Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115: Ngày Thứ Tư

Chương 115: Ngày Thứ Tư Chương 115: Ngày Thứ Tư

Điều mà trung đội trưởng Monte không biết là, ngay cả khi kỵ sĩ Will đích thân ra tay, cũng bắt buộc trong trường hợp Locke đang không sử dụng món bảo bối mà công chúa Angelina đưa cho hắn, mới có khả năng làm Locke bị thương.

Bảo vật có thể chống lại sự tấn công toàn diện của kỵ sĩ thực tập đỉnh phong, đừng nói đến Monte, có lẽ bản thân lãnh chúa Kedozi cũng chưa từng nghe nói về nó.

Sau một đêm huyết chiến, Locke lê tấm thân mệt mỏi dẫn quân rút khỏi chiến trường thành Otis.

Không giống như lúc đầu thương vong bằng không, giờ đây mỗi lần doanh đội của bọn hắn tiến công đều sẽ kèm theo rất nhiều thương vong. Đội kỵ binh của bọn hắn cũng không ngoại lệ, dưới sự bảo hộ của kỵ sĩ Will, trung đội của bọn hắn vẫn bị thương hơn mười người, thiệt hại mất vài mạng người.

Trung đội của bọn hắn còn như thế, chứ chưa nói gì tới các trung đội khác, thương vong thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Đặc biệt là trung đội ba, hai ngày nay lông mày của Hans không hề giãn ra chút nào, căng thẳng cực độ.

Không chỉ như vậy, mới ngày hôm kia, lãnh chúa Kedozi đã cấm binh sĩ bị thương nhẹ nghỉ ngơi ở hậu phương, trừ phi là bị thương nặng không thể cứu chữa, chẳng hạn như cụt tay, mất chân… bằng không, vẫn cứ là phải góp mặt trên chiến trường.

Hans và Kane cũng được coi là rất may mắn, khi gia hỏa Hank bị thương ngay từ ngày đầu tiên của cuộc chiến đã được lui về hậu phương nghỉ ngơi. Một tên là ca ca ruột, một tên là sư phụ, thành ra cả hai chăm sóc Hank hết sức chu đáo.

Chỉ có Locke là thờ ơ với Hank, có lẽ vì Locke vốn không thích những kẻ xu nịnh, mồm miệng đỡ tay chân như vậy.

Ngoài trung đội ba chịu thương vong nặng nề, một trung đội khác cũng khiến Locke không khỏi ngạc nhiên.

Đội lính đánh thuê không có thương vong trong trận chiến đầu tiên và để lại ấn tượng sâu sắc cho doanh đội Kedozi cùng lãnh chúa đã cho thấy sự kém cỏi và nghiệp dư của mình trong những trận chiến dài hơi mấy ngày qua.

Theo mạch đấu ngày càng căng thẳng, đội lính đánh thuê này thương vong cũng tăng lên theo thời gian, hầu như mỗi trận chiến đều giảm đi gần mười người, mà giảm đi tức là tử trận, nhân số thế mà giảm bớt thấy rõ.

Nhóm lính đánh thuê liều mạng quanh năm làm nghề bán mạng chẳng có gì ngoài con dao và cơ bắp. Hầu hết trong số bọn hắn thậm chí còn không có nổi một bộ giáp tử tế. Khi đối mặt với cuộc công thành chiến khốc liệt, những lính đánh thuê này không có sự bảo vệ cơ bản như áp giáp và vũ khí tiêu chuẩn, là những người chết nhanh nhất.

Cơ bắp cường tráng đến đâu cũng không cản được một mũi tên lạnh lùng bắn ra từ trên đỉnh thành. Nhiều binh sĩ trong đội lính đánh thuê đã bị giết bởi những mũi tên lạnh lùng ấy.

Binh sĩ thủ thành bên phía Charlie cũng không phải dạng vừa, hầu hết những mũi tên phóng ra đều tẩm độc, không có áo giáp bảo vệ, tính mạng con người mong manh chẳng khác một tờ giấy.

Có điều mấy ngày nay, thương vong của trung đội do lính đánh thuê tổ thành giảm xuống rất nhiều. Có không ít binh sĩ Faustin chết ở trên chiến trường, bọn hắn cũng không ngại xui xẻo, trực tiếp cởi ra dùng, cũng không ai nói gì bọn hắn.

Những tên lính đánh thuê phó mặc mạng sống của mình trên lưỡi dao, bọn chúng không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác ngoài tiền.

Locke rất tò mò về thủ lĩnh râu quai nón của nhóm đó, nhiều lần muốn tìm thời gian trò chuyện nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Đã bốn ngày trôi qua, lần công thành chiến lên thành Otis của Charlie đã kéo dài trọn vẹn trong bốn ngày.

Trong thời gian đó, doanh đội của Locke đã tham gia tổng cộng ba trận công thành. Trung bình cứ hai ngày lại có một lần công thành chiến, khiến cho binh sĩ trong doanh đội Locke khá là mệt mỏi.

Trên thực tế, người mệt mỏi hơn chính là hộ vệ quân Charlie, cho đến nay trên đầu thành Otis chưa lúc nào ngưng tiếng la hét và giết chóc, khiến những binh sĩ Charlie vẫn đang cố gắng kiên trì canh giữ thành Otis không thể chợp mắt nghỉ ngơi yên ổn trong một phút.

Kết quả của trận chiến vừa chấp nhận được vừa không thể chấp nhận được đối với cả hai bên.

Phe của Faustain, binh đoàn một của quân đoàn Hùng Ưng đã đạt được kết quả đáng kể trong cuộc tấn công hai đêm trước. Những tướng sĩ dũng mãnh nhất của binh đoàn một, dưới sự yểm trợ của ma pháp, máy bắn đá và cự nỏ, đã trực tiếp đánh lên tận tường thành Otis, mặc dù sau đó vẫn bị thủ quân Charlie phản công, đẩy lùi xuống. Nhưng đây cũng là chiến tích bước đầu khích lệ các binh lính của những binh đoàn khác công thành rồi sẽ có kết quả khả quan tương tự.

Mới hôm qua, khi doanh đội Locke vừa mới rút lui, Locke đã nghe thấy binh lính của các đại đội khác trong doanh đội bàn tán xôn xao, quân đoàn Hùng Sư mấy ngày nay đã tấn công được lên tận trên thành Otis, thậm chí còn chiếm giữ cổng thành, đáng tiếc là bị đám cấm vệ quân thiết giáp đẩy lùi, không thể bảo toàn chiến tích.

Những binh sĩ tham gia công thành, vì phải tránh phía trên thành tấn công xuống, lại phải leo lên bậc thang, cho nên đều mang vũ khí nhẹ nhàng lâm trận, đối mặt với những cấm vệ quân võ trang đầy đủ, lại là binh sĩ tinh nhuệ còn sót lại của Charlie, bọn hắn cũng không thể làm nhiều hơn thế.

Tất nhiên, cả hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon đều không quan tâm những ngày này công thành có chiếm được thành Otis hay không, bởi bọn hắn đã tự tin liệu trước kết quả. Giờ đây cả hai như kẻ sành ăn, trước bữa chính ngồi nhâm nhi chút điểm tâm xem có món nào đặc sắc hơn không.

Hoàng tử Kensell và Hầu tước Mammon giống như hai con sư tử nhìn chằm chằm vào con mồi, mặt đối mặt với con mồi đang run rẩy, cả hai đều chỉ ngồi đó, thi thoảng giương chiếc vuốt sắc nhọn của mình lên cào cào vài phát để vết thương của con mồi ngày càng mở rộng, máu chảy nhiều đến khô cạn, chờ đến khi con mồi hoàn toàn kiệt sức, mới nhào lên thưởng thức bữa ăn thịnh soạn.

Không ai biết liệu con mồi có còn ẩn giấu khí lực gì chưa bộc lộ, chuẩn bị chó cùng rứt giậu hay không.

Locke thân là hạ sĩ quan cấp thấp mặc dù không biết quyết định của hai đại nhân vật, nhưng làm binh lính lâu như vậy, hắn vẫn có thể đoán được một ít, trận quyết chiến sẽ đến sớm thôi!

Lúc đó sẽ không như bây giờ, từng binh đoàn tiến lên nhỏ lẻ, mà cả toàn tuyến đàn áp!

Ở phía xa xa ngoài thành Odis, binh lính Faustain đang được điều động có trật tự, phụ cận cũng có vô số binh lính đang công phá thành Otis. Mặc dù dựa vào đại lượng vật liệu phòng ngự cùng nhân lực đầy đủ, thủ thành Charlie đã phòng ngự được hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác, nhưng không ai dám sơ suất.

Hai ngày trước, cảnh tượng quân Faustain leo lên được trên, khiến cho binh sĩ Charlie suýt mất thành, chính là một bài học không thể rõ ràng hơn.

Cách bên trong tường thành không xa, có một tổng hành dinh quân sự vừa được xây dựng.

Quốc vương Charlie lúc này đang ở trong đó, đi đi lại lại vô cùng lo lắng và sốt ruột. Ngoài quốc vương, còn có rất nhiều quý tộc ở đây.

Một vị quan truyền lệnh vội vã chạy vào bộ chỉ huy báo tin.

- Có chuyện gì thế? Tình hình phòng thủ ở đầu thành hiện tại thế nào?

Quốc vương dừng chân, hỏi dồn.

- Quân địch công thành đã rút lui, nhưng đợt tiếp theo lại đang chuẩn bị tập trung đánh tới rồi.

Vị quan truyền lệnh báo cáo.

- Ôi…

Đám quý tộc xung quanh nghe vậy, lần lượt thở dài.

Riêng quốc vương không có quá nhiều biểu cảm, đứng trên vị trí cao nhất này, hắn luôn cần phải giữ bình tĩnh. Bất kỳ một tia cảm xúc bất thường nào lộ ra, đều sẽ ảnh hưởng đến mọi người.

Có thể nói, người Charlie vẫn có thể kiên cường bảo vệ thành, nguyên do lớn nhất chính là quốc vương bệ hạ của bọn hắn vẫn còn đứng ở đây. Hắn giống như một ngọn cờ, nếu chưa gục ngã, Charlie sẽ chưa bị tiêu vong.

- Hầu tước Philip đâu?

Quốc vương tiếp tục hỏi.

- Hầu tước, Hầu tước ngài ấy… vẫn còn đang chỉ huy chiến đấu trên tường thành.

Quan truyền lệnh có sao nói vậy.

Nghe vậy, hầu hết các quý tộc xung quanh đều không biểu lộ gì, chỉ có quốc vương là nhíu mày, có chút lo lắng cho sức khỏe của Hầu tước Philip.

Đừng nhìn Hầu tước Philip tướng mạo trẻ trung, thực tế hắn cũng trạc tuổi quốc vương, quốc vương Charlie hiện giờ đang rất lo lắng cho cơ thể của Hầu tước Philip, hắn đã ta chiến đấu trên tường thành suốt bốn ngày liền, liệu còn có thể gắng gượng đến khi nào.

Kể từ hôm đó, sau khi Hầu tước Philip ra lệnh cho lính canh kéo quốc vương Charlie đi, Hầu tước Philip chưa từng đi xuống tường thành của thành Otis. Quốc vương Charlie cho đến thời điểm này đã hoàn toàn tin rằng Hầu tước Philip thực sự muốn sẵn sàng hiến dâng tất cả, chiến đấu đến chết vì Charlie.

- Đi thỉnh Hầu tước Philip nghỉ ngơi một lát đi.

Quốc vương thở dài.

Quan truyền lệnh hơi ngạc nhiên khi quốc vương ra một lệnh như vậy, nhưng hắn chỉ là tuân theo rồi đáp lại ý và lui ra ngoài.

- Sanchez! Ngươi đi thay Hầu tước Philip thủ thành!

Quốc vương quay đầu lại nói với một nam nhân vạm vỡ trong đám quý tộc.

- Rõ!

Đại hán đáp một tiếng, sau đó hắn nắm chặt trường kiếm bên hông, dẫn một đám binh lính đi về thành.

Nam nhân cao lớn vạm vỡ này là chỉ huy của đội cấm vệ quân thiết giáp, là tâm phúc tuyệt đối của quốc vương, và hiện giờ cũng là vị kỵ sĩ thực tập đỉnh phong duy nhất ở thành Otis, quốc vương cử hắn lên vô cùng yên tâm.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment