng đã nín thở song vẫn không cẩn thận hít vào một ít nên mới bị bọn hắc y nhân bắt được.

"Tỉnh?" Một tiếng bất ngờ vang lên.

Cố Thanh Thanh không khỏi chau mày, nàng quay sang nơi âm thanh phát ra.

Vốn tưởng kẻ phát ra âm thanh đó là các hắc y nhân đã bắt nàng, không ngờ chủ nhân của giọng nói đó lại là nam hài ngồi cùng bàn ăn với nàng lúc trước.

Hắn dựa lưng vào tường, mái tóc đen nhánh xõa ra trông càng thêm yêu mị. Mặc dù bị trói song phong thái của hắn vẫn vô cùng đẹp đẽ, chẳng hề mất một chút mỹ cảm nào cả.

Đảm bảo được an toàn về tính mạng của nàng tạm thời không bị đe dọa và các hắc y nhân vẫn chưa phát hiện ra nàng đã tỉnh, Cố Thanh Thanh yên tâm quan sát cảnh vật xung quanh nàng.

Hai hài tử các nàng bị nhốt trong một căn phòng sơ sài, vài mạng nhện giăng trên tường, thậm chí còn có những vết máu khô đen đọng lại trên sàn. Nhưng từ bố cục đến mọi đồ vật trong căn phòng này đến vị trí của vũng máu, nàng đều vô cùng quen thuộc.

Không sai, căn phòng này chính là phòng của hạ nhân trong Mạn Tiêu sơn trang!! Nơi mà cả nhà Cố gia bị đồ sát!

Cố Thanh Thanh giận điên người, nhà của nàng là nơi cho mọi người muốn đến là đến, muốn đi là đi? Nàng thử nhúc nhích nhưng hoàn toàn không thể cử động được, bởi cả chân và tay nàng đều đã bị trói.

Cánh cửa của căn phòng bất chợt bị mở ra, cả Cố Thanh Thanh lẫn nam hài đều đồng thời nhắm chặt mắt lại, giả bộ chưa tỉnh.

Xem phản ứng của nam hài đó chỉ sợ đã trải qua tình huống này cả chục lần và cũng dễ nhận thấy là khi Thanh Thanh bị bắt hắn cũng đã tỉnh. Cả hai người đều thừa biết chẳng kẻ nào hoàn toàn bị trúng thuốc mê cả, chỉ có bọn hắc y nhân là ngu ngốc tự đắc!

Nàng lặng lẽ đánh giá nam hài này trong lòng, tuổi còn nhỏ mà đối mặt với tình huống này mà hoàn toàn không bị suy sụp thì chỉ sợ là kẻ thâm sâu khó lường. Cố Thanh Thanh thì không nói, nàng đã trải qua hai kiếp đương nhiên năng lực thích ứng sẽ hơn hẳn mấy tên nhóc nhỏ tuổi rồi!!

Hai hắc y nhân bước vào căn phòng, mỗi kẻ kiểm tra một người. Hắc y nhân số 1 kiểm tra nàng rồi hỏi hắc y nhân số 2:

"Tiểu tử bên ngươi như thế nào rồi?"

"Hắc hắc, trúng mê dược lăn ra đất rồi!!" Thậm chí để chứng minh cho hành động của mình, tên đó còn đá mấy phát vào nam hài vang lên mấy tiếng "bốp bốp", cho dù Cố Thanh Thanh nàng không cần nhìn cũng biết lực của cú đó mạnh như thế nào! Trong lòng nàng không khỏi trỗi lên một làn sóng mang tên thương hương tiếc ngọc.

Nhưng thương hương tiếc ngọc và ngu ngốc hét lên ngăn cản lại là hai chuyện khác nhau. Nàng và nam hài đó không quen không biết, nàng lại càng không phải thể loại nữ chính thánh mẫu thấy chuyện bất bình chẳng tha, ngu ngốc xông vào. Mà nàng lại là một nữ phụ ác độc kia!!

"Đừng có đá nữa! Nhỡ nó tỉnh thì sao? Thôi, mau ra ngoài chờ bọn kia đưa chủ tử đến. Đừng đi lại lung tung, Mạn Tiêu sơn trang tuy vậy nhưng nhiều bẫy lắm." Hắc y nhân số 1 lo lắng nhắc nhở.

Nhưng tên số 2 thì lại chẳng quan tâm mấy đến chuyện đó, hắn còn đang bận ảo tưởng về phần thưởng của chủ tử.

"Hắc hắc! Sớm muộn gì chúng ta cũng được chủ tử khen thưởng thôi!"

Rồi hai tên đó bá vai bá cổ nhau bước ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment