Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 122 - Chương 122: Bảo Khố

Chương 122: Bảo Khố Chương 122: Bảo Khố

Khi cánh cửa sắt của bảo khố mở ra, Grace là người đầu tiên bước vào. Sau đó, Christine kéo Locke theo sát, khiến Edward đang muốn ngăn cản Locke, đang há to miệng chuẩn bị nói liền ngậm lại.

Người cuối cùng đi vào là Lafite, ngay cả Locke là người ngoài cũng đi vào rồi, thị nữ như Lafite, Edward cũng không thèm để ý nữa.

Hắn như một người cận vệ trung thành, tay nắm chặt thanh bội kiếm của mình đứng gác ở cửa.

Locke vừa bước vào bảo khố lập tức bị ngọn núi vàng đập vào làm cho lóa mắt. Locke thầm nghĩ, núi “cát vàng” lấp lánh kia phải là bao nhiêu vàng đắp lên cơ chứ. Hắn đi vòng quanh núi vàng hai lần, ngầm đánh giá núi vàng này ít cũng phải nặng vài tấn.

Nếu chuyển sang tiền Diller, cũng phải tương đương với hàng trăm nghìn hoặc thậm chí hơn.

- Đừng nhìn nơi đó, lại đây!

Thanh âm của Grace từ xa truyền đến, thúc giục gọi Locke đi tới.

Khi Locke đi vào sâu thêm chút nữa hắn mới phát hiện ngọn núi vàng bên ngoài bảo khố chỉ có tác dụng trang trí nhiều hơn là thực tế, bởi vì bên trong bảo khố còn nhiều thứ hay ho nhiều, các món đồ được sắp xếp theo từng dãy từng giá, mỗi giá có hơn mười ô vuông, ít nhiều có một vật phẩm đặt ngay ngắn bên trong.

Đáng tiếc trên giá phần lớn ô vuông đều trống không, Locke tìm thật lâu cũng không tìm được món gì hữu dụng với hắn.

Người chuyển vật phẩm trong bảo khố đang khá vội vàng, Locke nhặt một chiếc nhẫn màu xanh lá cây từ một góc của kệ, đó là một viên mã não cỡ ngón tay cái, bất luận là màu sắc hay độ nhu hòa đều tốt hơn so với chiếc mà Tử tước Meyerson đưa cho hắn trước đây không chỉ là một bậc.

Hắn vụng trọm nhét vào trong ngực, bước đến bên Grace như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Có chuyện gì vậy?

Locke hỏi Grace đang đứng trước bức tường treo đầy vũ khí và áo giáp.

- Chọn cái ngươi cần dùng đi.

Grace nói xong liền tiến lên phía trước cầm lấy ba chiếc áo hoàng kim, đưa cho Lafite cùng Christine bên cạnh mỗi người một cái.

Không giống như những đồ vật khác bên trong bảo khố được vận chuyển đi gần hết, vũ khí và áo giáp treo trên bức tường này hiếm khi được đụng vào, đặc biệt là áo giáp hạng nặng.

Một bộ áo giáp màu lam thẫm hấp dẫn sự chú ý của Locke. Chính giữa là một tấm khiên khổng lồ, hai bên có đầy đủ các tấm chắn tay và tấm chắn chân, sau lưng treo một tấm khảm nạm, một trong số đó có đường kính bằng một cây thương khổng lồ cỡ bằng miệng chén nằm yên lặng ở một góc.

Locke đi vòng quanh ngắm nghía một lúc lâu mới tiến đến nhấc bộ giáp lên, nhưng không di chuyển được nó.

- Ngươi có chắc là muốn bộ giáp này không?

Grace hỏi Locke kèm theo vẻ mặt nghi hoặc, ngữ khí giống như muốn hỏi ngươi có đủ khả năng nhấc nó lên và xứng tầm mặc nổi nó hay không?

Nghe ngữ khí kỳ quái của nàng khiến Locke ngay lập tức không phục, bắt đầu vận chuyển đấu khí trong cơ thể.

- Hự!

Locke ôm lấy bộ giáp màu lam thẫm, cơ bắp hai cánh tay phồng lên, bộ giáp cực lớn ấy thế mà được Locke nhấc lên.

Sau khi đại khái cảm nhận được trọng lượng thực tế của bộ giáp, Locke thả nó xuống đất tạo ra âm thanh “đùng” một cái, bộ giáp rơi xuống làm mặt đất hơi rung động.

Bộ giáp kiểu này Locke đã thấy qua rất nhiều lần trong mấy ngày nay tại cuộc công thành chiến, là phong cách áo giáp của đội cấm vệ quân Charlie, nhưng những bộ giáp sắt kia so với bảo vật này khoảng cách là một trời một vực.

- Bộ thiết giáp này được đặc biệt chế tạo dành cho thống lĩnh cấm vệ quân.

Grace ở một bên giải thích.

- Tổng cộng chỉ có hai chiếc, một chiếc được đưa cho thống lĩnh cấm vệ quân, chiếc còn lại cất giữ ở đây dự bị.

- Mà lại, đây là áo giáp chỉ có cường giả kỵ sĩ thực tập cao cấp trở lên mới có thể mặc, ngươi có chắc muốn sử dụng nó không?

Grace vẫn hoài nghi lựa chọn của Locke.

- Ta chọn nó!

Locke chỉ vào bộ giáp bảo bối hắn vừa đặt xuống, ngữ khí cực kỳ kiên định.

Grace nói rằng chỉ những kỵ sĩ thực tập cao cấp trở lên mới có thể sử dụng, điều này hiển nhiên là cách hiểu của người ngoài. Vừa rồi không phải Locke không cảm giác được, tuy rằng dùng thể lực hiện tại hắn chưa mặc nổi món bảo bối này, nhưng chỉ cần hắn gia trì vận chuyển đấu khí, vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng.

Căn cứ vào đấu khí dự trữ của kỵ sĩ thực tập sơ cấp hiện tại của Locke, mặc bộ này áo giáp này đại khái có thể chiến đấu ước chừng nửa canh giờ.

Trong nửa canh giờ này, Locke chính là một khối sắt không thể xuyên thủng, trừ phi đối phương có binh khí có thể chém sắt như bùn, hoặc là đạt tới kỵ sĩ thực tập cao cấp trở lên, có thể hóa hình đấu khí, bằng không thì đừng nghĩ tới chuyện làm Locke bị thương.

Lựa chọn là một chuyện, nhưng mang nó đi như thế nào lại là một chuyện khác. Locke không thể cứ mặc món đồ cồng kềnh này trên người suốt được.

Mặc kệ Locke đang đứng đó đăm chiêu, Grace tiếp tục đi vào sâu bên trong bảo khố, càng đi vào bên trong, giá đồ càng ít, các khoang trên giá cũng ít đi trông thấy. Thậm chí có một số giá còn trống trơn, chỉ còn trơ lại chiếc khoang, có thể thấy đồ vật bên trong đã sớm biến mất, hẳn là bị người khác lấy đi.

Cuối cùng đi đến phía trong cùng, xuất hiện một dãy dài hai mét tủ đựng đồ pha lê, trong đó có từng chiếc hộp đựng trang sức vô cùng tinh xảo, nhưng đáng tiếc phần lớn đều trống rỗng, chỉ có hai chiếc hộp hình như còn đựng đồ vật.

Trong chiếc hộp có một chiếc vòng cổ dây mảnh khảm nạm một viên kim cương hình trái tim màu hồng ở giữa, chiếc còn lại là đặt một chiếc nhẫn bạc lấp lánh.

- May mà vẫn còn hai cái.

Grace thở phào nhẹ nhõm, nàng có thể đoán được những thứ này là do Hầu tước Philip để dành cho mình và Christine. Nếu không, thứ tốt như vậy đã sớm bị các huynh đệ tỷ muội, thúc thúc bá bá của nàng lấy đi từ lâu rồi.

Tại sao đồ vật trong bảo khố lại mất đi hơn một nửa, trong đó đa phần là những loại bảo bối nhỏ gọn dễ mang theo, bởi vì đều bị người khác trong Hầu gia lấy đi hết rồi.

Đoàn xe do Hầu tước Philip chuẩn bị đầy ắp, đó là mồi lửa cho những người thừa kế gia tộc lớn mạnh trở lại. Với khối tài sản vô song này, các thành viên của gia tộc Philip có thể quật khởi một lần nữa bất kể bọn hắn có đi đến quốc gia nào.

- Christine!

Grace gọi cô bé.

- Qua đây, chọn một cái đi.

Nàng mở lòng bàn tay để lộ ra hai món trang sức quý giá.

- Oa!

Christine nhìn lấy hai món trang sức, trong đôi mắt sáng lên như có những ngôi sao nhỏ lấp lánh, là một đứa trẻ lớn lên trong gia tộc Hầu tước, Christine đương nhiên biết hai vật này là cái gì.

- Con muốn cái này!

Christine chỉ chỉ vào vòng cổ khảm nạm hình trái tim, nghiêng đầu vụng trộm liếc nhìn Locke cách đó không xa, vội vàng nói.

Grace không nhiều lời, trực tiếp đeo sợi dây chuyền lên cổ cho Christine. Christine vốn phấn điêu ngọc trác, nay lại kết hợp với chiếc vòng cổ tinh xảo này, khiến cho nhan sắc của tiểu cô nương thăng hạng không ít.

Tiểu cô nương trước tiên là khoe khoang một hồi, sau đó mới cẩn thận nhét chiếc vòng cổ vào trong y phục. Christine rất hiểu chuyện, biết món đồ quý như này không nên khoe khoang. Nhưng dù sao nàng vẫn còn nhỏ, thi thoảng không nhịn được vẫn lôi ra nghịch như mèo con vờn len, dáng vẻ thích thú đáng yêu vô cùng.

Grace đi tới trước mặt Locke, lúc này hắn còn đang vò đầu bứt tai nghĩ cách làm sao để mang bộ giáp kia đi, bỗng Grace xuất hiện giải nguy giúp hắn:

- Ta giúp ngươi giữ nó!

Chiếc nhẫn bạc đeo ở ngón áp út bên trái bỗng lóe lên. Bộ giáp dài 1,5 mét và rộng nửa mét đã biến mất trong hư không.

Chiêu này khiến Locke bên cạnh chấn kinh đến không nói được câu nào.

- Trang bị không gian.

Grace vẫy tay trước mặt hắn, chỉ vào chiếc nhẫn vừa lấy được.

Bối cảnh ma pháp của Charlie không hổ là danh bất hư truyền, hẳn là có một trang bị không gian quý giá như vậy. Danh hiệu "Thần Tài" của Hầu tước Philip cũng không phải là gọi cho vui, tài sản của vị Hầu tước này có khi còn phong phú hơn ngân khố của vương thất gấp nhiều lần.

Locke biết Angelina thân là công chúa, trên người có vài vật phẩm ma pháp, nhưng không có cái nào gọi là trang bị không gian.

Những thứ như trang bị không gian luôn là đạo cụ ma pháp tương đối cao cấp. Chỉ những ma pháp học đồ cao cấp trở lên, mà lại thông thạo ma pháp không gian và luyện kim thuật mới có thể tạo ra nó.

Charlie rất may mắn, không chỉ có những đại sư là ma pháp học đồ cao cấp, mà còn có một Ma pháp sư chính thức. Một trong những học trò yêu quý của vị Ma pháp sư đó là một nhà giả kim. Những vật phẩm ma thuật quý giá này của Charlie, chẳng hạn như trang bị không gian, hầu hết đều được chế tạo bởi nhà giả kim này.

- Đáng tiếc, mang bộ giáp này sẽ không còn chỗ trống cho những thứ khác.

Grace nói.

Chiếc nhẫn trong tay nàng được coi là tốt nhất trong các đạo cụ không gian, nó có thể chứa được vật phẩm dài hai mét, dù là thế vẫn không đủ dùng.

- Thật may là có hai cái.

Grace quay sang nhìn Christine.

Locke cũng nhìn sang, Christine vẫn còn đang nghịch chiếc vòng cổ tinh xảo vừa mới nhận được.

Khi Locke cùng ba nàng Grace bước ra ngoài, diện mạo của bọn họ thay đổi chóng mặt. Mặc dù không mặc bộ giáp đó, nhưng Locke vẫn chọn rất nhiều thứ mà hắn cảm thấy hữu dụng.

Chẳng hạn như một chiếc áo choàng đỏ, một đôi ủng Lưu Vân bằng sắt mỹ nghệ màu bạc… Ban đầu hắn cũng không muốn tỏ ra tham lam như vậy, nhưng thiết nghĩ chiến tranh sắp phân thắng bại, về sau chắc cũng không còn phải chiến đấu gì nữa, lấy thì cứ lấy thôi. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, sở dĩ hắn lựa chọn hai món đồ này là bởi vì chúng đều là vật phẩm ma pháp.

Áo choàng đỏ có độ dẻo dai, đàn hồi tốt, có thể ngăn chặn những mũi tên bình thường, lại có thêm “Khinh Vũ Thuật”, giảm bớt một phần ba tải trọng cơ thể.

Đôi ủng kia cũng là loại đặc biệt, sở hữu “Tật Phong Thuật”, trong trường hợp bình thường có thể tăng lên một phần tư tốc độ đi bộ, khi kích hoạt sử dụng có thể lập tức tăng gấp đôi tốc độ.

Về phần áo giáp cùng vũ khí, Locke không chọn, hắn thử qua vũ khí và áo giáp trong bảo khố, so với loại hắn mặc trên người hiện tại không thua kém là mấy, hắn tiêu khoản quân công khổng lồ cũng không phải là vô ích.

Mặc dù bên ngoài Grace và Christine vẫn mặc quân phục của Faustain nhưng bên trong các nàng cũng thay đổi chóng mặt. Ba nữ tử đều mặc một chiếc áo kim sắc, những thiết bị còn lại, cũng không biết các nàng cầm theo gì thêm.

Nhìn tiểu cô nương Christine thích thú cầm chiếc vòng cổ, chốc chốc lại mỉm cười đầy tinh nghịch, đoán chừng bên trong có không ít đồ.

Thay vào đó, Lafite lựa chọn một chiếc áo giáp và một thanh trường kiếm. Nàng cũng là một Kỵ sĩ tu luyện đấu khí, nàng chọn trang bị rất phù hợp với nhu cầu sử dụng của bản thân.

Edward ở ngoài cửa vừa nhìn thấy bốn người các nàng bước ra liền thẳng lưng lên.

- Edward, chăm sóc cho phụ thân ta nhé.

Lúc đi ngang qua Edward, Grace khẽ cất tiếng.

- Vâng, thưa tiểu thư!

Edward là thủ lĩnh của đội cận vệ gia tộc được Hầu tước Philip bí mật nuôi dưỡng và huấn luyện, là người trung thành tuyệt đối với Hầu tước Philip. Lần này, những người thân thích còn lại của Hầu tước đều chuẩn bị cùng đoàn xe rời đi, chỉ có nhóm cường giả Edward ở lại bên Hầu tước.

- Tiểu thư, nhóm Bá tước Maxibe đại nhân đã ở cửa chờ rồi...

Edward nói.

Grace xua tay ngắt lời hắn.

- Ta sẽ không đi cùng bọn hắn.

Bá tước Maxibe là ca ca của Grace và là phụ thân của Christine. Lúc này, không chỉ nàng mà ngay cả Christine cũng không muốn đi theo phụ thân mình.

Nhân tiện nói luôn, Grace thực chất cũng là một Bá tước, nữ Bá tước danh dự của Charlie.

Sau khi từ chối lời nhắc nhở của Edward, Grace quay đầu nhìn Locke, bao gồm cả cô bé Christine cũng nắm lấy y phục của hắn. Lafite là thị nữ của Grace, tất nhiên, Grace đã đi đâu, nàng ta sẽ theo đó.

Locke nhìn thấy vậy hiểu luôn các nàng có ý gì, cũng chỉ đành chiều theo.

- Đi nào, chúng ta đi ra khỏi thành thôi!

Locke nói.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment