Chương 42: "Yêu cầu này phải thế chấp bằng linh hồn của cô."
Edit: Tư Đằng
Beta: Smiley
***********
Nụ cười trên mặt Vu Hoàn vụt tắt: "Cậu có ý gì?"
Trước khi tham gia chương trình này cô ta đã trao đổi hết mọi việc với Vu Mân Hàm, trong khoảng thời gian này cũng chưa từng liên lạc.
Rốt cuộc thì chuyện quái gì đã xảy ra?
Vu Hoàn không còn giữ được vẻ ôn hoà giả tạo trên gương mặt nữa, cô ta bước tới nắm chặt cổ tay Tô Sầm Sầm: "Cậu làm gì mẹ tôi rồi?"
"Chẳng liên quan gì đến tôi." Tô Sầm Sầm muốn hất tay cô ta ra nhưng vì Vu Hoàn nắm quá chặt nên cô không thể thoát ra được: "Nếu có thời gian ở đây quấy rầy tôi, sao không tự mình gọi điện thoại mà hỏi đi?"
Giọng điệu hờ hững của Tô Sầm Sầm chọc giận Vu Hoàn, cô ta càng siết chặt tay Tô Sầm Sầm hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc thì cậu đã làm! Cái! Gì! Rồi!"
Giọng nói của cô ta hạ xuống, xung quanh hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Tô Sầm Sầm dù bị giữ chặt cổ tay vẫn ung dung nhìn dáng vẻ điên loạn của Vu Hoàn, ý cười trên mặt dần nhiều hơn.
Đúng là hiếm thấy.
"Cậu..." Một chữ vừa mới ra khỏi miệng, một bàn tay chợt thò ra từ phía sau, mạnh mẽ kéo cô ôm vào trong lồng ngực.
Ngay sau đó, một tay khác đưa ra bắt lấy tay Vu Hoàn, dùng lực hất mạnh tay cô ta ra khỏi Tô Sầm Sầm.
Bách Thanh lạnh lùng nói: "Đừng có động chân động tay."
Sự xuất hiện của anh khiến Vu Hoàn cực kỳ ngạc nhiên.
"Cậu, sao cậu cũng ở đây?" Vu Hoàn nhìn động tác thân mật của hai người, kinh ngạc hét lên: "Hai người ở bên nhau rồi?"
Không ai trả lời cô ta.
Bách Thanh đang chăm chú kiểm tra vết đỏ do bị nắm chặt trên cổ tay Tô Sầm Sầm, còn cô thì đơn giản là không muốn để ý tới cô ta.
Bách Thanh nhíu chặt mày: "Có đau lắm không?"
Làn da Tô Sầm Sầm vừa trắng nõn lại mềm mại, giờ hằn lên một vòng đỏ hỏn, nhìn thấy có chút giật mình.
Thực ra thì cũng không hẳn là đau lắm.
Tô Sầm Sầm chú ý đến sắc mặt Bách Thanh.
Chỉ là nhìn dáng vẻ lo lắng của anh như vậy, không hiểu sao cô lại đột nhiên cảm thấy... cũng khá là đau đấy?
Tô Sầm Sầm uỷ khuất mở miệng: "Đau lắm."
Kỹ thuật diễn của cô chẳng đâu vào đâu, Vu Hoàn rõ ràng thấy được đây là do cô cố tình tỏ vẻ đáng thương, nhưng Bách Thanh lại hấp thụ được cái này.
Anh một lần lại một lần xoa bóp, nhẹ giọng nói: "Một lát nữa là hết đau rồi."
Từ đầu đến cuối Bách Thanh hoàn toàn lơ đẹp Vu Hoàn, tới tận khi anh đưa Tô Sầm Sầm đi mất cũng chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy nửa ánh mắt.
Vu Hoàn cúi đầu, mái tóc dài từ sau lưng xoã xuống che khuất cả khuôn mặt.
Mái tóc che khuất biểu tình dữ tợn trên mặt cô ta, bàn tay rũ bên người siết chặt nắm thành quyền, móng tay dài găm vào lòng bàn tay đến bật máu.
Qua một lúc lâu sau, Vu Hoàn mới ngẩng đầu lên lần nữa.
Buổi quay chụp trong studio vẫn còn đang tiếp tục.
Vu Hoàn chào hỏi với các đồng đội, mượn điện thoại của nhân viên công tác rồi đi tới một góc.
Sau khi nhấn nút gọi, phải tới mười mấy hồi chuông sau mới có người nghe máy.
Giọng nói ở đầu bên kia nghe rất mệt mỏi: "Ai thế?"
Vu Hoàn nhỏ giọng gọi: "Mẹ à."
"Hoàn Hoàn?" Vu Mân Hàm rất kích động, giọng nói khàn khàn rách nát: "Con, sao con lại được dùng điện thoại rồi?"
"Con đang quay chụp, mượn được điện thoại của nhân viên."
Sau khi giải thích đơn giản tình hình hiện tại, Vu Hoàn lại hỏi: "Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì thế?"
Đầu dây bên kia yên tĩnh vài giây.
"Có chuyện gì đâu, mẹ vẫn ổn mà."
Vu Hoàn gặng hỏi: "Mẹ, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Lời nói vừa rồi của Tô Sầm Sầm ghim sâu vào lòng cô ta, khiến Vu Hoàn không nhịn được mà phải gọi điện cho Vu Mân Hàm để chứng thực.
Vu Mân Hàm không chịu được lời chất vấn nữa, dứt khoát nói ra: "Tô Minh Viễn, ông ta đuổi mẹ ra khỏi nhà rồi."
"Cái gì!"
Vu Mân Hàm thở dốc vài tiếng, giống như đang cố hết sức để kiềm chế sự tức giận: "Ông ta thật không có lương tâm! Mẹ ở bên ông ta nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ông ta dựa vào cái gì mà lại đối xử với mẹ như vậy chứ!"
"Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn, mẹ chỉ còn có con, giờ chỉ còn có con thôi..."
Tiếng khóc nức nở đè nén truyền qua ống nghe, từng tiếng đập vào màng nhĩ khiến Vu Hoàn càng thêm bực bội trong lòng.
"Vì sao mẹ lại bị đuổi đi, có phải ông ta đã phát hiện ra cái gì rồi hay không?"
Tô Minh Viễn sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện này, nhất định là có lý do.
Chuyện đáng để ông có thể nổi giận như vậy chắc cũng chỉ có thể liên quan đến Tô Sầm Sầm.
"Đúng, đúng là vậy." Vu Mân Hàm thở dốc: "Ông ta điều tra ra, ông ta điều tra ra tất cả rồi."
Chuyện của Điền Cần chỉ là sự khởi đầu, chuyện bà ta mua thủy quân mua hotsearch bị điều tra ra cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nghe thấy những lời này, Vu Hoàn không tránh khỏi hoảng loạn.
Cô ta dựa người vào tường, dần dần trượt xuống, cuối cùng bất lực ngã ngồi trên mặt đất.
Cảm giác vô cùng mệt mỏi hoàn toàn bao trùm lên Vu Hoàn.
Cô ta cố gắng lên tinh thần: "Vậy hiện giờ mẹ đang ở đâu?"
"Cái này con không cần lo lắng." Vu Mân Hàm an ủi cô ta: "Với bản lĩnh của mẹ còn sợ không tìm được đàn ông ư?"
"Chuyện sinh hoạt con không cần phải lo, chỉ là mẹ sợ..."
Nếu những chuyện này không giấu kỹ, sự nghiệp diễn xuất của Vu Hoàn sẽ bị hủy hoại.
Không được, tuyệt đối không được!
"Con đừng vội, để mẹ nghĩ cách, để mẹ nghĩ cách..."
Đầu bên kia, Vu Mân Hàm lẩm bẩm vài tiếng sau đó cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại tối dần, cuối cùng không còn một tia sáng nào.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của hệ thống dần vang vọng vào tai cô ta: [Xem ra là có chuyện phiền toái rồi.]
Âm thanh máy móc lạnh nhạt bật cười, nghe cực kỳ khủng bố: [Có muốn tôi giúp đỡ không?]
"Mi có thể làm cái gì?"
[Chuyện tôi có thể làm rất nhiều.] Hệ thống dụ dỗ từng chút một: [Ví dụ như, thay cô tiêu hủy tất cả mọi dấu vết trên mạng.]
"Ồ?"
[Sẽ biến mất hết, xoá hết tất cả những tin tức gây bất lợi với ký chủ.]
Như thế cũng tốt, Vu Hoàn nghĩ.
So với việc gửi gắm hy vọng ở chỗ Vu Mân Hàm, chi bằng cô ta nên đánh đổi ở chỗ hệ thống để vĩnh viễn loại bỏ mối lo về sau.
Vu Hoàn vịn tường đứng lên: "Bao nhiêu điểm tích luỹ."
[Cái này cũng không phải thứ có thể dùng điểm tích luỹ để đổi được.] Hệ thống vui sướng khi người gặp hoạ: [Yêu cầu này phải thế chấp bằng linh hồn của cô.]
Trước khi Vu Hoàn lên tiếng từ chối, nó lại bổ sung: [Đương nhiên là cô có thể tích góp đủ điểm tích luỹ rồi chuộc lại.]
Lúc này, Vu Hoàn trầm mặc thật lâu.
Cán cân giữa linh hồn và danh lợi trong lòng không ngừng lên xuống, rốt cuộc thứ chiếm thế thượng phong vẫn là du͙ƈ vọиɠ.
"Được thôi."
"Thẻ đổi biến mất."
Hệ thống cười hài lòng, Vu Hoàn cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như có thứ gì đó trong cơ thể đã biến mất.
[Đã hoàn tất việc quy đổi, ký chủ có thể tự do lựa chọn thời gian sử dụng.]
Đã gần cuối kỳ, bầu không khí học tập trong khu giảng đường càng thêm nặng nề.
Từ buổi quay chụp lần trước tới nay đã qua năm ngày, những bức ảnh của ba vị tuyển thủ khác cũng đã được lần lượt tung ra.
Hôm nay là lượt của Tô Sầm Sầm.
Khi đó cô đang trở về từ chỗ của giáo viên Vật lý, mang vẻ mặt vừa bị mắng quay lại phòng học.
Nếu không có Bách Thanh nhắc nhở thì cô đã vứt chuyện này lên chín tầng mây rồi.
"Cậu không nói thì tớ cũng quên béng mất rồi." Mấy hôm nay hết việc diễn tập lại tới học hành, Tô Sầm Sầm bận đến mức chân không chạm đất.
Cô lấy điện thoại ra, nhấn mở Weibo.
Tổ chương trình đã đăng tin trên Weibo.
#Trận chung kết Bạn thường ngày# Vị khách mời thứ ba đã tới đây, đặc biệt khen ngợi tư thế tuyệt mỹ này, chúng ta hãy cùng nhau chờ mong màn biểu diễn đáng kinh ngạc trong trận chung kết này của Tiểu Tô đáng yêu @Tô Sầm Sầm!!
Bên dưới là mấy tấm ảnh tuyên truyền của Tô Sầm Sầm.
Xung quanh không có chút ánh sáng nào, chỉ có một tia ánh sáng phát ra từ trên người cô.
Cô đưa một tay lên quá đầu, một tay hướng ra phía sau.
Vạt váy của cô hơi bay lên, dưới làn váy trắng mỏng manh là đôi chân dài mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Trong một không gian đen tối, cô - chính là người duy nhất theo đuổi ánh sáng.
Bình luận dưới Weibo muốn bùng nổ.
[Má, tổ chương trình kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn!]
[Vốn rất thích chương trình này, bây giờ thì, ha ha!]
[Kẻ quái dị bạo lực học đường kia có thể cút đi được không, thật sự nghĩ là bản thân có thể tiến vào giới giải trí ư?]
[...]
So với hai thí sinh khác, ảnh tuyên truyền của Tô Sầm Sầm vừa được tung ra đã thu hút nhiều sự chú ý hơn.
Cho dù chỉ là chương trình khai thác người nghiệp dư thì cũng không che giấu được bản chất tư bản của bọn họ.
Tô Sầm Sầm càng bị mắng nhiều bao nhiêu thì khi phát sóng chương trình của bọn họ sẽ càng nổi tiếng bấy nhiêu.
Hơn nữa còn đỡ được bao nhiêu tiền quảng cáo, sao lại không làm cơ chứ.