Bởi vì có thể vẫn còn một đàn Cua cát ở gần đó, cho nên ngay khi tu chỉnh xong xuôi, đoàn xe bắt đầu rời đi vào sáng hôm sau.
Cưỡi trên lưng ngựa, Locke hiếu kỳ cầm cái mai của Cua cát lên nghịch.
“Thứ này có tác dụng gì đối với Ma pháp sư nhỉ?”
Ngoài việc hắn cảm thấy vỏ ngoài của Cua cát vô cùng cứng cáp ra thì thực sự không có gì đặc sắc.
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ, phát ra âm thanh “cộp cộp” trầm đục, cái mai này nhẹ hơn thép, nhưng độ cứng có thể sánh ngang với thép, nếu có thể chế tạo thành áo giáp thì tốt biết mấy, Locke đột nhiên nảy ra ý tưởng như vậy.
Áo giáp màu vàng sáng của hắn cũng bị dịch axit của Cua cát phun vào làm tổn thương một khoảng nhỏ trong trận chiến đêm qua, tấm áo giáp đó chất lượng vô cùng kiên cố, xứng với số quân công khổng lồ dạo đó Locke đổi về, sau trận chiến chỉ bị ăn mòn một lớp mỏng.
Thoa chút dầu và bảo dưỡng kỹ một lượt, sẽ lại là một bộ giáp mới chín mươi phần trăm.
Hướng đi là hướng chính bắc, theo bản đồ hiển thị, cách bọn họ hai ngày đường đi nữa sẽ gặp được một ốc đảo diện tích rộng lớn.
Ngoài việc có thể bổ sung đủ nước, đoàn sứ giả Faustain cũng sẽ lần đầu tiên được gặp gỡ những người dân đến từ vương quốc Ritusen.
- Đó là chòi canh mà vương quốc Ritusen xây trong hoang mạc.
Phụ tá Bender đã làm rất nhiều việc, bận rộn tìm hiểu kỹ lưỡng.
- Đại khái sẽ có một trung đội thủ quân của Ritusen và một ngôi làng nhỏ dân số chừng 300 nhân khẩu.
Với tư cách là một đoàn sứ giả, nhóm Locke không cần lo lắng về việc chuyện vương quốc Ritusen gây khó dễ, chỉ cần xuất trình tấm thông hành do Đế quốc Omor chấp bút và văn thư do đích thân Quốc vương Faustain phê duyệt, sẽ cho phép họ đi lại mà không gặp chút cản trở.
Trên thực tế, trên đường từ Faustain đến Đế quốc Omor, việc khiến họ cần phải lo lắng nhiều hơn không phải tới từ quân đội chính quy của nước nhà, mà phải đề phòng sơn tặc đạo phỉ tập kích cùng sự quấy nhiễu tới từ các sinh vật khác.
Ở nhiều quốc gia, thổ phỉ và sơn tặc trong nước không nhỏ lẻ giống như ở vương quốc Faustain, chủ nghĩa quân phiệt mạnh mẽ cùng dân phong vững vàng của vương quốc Faustain khiến các nhóm thổ phỉ quy mô lớn khó phát triển.
Nhưng ở quốc gia khác lại không giống như thế, lấy vương quốc Ritusen hiện tại làm ví dụ, đám phỉ tặc trên sa mạc ở quốc gia của bọn họ dám ngang nhiên đấu lại với cả một đội quân cứng rắn, động một cái liền có hàng nghìn phỉ tặc xông ra, Locke khó có thể tưởng tượng được làm sao vương thất của vương quốc Ritusen thể chịu đựng được tình trạng đó?
Có lẽ là bởi vì cuộc tấn công của đám Cua cát đêm đó quá ấn tượng, khiến tốc độ của đoàn xe được đẩy nhanh hơn trước một chút. Vào chính ngọ của hai ngày sau, đoàn sứ giả đã tới ốc đảo tên là Mokamo, theo ngôn ngữ ở đây “Mokamo” có nghĩa là vùng đất mới.
Locke không biết Mokamo có thật sự đại biểu cho sự tân sinh hay không, hắn chỉ biết là cuối cùng đã có thể tắm rửa sạch sẽ, không chỉ có hắn, toàn đội cũng có không ít người có chung suy nghĩ như vậy.
Hai văn thư nổi bật tới từ Đế quốc Omor và vương quốc Faustain đủ để Kỵ sĩ Yerisan đóng quân ở Mokamo bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt và lòng hiếu khách lớn đối với các sứ thần nước bạn.
Vị trung đội trưởng có thực lực Kỵ sĩ thực tập trung cấp của vương quốc Ritusen này chắc hẳn đã nhận được tin tức từ cấp trên từ lâu, bất kể là đồ ăn hay chỗ ở, hắn cũng đều chuẩn bị tương đối chu đáo cho các sứ thần.
Sau khi giao 200 đồng Diller bạc cho đội trưởng Yerisan, cả đoàn xe có được thời gian hai ngày để bổ sung và tu chỉnh.
Locke sau khi tắm nước lạnh trong lều da cừu liền như sống lại, hắn cũng may mắn được quan sát cận cảnh cuộc sống của những thường dân Ritusen sống ở đây.
Nam nhân của vương quốc Ritusen hầu hết đều có khuôn mặt đen sạm, tứ chi gầy guộc và bên hông luôn thường trực thanh kiếm dài, tạo cảm giác hơi khó tả cho người đối diện.
Còn nữ nhân ở vương quốc Ritusen đều có nước da trắng ngần, mái tóc màu hạt dẻ được quấn dưới lớp băng trắng, trên cổ tay luôn buộc một chùm chuông, theo họ giải thích đấy là dùng để xua đuổi cừu.
Mokamo chủ yếu duy trì sinh kế bằng cách vận chuyển vật tư và tiếp lữ khách lui tới du lịch. Từ lời kể của người dân địa phương, Locke biết được rằng hóa ra nằm ở phía tây xa xôi của hoang mạc Ritusen, trên biên giới của vương quốc Ritusen và vương quốc Kote lân cận, còn có một trung đoàn kỵ binh đóng quân.
Và Mokamo là một trong những cứ điểm tiếp tế cho trung đoàn kỵ binh này.
Về phần lữ khách tới du lịch, người dân địa phương cho biết, nhiệm vụ tiếp đón đoàn sứ giả Faustain lần này là đợt khách thứ ba mà làng mạc nhỏ của họ đón trong vòng ba năm qua.
Đất rộng người thưa, đó là tình hình xung quanh Mokamo.
Vào ban đêm, Kỵ sĩ Yerisan đã tổ chức cho người dân trong toàn thị trấn một bữa tiệc chào mừng hoành tráng dành cho các sứ giả, chính Locke cũng bị mê hoặc bởi những phong tình dân tộc mới mẻ này.
Dưới đống lửa, các vũ nương Ritusen nhiệt tình khoe vũ đạo lắc eo điệu nghệ, phần hông đánh sang hai bên trông vô cùng hấp dẫn, cùng với phụ kiện là chiếc chuông trong gió đêm mát mẻ kêu “leng keng” vui tai, kết hợp với món cừu nướng đặc trưng của vùng miền. Từ ngày rời khỏi vương quốc Faustain, đây là lần đầu Locke cảm thấy ấm áp như vậy, hơn nữa còn là ở nơi xứ người.
Đoàn xe ngựa dừng lại ở ốc đảo Mokamo hai ngày, đây là lần đầu tiên các sứ thần xuất phát được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy sau gần một tháng tha hương, lòng hiếu khách của người dân địa phương Mokamo để lại ấn tượng sâu đậm rất lâu sau đó trong tâm trí của nhóm Locke.
Sau khi bổ sung nước và lương khô, đoàn xe lại lên đường, lần này trong đoàn có thêm vài con lạc đà.
Locke đi vòng quanh con lạc đà có hai cái bướu kỳ lạ vài lượt, hắn cứ cảm thán không thôi vì con vật này trông “hay ho” quá, mà lại đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một loại gia súc như lạc đà.
Vương quốc Faustain cũng có sa mạc, loại sinh vật như lạc đà hắn cũng từng nghe người ta nhắc đến, chỉ có điều chưa từng tận mắt trông thấy. Hắn không nhịn được tò mò mà đưa tay xoa nắn cái bướu sau lưng nó, nhưng kết quả bị nó “tỏ thái độ” sốt ruột thở hắt ra mấy lần.
Có lẽ do Locke hơi mạnh tay, nên có lẽ vừa mới làm tổn thương nó.
Trước khi con lạc đà định giơ chân giáo huấn cho kẻ mạo phạm nó một bài học, Locke lập tức trợn mắt lên uy hiếp khiến nó sợ hãi khuỵu chân nằm xuống dưới đất, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
- Nó sợ ngươi rồi!
Angelina cười nói với Locke.
- Chẳng nhẽ bị dọa đến run chân sao?
Locke dở khóc dở cười.
Cẩn thận đỡ Angelina ngồi lên lưng lạc đà, sau đó Locke cũng leo lên đặt mông xuống ngồi chung. Đột nhiên con lạc đà đang nằm phía dưới kêu một tiếng, đứng thẳng người lên.
- Con lạc đà này tuy là tương đối nhút nhát, nhưng sức lực rất lớn.
Locke nói.
Hắn và Angelina cùng leo lên nhất định không nhẹ, nhưng con lạc đà này vẫn có thể bước đi như bay, bởi vì nó am hiểu cách đi trên cát, thậm chí còn nhanh hơn so với chiến mã .
Những con lạc đà này được mua lại từ cư dân của Mokamo, giá của mỗi con lạc đà là 70 đồng Diller bạc, rẻ hơn so với ngựa chiến.
Tất nhiên, tiền tệ của hai quốc gia là khác nhau, đồng Diller không được lưu hành ở vương quốc Ritusen, cũng nhờ trung đội trưởng Yerisan đi đổi hộ. Chính hắn cũng không hề bị lỗ, sau khi Faustain công phá Charlie, giá trị đồng tiền của Faustain ở các quốc gia lân cận đều tăng mạnh, cao hơn ít nhất mười phần trăm so với trước đây.
Những con lạc đà này đã thay thế công việc cho rất nhiều ngựa chiến trong đoàn xe, ưu thế chịu đói chịu khát lại có thể lực dồi dào đã cải thiện đáng kể tốc độ của đoàn xe trong sa mạc.
Sau khi rời khỏi Mokamo, đoàn sứ giả lại gặp được một số ốc đảo nhỏ.
Có thể là do họ sắp bước ra khỏi hoang mạc, cho nên không khí bớt khô nóng và có thêm nhiều hơi nước hơn.
Trên lưng ngựa cao, Locke đưa mắt nhìn về phương xa.
- Trạm kế tiếp dừng ở nơi nào?
- Đồn quân sự Frye, đồn biên giới phía tây bắc của vương quốc Ritusen.
Bender quả là một phụ tá có năng lực và rất có trách nhiệm.
Ở chân trời phía xa, sa mạc dài vô tận đã biến mất, thay vào đó là những ngọn đồi trập trùng, không biết có phải do ảo giác hay không nhưng Locke cảm nhận được màu xanh biếc dạt dào đã từ lâu không được nhìn từ những ngọn đồi đó.
Tính đến giữa tháng 10, đoàn xe sứ giả cuối cùng cũng đi ra khỏi hoang mạc Ritusen, vào đêm trước khi tạm biệt sa mạc, tất cả binh lính trong quân khu Frye đều tạm không món lương khô đã ăn gần một tháng.
Cái bọn họ cần là thức ăn nóng hổi, nhu cầu của người lính bao giờ cũng đơn giản.
Trong đồn quân sự, cùng mấy vị quân quan vương quốc Ritusen hàn huyên vài câu, Locke khéo léo cự tuyệt những người Ritusen da ngăm đen mời ở lại dùng bữa tối để trở lại đoàn xe.
- Mà sao không nhìn thấy mấy nhóm phỉ tặc tiếng tăm lừng lẫy trong sa mạc đâu nhỉ?
Trong bữa tối, Lafite bất ngờ hỏi, Akano ngồi bên cạnh Locke cũng đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía nàng ta.
Mấy nàng cũng nghe nói về nạn đám phỉ tặc hoành hành ở vương quốc Ritusen, đặc biệt là ở hoang mạc, tuy nhiên, đã gần một tháng kể từ khi tiến vào sa mạc, ngoại trừ cuộc tấn công của Cua cát, đoàn xe vẫn chưa bị công kích.
Trí tuệ chính trị của Locke không cao lắm, hơn nữa hắn cũng rất hiếu kỳ, Grace ngồi bên cạnh hắn bèn từ tốn giải thích với Locke:
- Những tên phỉ tặc sa mạc chỉ có thể ức hiếp người bình thường, chứ đừng nói tới chuyện chúng ta là đoàn sứ giả đến Đế quốc Omor, mà cho dù không phải thế thì chỉ cần có vương quốc Faustain chống lưng cũng đủ khiến bọn chúng không dám đụng vào.
Nhờ sự giải thích của Grace, Locke cũng biết vương quốc Ritusen không phải không giải quyết được nạn phỉ tặc hoành hành lâu năm, mà là cái giá phải trả quá cao, sa mạc phía tây đất nước bọn họ không có người ở, nếu phái đại quân đi vây quét, chỉ riêng đường tiếp tế cũng sẽ bị kéo dài rất lâu, còn khiến nhóm phỉ tặc nung nấu ý định trả đũa điên cuồng.
- Những tên phỉ tặc sa mạc này, ở một mức độ nhất định mà nói, cũng chính là đảm bảo an toàn cho biên giới phía tây của nước họ.
Grace tiếp tục.
- Nếu các quốc gia khác xâm chiếm vương quốc Ritusen, điều đầu tiên họ sẽ phải đối mặt là những con sài lang ẩn hiện khắp nơi trong sa mạc này.
Hoặc giả một trong số những kẻ cầm đầu nhóm phỉ tặc, lại có bóng dáng của những nhân vật cấp cao của vương quốc Ritusen không chừng.
Tất nhiên, đây không phải là những điều mà một người ngoài cuộc như Locke cần cân nhắc.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca