Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 143 - Chương 143: Hãy Quay Về Nhé

Chương 143: Hãy Quay Về Nhé Chương 143: Hãy Quay Về Nhé

Locke thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị đi ngủ bỗng phát hiện không thể ngủ nổi, hắn xoay trái xoay phải, trong đầu tràn ngập cảnh tươi mát ban nãy.

Khi chiếc giường gỗ của hắn không còn phát ra tiếng “cọt kẹt”, Locke cuối cùng cũng nằm yên bình tĩnh lại, dù sao đó cũng là giường của hắn nằm khi còn nhỏ. Locke giờ đã cao 1,78 mét, nằm trên chiếc giường nhỏ chỉ có thể cuộn tròn người lại, làm sao cho chân không rơi xuống đất là được, lại thêm chất lượng giường gỗ không tốt, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu. Locke đã hạ quyết tâm mấy ngày nữa phải lên thị trấn làm một chiếc giường mới.

Lúc này, bỗng tỷ tỷ Ria ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:

- Ngày mai có phải đi lên thị trấn không?

Locke không biết Ria phát hiện mình chưa ngủ từ lúc nào, ngập ngừng một chút nói:

- Vâng, do Yorkshire đại thúc yêu cầu, phải lên để báo cáo.

Khi quân đội trở về nhà, Lãnh chúa đã trao cho Yorkshire và Locke quyền lãnh đạo binh lính trong thị trấn khai thác mỏ, nhưng Locke trước kia là binh dưới trướng Yorkshire đại thúc, cho nên hắn cũng không muốn giọng khách át giọng chủ, mọi việc đều nhường quyền cho Yorkshire quyết định.

- Còn quay trở lại không?

Ria hỏi, không để ý tới chuyện Locke vừa rồi thực sự chưa có ngủ.

- Đương nhiên.

Locke khẳng định nói.

- Nói không chừng nhanh thì buổi chiều sẽ trở về.

Locke dù sao cũng là trung đội trưởng, hơn nữa hắn còn là trung đội trưởng của trung đội kỵ binh, mặc dù nói là nhường quyền chính cho Yorkshire đại thúc, nhưng thiếu sự đồng thuận của Locke cũng không thể làm nên chuyện.

- Thế thì quay về sớm nhé.

Ria chỉ nói đúng một câu như vậy rồi nhắm mắt lại.

Locke nghiêng đầu nhìn Ria nằm ở trên giường, ánh trăng sáng xuyên thấu qua khung cửa sổ lặng lẽ chiếu lên chiếc giường tỷ tỷ đang nằm, khuôn mặt ấy bóng hình ấy, thật là thánh khiết mỹ lệ đến nao lòng.

Locke tinh mơ đã thức dậy đánh một bộ quyền giãn gân cốt, sau đó mới tới nhà bên cạnh gõ cửa gọi nhóm Hans cùng xuất phát.

- Locke, có chuyện gì thế?

Mở cửa là Mary đại thẩm, thái độ vô cùng nhiệt tình.

- Hôm nay phải lên thị trấn tập hợp, ta đến gọi đám Hans.

Locke xoa xoa cái mũi, từ nhỏ tới lớn Locke vẫn luôn sợ vị đại thẩm tính nóng như lửa này.

- Được, để ta gọi cho!

Mặt nói rồi mở cửa để Locke vào, kế đến nhanh nhẹn đi vào phòng sau gọi bọn Hans dậy.

Sân nhà Hans lớn hơn của nhà Locke gấp đôi, bởi vì nhà Hans tận mấy huynh đệ, Hans là con thứ, phía trên còn có một ca ca đã lập gia đình, thậm chí đã có con, một đại gia đình gần mười người sống chung một sân, nếu không đủ lớn thực sự khó mà chứa được nhiều người như vậy.

Sức lao động trong nhà đông, nên có thể dễ dàng xây được ngôi nhà to như vậy.

Không lâu sau, Hans, Kane và Hank ngáp ngắn ngáp dài từ trong nhà đi ra, quả nhiên từ bộ dạng uể oải của mấy tên đó cũng đoán được bọn hắn ngủ nướng.

- Đi thôi! Lên thị trấn nào!

Locke hô hào lên tinh thần cho cả bọn.

Nhân khẩu của Phong Diệp thôn khoảng hai trăm người, trong đó chỉ có mười một mười hai người lính chọn gia nhập quân đội.

Bởi vì lo lắng nhóm sơn tặc quen thói hoành hành bấy lâu sẽ nhân lúc bọn hắn rời đi mà kéo tới quấy nhiễu thôn dân, Locke đứng ra làm chủ, quyết định để lại một nửa binh lính ở lại hôm nay.

Sáu bảy tên lính vũ trang đầy đủ, cùng với những thanh niên trẻ tuổi sung sức khác trong thôn, một nhóm đạo tặc hơn mười tên kia nếu dám đến cũng sẽ một đi không trở lại.

Khi Locke, Hans, Kane, Hank và hai người lính khác lên thị trấn khai thác mỏ thì đã là giữa trưa.

Trên đường đi còn tình cờ gặp binh lính từ thôn khác, thế là một đám binh lính cùng nhau đi tới quảng trường thị trấn, dọc đường nói cười không biết mệt.

Lúc này, trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều người, Kane cùng Hank đi vào chỗ binh lính xếp hàng, Locke cùng Hans tìm kiếm Yorkshire đứng ở phía rìa quảng trường.

- Yorkshire đại thúc! Karl đại thúc đâu?

Locke đứng từ xa gọi vọng tới.

Yorkshire đang nói chuyện với cựu đội trưởng đồn trú trong thị trấn thì nghe thấy Locke gọi mình, bèn quay lại cười nói:

- Hắn cũng ở đây, đằng kia kìa.

Nói rồi hắn lấy tay chỉ về phía bên kia của quảng trường, nơi lão Karl cụt một cánh tay đang phát biểu một phen cho dân quân thị trấn.

Những dân quân này là lực lượng phòng thủ chính của thị trấn khai thác mỏ khi nhóm Locke bận chiến đấu ở Charlie, những binh sĩ được Lãnh chúa để lại không thể trông coi từng thôn trấn, cho nên người dân thị trấn cần phải tự trang bị vũ khí.

Thế nhưng chất lượng của nhóm lực lượng dân quân này rất đáng lo ngại, hầu hết đều trên 35 tuổi và dưới 13 tuổi, nếu không là người già thì chỉ có trẻ nhỏ.

Trong khi Locke đang trò chuyện với Yorkshire đại thúc, trấn trưởng Billy đến vừa kịp bữa ăn, cùng với một chiếc xe lừa chở đầy bánh lúa mạch.

Đây là bữa trưa của bọn họ, Locke bỗng nhớ tới lần đầu tiên nhập ngũ và huấn luyện ở thị trấn, cũng y hệt như thế này, lúc đó điều hắn mong chờ nhất chính là lúc phát bữa trưa, bởi vì có thể ăn tới no thì thôi.

- Nào mọi người! Đến đây ăn cơm đã!

Trấn trưởng Billy hòa ái hô to với nhóm người trên quảng trường.

Nhưng người trong quảng trường không di chuyển, binh sĩ tòng quân nhiều năm kỷ cương nghiêm ngặt ăn vào máu, trưởng quan chưa lên tiếng chưa ai được rời khỏi chỗ.

Còn dân binh bị Karl dọa sợ một phen, nhóm dân quân này tố chất thật sự rất kém, Karl vốn nổi tiếng tốt tính trong quân đội cũng bị làm cho phát cáu.

Karl và Yorkshire, một người trước một người sau, chèn như cán bột mì, mấy ngày nay dạy dỗ cho đám dân quân vào nề nếp hơn.

Hai vị lão binh đó không giống nhóm Locke, họ đều là thị dân của thị trấn khai thác mỏ, những ngày này sinh hoạt ở thị trấn, nên hiểu rất rõ tình hình ở đây.

- Có nhiệm vụ gì sao?

Locke cắn miếng bánh lúa mạch trong tay, hỏi Yorkshire đại thúc.

- Ừ, có đấy.

Yorkshire thở dài.

- Về nhà cũng không yên thân nữa…

Binh lính chung quanh đã bắt đầu có thứ tự lĩnh cơm, mấy nữ đầu bếp vóc dáng mập mạp ra hỗ trợ phân phát.

Karl dừng bài thuyết giáo, lực lượng dân quân này không có kỷ luật và tự giác như binh sĩ chính quy, thấy đồ ăn tới là nhào ra cướp như ong vỡ tổ.

Karl không hề ngăn cản, hắn đoán nhóm dân binh này rồi sẽ được ăn “thụi” trước khi ăn cơm.

Quả nhiên, nhóm binh sĩ làm quân nhân chuyên nghiệp mấy năm, trên tay nhuốm không ít máu Charlie, chẳng nhẽ lại để cho đám người hỗn đản mất trật tự này cướp đoạt lương thực dễ dàng như vậy sao?

“Bộp!”

“Bụp!”

Mấy tên dân quân chạy nhanh nhất đã phải hối hận, tên nào tên nấy đều bị ăn vài đường quyền cơ bản, khiến cho ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu gào, hiển nhiên là bị đánh ngã không nhẹ.

Tất nhiên, các binh sĩ cũng ra tay phù hợp, họ chỉ đánh cho bị thương nhẹ chứ không gây ra thiệt hại đáng kể nào.

Thấy vậy, nhóm dân binh chậm chân hơn cũng rất biết điều, trong nháy mắt liền đứng gọn vào hàng, mấy tên dân binh lớn tuổi hơn cười ha hả bắt chuyện với các binh sĩ.

Nhóm bốn người Locke, Yorkshire, Karl và Hans không quan tâm đến đám binh lính đang ồn ào ngoài kia, mà tập trung tại một góc của quảng trường, ngoài họ ra còn có trấn trưởng Billy.

- Rốt cuộc thì nhiệm vụ là gì?

Locke hỏi, tuy rằng đoán được đại khái, nhưng tốt nhất là để Yorkshire nói trước.

Yorkshire không nói gì nhưng trấn trưởng lão Billy đứng bên cạnh bắt đầu lên tiếng:

- Lãnh chúa yêu cầu mỗi thị trấn của chúng ta xuất binh, tự mình đối phó với bọn đạo tặc và cường đạo xung quanh.

Locke gật đầu biểu thị đã hiểu, hắn rất xem thường những băng nhóm đạo tặc không biết điều kia, nếu như mà dám xuất hiện trước mặt hắn, Locke nhất định diệt trừ từng đám một.

Đây không phải là nói đùa, Locke hiện tại hẳn là người cường đại nhất ở thị trấn khai thác mỏ, tố chất cơ thể của Kỵ sĩ thực tập sơ cấp cùng sự gia trì dồi dào của đấu khí, trừ phi kiệt lực, người bình thường đừng nghĩ tới chuyện đến gần hắn.

Người duy nhất biết được thực lực của Locke chính là trung đội trưởng Yorkshire, các binh sĩ trong doanh đội đều không biết rõ, bọn họ chỉ cho rằng các trung đội trưởng thực lực ngang nhau.

Lão trấn trưởng Billy vẻ mặt buồn bực, hắn không biết thực lực cường đại của Locke, nhiều năm này bị các nhóm đạo tặc to nhỏ hoành hành, người gặp phiền nhiễu nhất chính là vị trấn trưởng này.

Đôi khi, thậm chí cần phải thực hiện ước pháp tam chương, đáp ứng một số yêu cầu nhất định của chúng nhằm giữ cho thị trấn khai thác mỏ và các làng trực thuộc không bị quấy nhiễu.

Điều này khiến hắn, người đã giữ chức trấn trưởng mấy chục năm nay, cảm thấy thời gian vừa qua thực sự rất khó sống.

- Chúng ta có những mục tiêu nào?

Yorkshire là người thẳng thắn, hắn chỉ cần biết mục tiêu nhiệm vụ là được.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment