Locke vừa mới nhận ra mình đang ở trình độ khá tệ, nhưng hắn cũng không hề nản lòng, so với những nông phu sống cả đời mù mờ ngơ ngác mà nói, hắn đã may mắn hơn vô số lần.
Là một tiểu nhân vật chẳng chút tiếng tăm, tất cả những gì hắn có thể làm là cố gắng hết sức để leo lên rồi lại leo lên cao nữa.
Locke chưa từng có tham vọng xa xôi, hắn luôn cảm thấy chỉ cần bản thân nỗ lực là được, cuối cùng đạt tới mức độ nào cũng không quan trọng.
Sau khi biết Garen là cường giả Kỵ sĩ chính thức, Locke bắt đầu hữu ý vô ý tiếp cận vị Kỵ sĩ này. Hắn không hy vọng xa vời cường giả như vậy lại có thể dạy dỗ chỉ bảo hắn, hoặc thu hắn làm đồ đệ, Locke chỉ muốn biết Kỵ sĩ chính thức có điểm gì khác biệt so với người thường.
Sau khi tiếp cận quan sát gần một tuần, Locke đã rút ra một câu trả lời mà đối với hắn xem ra rất kỳ lạ, đó là ăn ít hơn người bình thường. Đây như thể là một phát hiện lạ lùng lắm, khiến Locke chưa muốn tin.
Kỵ sĩ Garen không ăn cơm cùng binh sĩ phổ thông như bọn họ, đội kỵ binh hộ vệ đế quốc Omor cũng không có ý mỗi lần tới giờ cơm mời Kỵ sĩ Garen cùng ăn. Vị cường giả Kỵ sĩ chính thức cứ đến giờ cơm nước lại ngồi ở một chỗ tu luyện.
Locke chú ý thấy mỗi lần Kỵ sĩ này ăn một mình, đều là ăn một miếng thịt màu xanh lam do hắn tự mình mang theo.
Locke đoán chắc hẳn đó là thịt của một loại Ma thú nào đó, chỉ có huyết nhục Ma thú dồi dào năng lượng mới có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của một Kỵ sĩ chính thức.
Cũng giống như hắn, kể từ khi luyện đấu khí, cảm giác thèm ăn của hắn tăng hơn gấp đôi so với trước, nhu cầu lượng đồ ăn cũng tăng theo.
Đoàn xe đi không ngừng nghỉ, ngày đến đế đô Princeton đã không còn xa.
Vào tháng 12 của năm mới, Locke đã trải qua năm mới thứ 20 của mình tại Đế quốc Omor, tại một thị trấn nhỏ tên là Lorenza. Ngoảnh qua ngoảnh lại, Locke đã 20 tuổi rồi.
Đón năm mới nơi đất khách quê người Locke cũng không có cảm giác gì đặc biệt, chẳng phải lúc trước hắn chiến đấu ở Charlie cũng giống như vậy sao, cảm giác duy nhất có lẽ là Tết này ấm áp hơn trước.
Bất luận là tỷ tỷ Ria, hay là công chúa Angelina, hay thêm cả mấy nàng Grace nữa, tất cả đều khiến năm mới của Locke trôi qua không có nuối tiếc.
Vào ngày đầu năm mới, đế quốc Omor cũng đón trận tuyết đầu tiên trong năm, do tuyết rơi dày đặc nên đoàn sứ giả ở lại Lorenza ước chừng hai ngày, sau đó lại lên đường.
Vào giữa tháng Giêng, sau ba tháng rưỡi và qua năm quốc gia, phái đoàn từ Faustain đã đến đích cuối cùng, đế đô Princeton của Đế quốc Omor.
Princeton giống như một con cự thú thép nằm ở trung tâm phía nam của Đế quốc Omor, đây là một thành phố khổng lồ cao 100 mét với những bức tường làm bằng hắc diệu thạch cùng sắt thép, đây cũng là một tòa thành vinh hạnh nhận danh xưng 1800 năm chưa từng bị công phá, kiên cố đến phi thường, đây là một tòa trấn thủ của Đế quốc Omor, khí vận đô thành cuồn cuộn đã tồn tại được 3.000 năm.
Càng đến gần tòa thành này, càng cảm nhận được sự hùng vĩ và bầu khí quyển bàng bạc chứa đựng trong đó.
Theo đoàn hộ tống do Kỵ sĩ Garen dẫn đầu, các sứ giả chậm rãi tiến vào Princeton, từ góc nhìn của tòa thành, họ trông giống như một đàn kiến đang chui vào hang ổ rắc rối phức tạp.
Princeton tuyên bố có thể chứa 4 triệu người, trong đó tổng số cư dân thành thị đã gấp đôi tổng nhân khẩu Faustain. Một tòa thành bằng một quốc gia, đây cũng chính là cách nói để khen Princeton.
Tuy nhiên sau khi Locke vào thành phố, hắn lại không có cảm giác người đông nghìn nghịt chen chúc, ngược lại, Princeton thể hiện trực quan cho hắn thấy thế nào là sự rộng rãi, cho dù đó là một con đường nhựa rộng 30 mét hay một tòa nhà cao trung bình 10 mét, đều cho Locke cảm giác như đang ở trong thành phố khổng lồ, tựa như là đang đi lạc vào vương quốc của những người khổng lồ vậy.
- Toà thành phố như cự thú vậy.
Locke cảm thán, ngay cả người hiểu biết như Công chúa Angelina đứng bên cạnh cũng sửng sốt hồi lâu.
Sau khi giao đoàn sứ giả cho sở sự vụ của đế quốc Omor, Kỵ sĩ Garen không nói một lời chào đã dẫn quân của mình rút đi.
Khi làm xong thị thực cho tất cả các thành viên trong đoàn sứ giả trong sở sự vụ sang trọng như cung điện Faustain thì cũng đã tới xế chiều.
Sự khác biệt giữa Đế quốc Omor và Faustain chính là thường dân ở đây không được gọi là thường dân, mà gọi là công dân.
Trong đó công dân của Đế quốc được chia thành ba hạng, hạng nhất và cũng là danh giá nhất, chính là hầu hết các gia đình thương nhân có địa vị này; hạng hai là nhị đẳng công dân, phần lớn là một số người sản xuất thủ công mỹ nghệ; còn hạng ba là công dân kém cỏi nhất , đại diện cho giai cấp nông dân phổ biến mà cũng rộng rãi nhất.
Xuống chút nữa là dân nghèo, và khu ổ chuột được xây dựng riêng cho họ. Ở Faustain người nghèo rất ít, chỉ cần họ là người lương thiện, thật thà sẽ không bao giờ chết đói, nhưng ở Đế quốc Omor thì không, phần lớn họ đều là tù binh của những nước bại trận hay những nô lệ trốn thoát khỏi nơi giao dịch.
Sự tồn tại của tầng lớp nghèo khiến Locke nhận ra rằng Đế quốc Omor có thể không tốt đẹp như hắn tưởng tượng.
Mặc dù nhóm Kỵ sĩ Garen đã lẳng lặng rời đi, khiến đoàn sứ giả như tháo bỏ được lớp xiềng xích nặng trịch, nhưng những xiềng xích nặng nề hơn lại nối tiếp nhau kéo đến.
Tất cả vũ khí của binh lính đều được sao lưu và ghi lại, đăng ký nhân sự và mỗi người được phân phát một chứng thư đại diện cho danh tính của mình.
Quý tộc vẫn là quý tộc, Angelina nhận được thân phận đại biểu tước vị Bá tước, danh hiệu này không thấp, tại Omor, một vị Kỵ sĩ chính thức nhiều nhất chỉ có thể nhận được tước vị này.
Những quý tộc khác vẫn là dựa theo cấp ban đầu và hạ một cấp, chẳng hạn như Tử tước Cage chỉ nhận được thân phận Huân tước; tước vị Kỵ sĩ của Locke ở đế quốc Omor chỉ là quý tộc, thấp hơn Kỵ sĩ, nhưng vẫn tốt hơn so với nhóm công dân hạng một.
Nhóm con cháu quý tộc lại không được may mắn như vậy, hầu hết họ chỉ nhận được tư cách của một công dân hạng nhất.
Được làm quý tộc mười mất năm, bọn họ được nuông chiều thành tính làm sao có thể đồng ý chứ, có điều vẫn chưa kịp làm loạn trong sở sự vụ đã bị kiếm sắc và trường thương của đế quốc Omor làm cho trấn tĩnh trở lại.
Cảm giác mang tới cho Locke giống hệt như Kỵ sĩ Garcia và Địa Kỵ sĩ Roma dạo đó, Locke không ngờ rằng ở một nơi nhỏ như sở sự vụ lại có Địa Kỵ sĩ tọa trấn, mà lại cơ hồ không chỉ một vị.
Bên cạnh đó, thân phận của mấy nàng Grace và tỷ tỷ Ria chính là một vấn đề, Locke phải nói hết lời, cuối cùng nhờ Angelina đứng ra can thiệp, sau đó mới cho các nàng thân phận công dân hạng nhất.
Charlie đã diệt vong từ lâu, tước vị nữ Bá tước của Grace đương nhiên không dùng được, bọn họ bây giờ chỉ có thể coi là nhân khẩu ngoại lai, cho dù bị bắt nô đoàn của đế quốc Omor tới bắt đi, cũng không thể làm gì được.
Cũng may Angelina là người rộng lượng, cũng không có bởi vì ghen mà làm mất mặt Locke.
Sau khi trao đổi phần lớn đồng Diller thành tiền Mor, một đoàn hàng trăm người bước ra khỏi sở sự vụ.
- Tìm chỗ nghỉ chân trước đã.
Tử tước Cage là người nêu ý kiến, hắn ngẫm lại bọn họ bây giờ không còn là khi ở vương quốc Faustain nữa, nếu đã tới đây thì nên nhập gia tùy tục.
Dưới sự hướng dẫn của các quan chức phụ trách của Đế quốc Omor, đoàn sứ giả đã thuê một bất động sản trên phố Chancellor.
Diện tích có thể so sánh với Hầu tước phủ, dư sức chứa hơn 300 người, trên thực tế nơi này chỉ có khoảng 200 người sinh sống, đại bộ phận đều là binh sĩ cấm vệ quân và Ám vệ, bọn họ nhận nhiệm vụ trông nhà hộ viên.
Còn về phần chăm sóc cơm ăn áo mặc cho nhóm con cháu quý tộc và những người hầu đi theo, Angelina không hề quan tâm, những quý tộc Faustain cùng nàng tới đây để du học rồi sẽ phải tự tìm nơi ở cho riêng mình.
Vào ngày thứ hai sau khi ổn định nơi ở mới, Angelina thay mặt vương thất của vương quốc Faustain tiến vào vương cung Princeton và gặp mặt hoàng đế của Đế quốc Omor, Giáo Hoàng Alexander 46.
Thời gian gặp gỡ rất ngắn, không đến năm phút, nhưng các sứ thần đều chờ đợi trong vương cung vỏn vẹn cả một ngày.
Vào ngày thứ ba, Angelina dựa theo địa chỉ mà Kỵ sĩ Garcia đưa cho nàng và tìm được nơi ở của Kỵ sĩ Garcia tại đế đô, đó là một dinh thự có diện tích còn lớn hơn nhiều so với nơi họ thuê không ít, xem chừng tài sản của Garcia tương đối nhiều.
Bởi vì Kỵ sĩ Garcia tạm thời không có ở trong phủ đệ, Angelina ddicshh thân giao vảy của Hạt Long cho một quản gia trong phủ đệ, hai trăm vảy Hạt Long màu tím nặng gần bằng hai tấm áo giáp sắt nặng trình trịch, nhưng lão quản gia thản nhiên nhấc lên, mặt không chút đổi sắc khiến Locke tận mắt chứng kiến cũng phải sững sờ một phen.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, Locke thầm mẩm trong bụng.
Về sau cũng không còn chuyện gì nữa, bọn họ chơi hơn mười ngày ở Princeton mà ngay một phần mười thành phố vẫn chưa đi hết. Locke bắt đầu cùng Angelina bước vào khu Học viện Hoàng gia, cách nơi ở phố Chancellor của bọn họ ba con phố.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca