Loại chuyện vơ vét cả tòa thành thị béo tốt như thế này cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, theo Locke dự đoán, đoán chừng sau hai ba ngày nữa, cấp trên sẽ hạ lệnh cho binh lính ngừng làm loại chuyện này.
Cho nên phải thừa dịp tốt, đám người Hans tranh thủ lục soát “xét nhà” cả đêm, Locke cũng không kinh ngạc.
Bọn hắn không giống Locke, có mục tiêu kế hoạch sẵn, mà tất cả đều là dựa theo cảm tính, đoán chừng thu hoạch cả ngày chia cho gần trăm người trong một trung đội cũng chẳng còn bao nhiêu.
Locke cũng không tiện bí mật nói cho Yorkshire đại thúc và Hans chỗ nào sinh lợi hơn, dù sao cũng là chỗ thân quen, hắn không thể không giải thích, mà giải thích lại càng không biết nói như thế nào.
Sau khi buộc ngựa vào cột trước quân trướng của mình, Locke vén lều bước vào trong.
Một chiếc bàn gỗ hình vuông được đặt ở giữa doanh trại, Grace và Akano ngồi ở một góc, thức ăn tỏa ra mùi thơm nức mũi. Bàn gỗ ở giữa có một cái hố, phía dưới là đống lửa, phía trên là nồi sắt, bên trong nồi sắt nấu đầy ắp các loại đồ ăn, hương thơm lan tỏa tứ phía.
Christine nhìn thấy Locke trở về, vui vẻ đứng dậy mời Locke ngồi vào chỗ của mình, Locke đi thẳng tới, ngồi vào chỗ của Christine, ôm tiểu cô nương vào lòng.
Vào hôm ăn tết Christine mới mười ba tuổi, đứng lên cũng không cao bằng một nửa Locke, chỉ có thể nói tiểu cô nương này trời sinh thanh tú tinh xảo, ngồi trong lòng Locke cũng không có điểm nào không thích hợp, ngược lại càng trông như một con búp bê sứ.
Hai ngày qua lục soát thành trì, ngay cả quân đội hậu cần cũng được lãnh chúa Kedozi phái đi, đương nhiên không có ai làm đồ ăn cho bọn hắn, lương thực ba ngày này đều là binh lính tự cung tự cấp, mà binh sĩ luôn có cách riêng của mình.
Với tòa thành phố Otis to lớn như vậy, chẳng lẽ những người lính này có thể chết đói sao? Chỉ là một vài người Charlie trong thành phố sẽ gặp phải vận đen mà thôi.
Nồi thức ăn này là do Lafite nấu, thị nữ của phủ Hầu tước đều có tài nấu ăn rất nổi trội, Locke trước đây chưa từng có cơ hội ăn đồ do Lafite nấu, nhưng lần này hắn đã có cơ hội được nếm thử, coi như hắn cũng có khẩu phúc.
Akano cũng không nhàn rỗi, nàng giúp đỡ Lafite trước bữa ăn, gắp thức ăn cho Locke trong bữa, cuối cùng ăn xong lại thu dọn bát đĩa rồi dọn rửa, thực sự giống một thê tử hiền dịu.
Chỉ có Christine cùng Grace nhàn rỗi, một người kéo Locke kể chuyện cho mình nghe, một người ngồi ở một chỗ ôm quyển sách không hiểu lấy từ đâu ra.
Khoan hãy nói, dáng vẻ đọc sách của Grace, điềm tĩnh mà ôn nhu khiến một tên ít học, mù chữ như Locke cảm thấy nhột trong lòng, hắn có được Grace một lần, cho đến nay trong lòng vẫn luôn một mực thèm khát.
Những ngày này cứ trôi qua như vậy, tâm tình của Grace và Christine những ngày đầu rất nặng nề và thương tâm, gần đây mới nguôi ngoai đi một chút. Nhưng mà điều khiến Locke không vui chính là Grace không cho hắn chạm vào người.
Mặc dù có thể Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng vào thời điểm này hắn lại không thiết làm như thế.
- Cho ta thời gian hai ngày, được không?
Grace nói với Locke đang vội không nhịn nổi trên giường.
Locke nào còn lựa chọn nào khác, chỉ đành đến gian khác tìm Akano.
Doanh trướng của Locke hiện giờ rất lớn, có hẳn ba gian, nhóm Grace ở hai gian, Locke và Akano ở gian còn lại.
Sự hỗn loạn ở thành Otis và công cuộc vơ vét không ngừng nghỉ của binh lính Faustain vẻn vẹn kéo dài một tuần mới bị hoàng tử kêu dừng.
Các đại binh đoàn rút lui khỏi thành phố Otis một cách có trật tự, chỉ để lại hai binh đoàn thuộc quân đoàn Hùng Sư lưu thủ.
Những binh sĩ được lệnh rút khỏi cũng di tản không quá xa, dựng trại tạm thời tại vị trí ban đầu.
Những gì thu được trong những ngày này, đủ để Locke và kỵ sĩ Will mập chảy mỡ, chỉ riêng từng rương châu báu Charlie lấp lánh đặt trên lưng ngựa đã khiến các huynh đệ trong các trung đội khác nhìn theo thèm nhỏ dãi.
- Huynh đệ, mấy món này rốt cuộc là lấy ở đâu thế?
Có binh sĩ tò mò hỏi trung đội kỵ binh, nhưng những binh sĩ ở trung đội kỵ binh chỉ đáp lại bằng một cái đảo mắt.
Chỉ có trung đội kỵ binh có nhiều ngựa chiến như vậy, Locke và kỵ sĩ Will mới có thể không chút kiêng kỵ khám xét hàng chục hộ tiểu quý tộc của Charlie.
Đúng vậy, là hàng chục hộ. Bọn hắn đều là những tiểu quý tộc cấp bậc Huân tước và Kỵ sĩ, không có đủ binh lính và hộ vệ, nhóm tiểu quý tộc này trong mắt đám người Locke chẳng khác gì từng miếng thịt béo ngậy.
Cũng chính nhờ đám tiểu quý tộc Charlie đó khiến hai trung đội trưởng của trung đội kỵ binh ăn no nứt bụng, xuýt chút nữa nghẹn chết.
Một vị Tử tước nào đó của quân đội Faustain, không biết là được tên binh sĩ nào đó dưới trướng ton hót, sau khi xét nhà của vài gia đình quý tộc Charlie không đạt hiệu quả như mong đợi, quay lại thì thấy nhóm Locke thu hoạch phong phú, bèn nảy ra ý đồ xấu.
Vậy mà trực tiếp cử ba trung đội đến bao vây trung đội của Locke, đe dọa chỉ khi bọn hắn đặt hai phần ba số hàng hóa xuống mới có thể rời đi.
Cũng may là, sau khi Locke tiết lộ danh tính và kỵ sĩ Will nổi lên cơ bắp của mình, tất cả những hành động trên đã trở thành một “sự hiểu lầm”.
Cái tên Locke ở Faustain rất phổ biến, được đặt tên này có hàng trăm người, nếu không muốn nói là hàng nghìn người, binh sĩ phổ thông nghe qua sẽ không phản ứng gì, nhưng vị Tử tước này lại không giống thế, cấp bậc của hắn vừa vặn đủ tư cách để biết chút nội tình.
- Ngươi chính là Locke cứu công chúa đấy à, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.
Vị Tử tước đó cười gượng, nói mấy câu không có ý tứ.
Kỵ sĩ Will ở bên cạnh cũng “vô tình” phóng thích chút khí tức của kỵ sĩ thực tập cao cấp, những người đạt đến cấp bậc này rất hiếm hoi trong quân đội của Faustain, cho đến nay Locke biết cũng chỉ có Kỵ sĩ Will và binh đoàn trưởng của binh đoàn hai của bọn hắn - George.
Nhắc tới cái tên George, Locke chỉ có thể cảm thán thở dài, thế giới này quá nhỏ đi, hắn tới giờ đã quen được hai người tên là George, một người là binh đoàn trưởng binh đoàn hai, một người là ca ca của Warner, để lại ấn tượng mạnh cho hắn hai ngày trước.
Đương nhiên, chỉ là trùng mỗi cái tên thôi, vị binh đoàn trưởng kia vốn là Bá tước, có họ đầy đủ; còn ca ca của Warner là dân thường không có họ giống như Locke, chỉ có trơ trọi mỗi cái tên.
Thực lực của kỵ sĩ Will cũng khiến Tử tước dám cản đường kiêng dè không thôi, không thể nói là hắn sợ kỵ sĩ Will, chỉ có thể nói là không muốn gây chuyện phiền phức mà thôi, kỵ sĩ thực tập cao cấp trong quân đội Faustain đã thuộc hàng chiến lực cao nhất. Nếu chỉ vì một chút tài phú, không cần thiết gây sự với một cường giả như vậy.
Những người cảm thán nhiều nhất sau sự cố này chính là những binh sĩ trong trung đội kỵ binh.
Vốn định làm một phen ra trò với đám đồng liêu tham lam, dám cảm đường cướp bóc, chẳng ngờ chưa kịp động tay chân đã được hai vị trung đội trưởng giải quyết êm thấm.
Những binh sĩ có thể được lãnh chúa Kedozi xếp vào trung đội kỵ binh, không nói đến những yếu tố khác, so với những binh sĩ trong đội khác cũng dũng cảm hơn vài phần, khi gặp phải loại cướp đường này, tất cả binh sĩ đều sẽ chỉ có một ý nghĩ, đó là khô máu với địch nhân nếu chúng vẫn cứ làm tới.
Kết quả cuối cùng cho chuyện này là khiến đội ngũ đoàn kết hơn, binh lính cũng sẽ gắn kết với nhau hơn, binh một lòng, tướng tạo thành tổ, có hai vị trưởng quan mạnh mẽ như vậy, binh sĩ dưới trướng cũng tự tin hơn nhiều lần.
Ngày cuối cùng tất cả binh sĩ trở lại quân doanh đóng quân ngoài thành, Locke và trung đội của hắn cũng lộ mặt ở binh đoàn hai.
Hòm gỗ bao tải chất đống cao hàng chục mét chứa đầy những vật có giá trị như vàng bạc, đồ thủ công mỹ nghệ và đồ cổ Charlie khiến bất cứ binh sĩ nào đi ngang qua doanh đội Kedozi cũng phải ngoái nhìn.
Ngoài ra còn có không ít binh sĩ từ các binh đoàn khác nghe danh mà tới ghé mắt tham quan.
Vụ thu hoạch cuối cùng, sau hai ngày thống kê bởi thương đội lãnh chúa cũng đã có kết quả.
Trong trung đội kỵ binh, mỗi một binh sĩ có thể nhận được hơn 100 đồng Diller bạc, tiểu đội trưởng có thể nhận được gần 1.000 đồng Diller bạc, trong khi những trưởng quan cấp cao nhất là kỵ sĩ Will và Locke thu về mỗi người ít nhất cũng phải 500 đồng Diller vàng.
Đây còn là con số sau khi bọn hắn đã nộp lên trên cho lãnh chúa Kedozi một phần ba vật tư.
Binh nhì bình thường mỗi tháng chỉ có thể nhận được 4 đồng Diller bạc, lần thu thập này có lẽ là thu hoạch lớn nhất của những binh sĩ đó trong những năm qua.
Từ tiểu đội trưởng cho đến binh lính bình thường, hầu bao ai cũng rủng rỉnh, khiến những binh sĩ khác không khỏi ghen tị.
- Lần này, đánh tiếng của hai ngươi vang xa lắm đấy!
Tại bàn ăn tối, lãnh chúa Kedozi pha một trò đùa hiếm thấy. Locke cùng mấy người trung đội trưởng bọn hắn ngồi ăn tối cùng lãnh chúa Kedozi, là một truyền thống tốt đẹp của doanh đội bọn hắn.
Đáp lại câu đùa của lãnh chúa cùng những cái nhìn chăm chú của các trung đội trưởng khác, Locke chỉ có thể gượng cười.
Kỵ sĩ Will còn đang đồn hết sự tập trung vào một miếng bít tết.
Lãnh chúa Kedozi hôm nay thực sự rất vui mừng, thu hoạch do Locke và kỵ sĩ Will mang về đoán chừng bằng tổng số vật liệu mà các trung đội còn lại trong doanh trại của bọn hắn mang về.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca