Cho đến bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi Grace và Christine là dòng máu trực hệ của gia đình Hầu tước Philip. Những chuyện xảy ra hôm nay, hắn hạ quyết tâm giấu kín trong lòng, không thể nói cho bất kỳ ai.
Locke cưỡi ngựa đi dạo trong khu vực bị doanh đội của bọn hắn phong tỏa, thỉnh thoảng nói chuyện với những binh sĩ ở khu vực phong tỏa bên cạnh, kế bên là một trung đội nào đó thuộc quân đoàn Hùng Sư, đội ngũ sau khi phá thành bị đánh cho loạn lạc, có mấy chi đội chung quanh không phải binh sĩ của doanh đội Kedozi.
Trên đường đi, Locke không khỏi tò mò bèn hỏi qua về thân phận của George. Hắn là trung đội trưởng của trung đội kỵ binh đã hơn nửa tháng, lại không biết dưới trướng của mình có một nhân vật như vậy, thật là thất trách quá. Có điều George là tâm phúc của kỵ sĩ Will, không qua lại quan hệ nhiều với hắn cũng là điều dễ hiểu.
- Ngươi là nhi tử của lão quản gia John sao?
Locke cao giọng kinh ngạc hỏi.
- Vâng, thưa ngài.
George điềm tĩnh trả lời, ngữ khí không kiêu ngạo cũng không khẩn trương.
Khó trách, lão quản gia John vẫn luôn cho hắn cảm giác bí ẩn khó lường, sau khi hắn tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập sơ cấp mới phát hiện lão quản gia John cùng cấp với hắn. Có phụ thân là kỵ sĩ thực tập sơ cấp, nhi tử lại lớn như vậy, biết đấu khí cũng là điều bình thường.
Xem ra tiểu tử này có thiên phú không tệ, Locke bóp cằm suy nghĩ. Nếu không có hai món hoa Hồng Hải cùng thuốc Johnson hỗ trợ, hắn còn không thể tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập sơ cấp lúc còn trẻ như vậy.
- Ta cũng nghe nói quan hệ giữa ngài và đệ đệ ta không tệ.
George nói.
- Đệ đệ của ngươi? Ai nhỉ?
Locke rất tò mò, trong doanh đội Kedozi có rất nhiều binh lính có quan hệ tốt với hắn, nhưng lại đoán không ra người nào là đệ đệ của George, nhi tử của lão quản gia John.
- Warner.
George đáp lại ngắn gọn.
- Cái gì? Hóa ra là hắn ta!
Locke thực sự rất ngạc nhiên, không biết đó là Warner, cái tên phụ trách trạm dịch có phần chậm chạp ấy. Mà lại nói, Locke và Warner quả thật có quan hệ tốt, bởi khi trước hắn cũng thường xuyên gửi tiền về cho gia đình mình và gửi hộ cho những huynh đệ khác trong đội, cho nên Locke và Warner tại dịch trạm cũng có không ít giao tình.
Có điều, từ khi Locke được tấn thăng thành trung đội trưởng, sau đó tham gia vào cuộc công thành Fareins, hắn ít có dịp gặp Warner, cũng không biết tên tiểu tử này đã được điều đi đâu, nghe nói hắn hiện giờ đang làm việc trong đội vận chuyển của lãnh chúa.
“Tiểu tử này thế mà cũng thật biết cách che giấu!”
Locke mắng thầm trong lòng.
Có cầu nối là Warner, Locke và George trò chuyện hài hòa hơn. Từ chuyện George từng được huấn luyện kỵ sĩ có hệ thống, hay là thực lực kỵ sĩ thực tập sơ cấp của Locke, cho đến vị trí trung đội trưởng hiện giờ… tất cả đều trở thành đề tài để cả hai truyện trò thoải mái với nhau.
Sáng sớm, mặt trời ló dạng từ đỉnh núi phủ tuyết bên ngoài thành Otis, nương theo tia sáng nhàn nhạt mang theo hơi gió lạnh thổi qua, tàn tích đổ nát bị thiêu rụi cả đêm của thành phố cuối cùng cũng tắt đi ánh lửa còn sót lại, hóa thành than cốc rồi tắt ngóm.
Trái ngược với tình trạng sa sút như tháng trước, quốc vương Charlie bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ra lệnh cho những thị nữ và hộ vệ duy nhất còn lại trong vương cung giúp mình thay y phục, trường bào hoa lệ, vương miện nặng trịch, thủ trượng tinh mỹ… tất cả khiến quốc vương Charlie phảng phất trở về hồi còn trẻ, khi đó bản thân còn hăng hái cỡ nào, muốn gây dựng nên sự nghiệp lẫy lừng ra sao.
Tuy nhiên, thực tế hiện giờ đã hoàn toàn khác so với những gì hắn tưởng tượng lúc còn trẻ.
Cung nữ, hộ vệ trong vương cung đã chạy thoát phân nửa vào đêm qua. Mặc dù quân cận vệ trong cung đình đã ra sức ngăn chặn những kẻ bỏ trốn, nhưng tình hình vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí ngay cả nội bộ cận vệ cũng có người chọn con đường thoát thân.
Đội cấm vệ quân thiết giáp không giống với cận vệ cung đình, trong đó có rất nhiều con nhà quyền quý, phần lớn đều được gia tộc trưởng bối bố trí vào trong, cho nên giờ này không ai muốn ở lại đây nộp mạng.
Quân cận vệ cung đình đã sớm bị mục rữa, hèn nhát, ngồi chơi ăn lương, luôn lừa người ngoài bằng vẻ ngoài hào nhoáng.
- Thôi kệ đi, nếu bọn hắn đã muốn chạy trốn thì cứ để bọn hắn chạy đi.
Chứng kiến tình cảnh ấy, quốc vương Charlie cũng không chịu được mà phải lên tiếng, vị quốc vương già cỗi này đã bại trận hoàn toàn. Hắn vốn ngây thơ nghĩ rằng có thể dựa vào vũ khí là tòa thành trì kiên cố có thể ngăn lại cuộc tấn công của Faustain.
Thậm chí cuộc loạn chiến không phân thắng bại kéo dài một tuần cũng khiến hắn nghĩ rằng Faustain chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Thế mà chỉ sau một đêm dốc toàn lực xung kích, đội thủ vệ thành Otis đã thua thảm bại, chẳng khác gì đê vỡ lũ tràn về, trong nháy mắt tan tác không còn gì. Không những phá tan hàng phòng thủ cuối cùng của thành Otis, mà còn bóp chết tham vọng vĩ đại của quốc vương Charlie.
Cung nữ rồi người hầu trong cung muốn chạy đi đâu cũng được, quốc vương cũng không còn sức để ý nữa, những người này dù sao cũng là người dân Charlie, vị quốc vương già cỗi cũng không muốn nhìn thấy bọn hắn bị chôn cùng mình.
Phải, chính là chôn cùng. Quốc vương Charlie quyết định tồn vong đến cùng với Charlie.
Trong vương cung vẫn còn lưu lại một món bảo vật, do “Hoàng bạch thuật sĩ” Maris đại sư tốn hao vô số vật liệu quý hiếm mới chế tác ra “Truyền tống trận”. Nói dễ hiểu hơn, nó có thể dịch chuyển tức thời 10 người đến một khu vực cách xa 20 km và có thể khởi chạy năm lần một ngày nếu cung cấp đủ năng lượng. Nếu quốc vương Charlie muốn rời đi, không ai có thể ngăn cản hắn.
Ma pháp sư của Faustain không có nhiều khả năng can thiệp vào loại dịch chuyển tức thời này.
Không thể phủ nhận là trong lĩnh vực giả kim thuật, đại sư Maris của Charlie đã vượt qua cả thầy của mình, người bảo vệ của Charlie và cũng là vị Ma pháp sư chính thức Karida.
Trên thực tế, ngay từ khi bắt đầu bị quân đội của Faustain bao vây, vương tộc Charlie đã có trật tự rút lui, bởi vì có người truyền tống và dao động ma pháp được cố ý che đậy, cho nên Faustain không phát hiện ra điều bất thường.
Mới đêm qua, sau khi quốc vương Charlie bàn giao một phen cho trưởng tử của mình, cũng là hoàng tử và là niềm hy vọng của Charlie, hắn đã tận mắt chừng kiến con mình biến mất trong truyền tống môn.
- Bệ hạ, Hầu tước Philip xin diện kiến.
Một vị tướng lĩnh vội vã vào vương cung đai điện, bẩm báo với quốc vương.
Khi cổng thành bị đánh hạ, quốc vương đã biết chuyện Hầu tước Philip thu xếp một đoàn xe chạy trốn, chỉ là lần này hắn không ngăn cản, bởi quốc vương thiết nghĩ Hầu tước Philip đã cống hiến đủ nhiều rồi. Chỉ cần nhìn từ điểm này cũng có thể thấy quốc vương Charlie là một vị minh quân hiếm có, hắn không muốn để mọi người chôn cùng mình.
Thế nên quốc vương khá ngạc nhiên khi Hầu tước Philip không rời đi mà vào lại cung điện vào lúc này.
- Mau truyền vào!
Vị tướng lĩnh nhận lệnh rồi lập tức vội vã lui ra ngoài. Đại quân đội Faustain đang ở ngay bên ngoài vương cung, một số nơi đã bắt đầu vây công, thân là một tướng lĩnh nên hiện tại rất bận rộn.
Không lâu sau, Hầu tước Philip sải bước vào vương cung.
- Bệ hạ!
Hầu tước Philip mặc áo mãng bào, lòng hành hổ bộ bước vào đại điện, giống như quốc vương Charlie, giờ đây Hầu tước Philip cũng khoác lên mình một bộ lễ quan bào mới tinh.
- Thật không ngờ tới cuối cùng chúng ta lại ở cùng nhau, ngươi đúng là lão bằng hữu của ta.
Quốc vương Charlie thở dài nói.
Tam trụ của Charlie gồm có Hầu tước Clark chỉ mới 30 tuổi, có được mỹ xưng “Chiến Thần”; Hầu trước Campbell là con riêng của quốc vương; chỉ có Hầu tước Philip là được xem là cùng một thế hệ với hắn, vả hai đều đã ngoài năm mươi.
Hầu tước Philip không nói nhiều, hắn đã chứng minh quyết tâm của mình bằng hành động thiết thực.
- Đi thôi! Cùng ta đi nghênh đón địch nhân!
Quốc vương Charlie giống như một vị lão giả cười ha hả, sau đó phóng khoáng vung vương trượng rồi bước ra khỏi cung điện. Ngoại trừ Hầu tước Philip, chỉ còn một số quý tộc trẻ tuổi và tướng lĩnh Charlie đi theo phía sau.
Bên ngoài cung điện, Hoàng tử Kensell đang cưỡi chiến mã, xung quanh là các quý tộc và tướng lĩnh như là chúng tinh củng nguyệt bao vây ở trung tâm. Nhìn lên mái hiên vương cung Charlie rực rỡ, khí thế vô cùng kiêu ngạo.
- Hầu tước Mammon, hiện tại trong thành tình hình chiến đấu như thế nào?
Hoàng tử Kensell vung roi, đang vô cùng khí thế hỏi Hầu tước Mammon bên cạnh.
- Các nơi kháng cự giờ không còn kịch liệt nữa, về cơ bản đã bị trấn áp, hiện tại chỉ là chưa hoàn toàn công hạ được vương cung, có điều một vài khu vực đã bị chiếm dóng.
Hầu tước Mammon đáp.
- Hầu tước Xiya, quân đoàn Hùng Phong tiến triển thế nào rồi?
Hoàng tử Kensell hỏi Hầu tước Xiya đang ở một bên.
Bởi vì quân đoàn Hùng Phong là quân đoàn cuối cùng tham chiến, nên tổn thất cũng là thấp nhất trong ba đại quân đoàn, cho nên chủ lực công kích vào vương cung, cũng nơi khó nhằn nhất được giao cho binh lính của quân đoàn Hùng Phong.
- Cổng chính đã bị công hạ, tất cả các cổng phụ đã bị bao vây. Bây giờ binh lính đang tấn công cổng trước đại điện.
Hầu tước Xiya trả lời.