Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 174 - Chương 174: Vườn Trường

Chương 174: Vườn Trường Chương 174: Vườn Trường

Sáng sớm hôm sau, Locke lại đến lớp học giống hôm qua, hôm nay Henry vẫn ngồi bên cạnh gắn.

Bây giờ là đầu tháng giêng, còn một tháng nữa mới đến thời gian nhập học chính thức do Học viện Hoàng gia quy định, nhưng rất nhiều học sinh đã đến trước.

Henry giới thiệu rất nhiều thứ với Locke, hóa ra người đàn ông tóc xoăn đứng trên bục ngày hôm qua không phải là thầy cố vấn của họ, mà là một người giống như quản lý, chuyên giảng dạy các quy củ trong trường.

Henry đã học tại Học viện Princeton được một năm nên có thể nói là thành thạo về mọi mặt.

Sở dĩ đến học viện trước một tháng, là cho học viên cơ hội tự mình học tập.

- Các thầy hướng dẫn sẽ không ép buộc ngươi học bài, tất thảy phụ thuộc vào tự mình nỗ lực.

Henry nói.

Locke trầm ngâm rồi gật đầu.

Thế mà suốt cả buổi sáng, các học sinh trong lớp chỉ tụ thành tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm với nhau, Locke không thấy bất kỳ bầu không khí học tập nào.

- Kết thêm nhiều bạn mới, sau này tương lai sẽ rất tốt cho ngươi!

Nói rồi Henry kéo Locke, muốn giới thiệu hắn với người quen, nhưng Locke chỉ chào hỏi xã giao với mấy người đó, không có hứng thú tiếp tục giao du cùng bọn họ.

Chẳng qua chỉ là một nhóm Kỵ sĩ thực tập nhập môn, Locke tự hỏi liệu mình có vào nhầm phòng hay học nhầm lớp hay không.

Bất kể là cường độ vung của cánh tay khi đi lại hay là tần suất hô hấp, Locke rõ ràng cảm thấy nhóm bạn học này của mình có chút khoa trương, nếu không muốn nói nặng lời thì chính là kiểu học hình thức, tuy đẹp nhưng không thực tế. Ngoại trừ phần đấu khí quả thực có sự dao động chân thật.

Với người đã học được một năm như Henry, Locke cảm thấy hắn chỉ cần bằng một tay cũng xử lý được.

Locke khéo léo từ chối lời mời ăn tối cùng nhóm bằng hữu của Henry, một mình đến thư viện của Học viện Kỵ sĩ nghị lực.

Mặc dù các học viên mà hắn từng nhìn thấy và gặp qua cho đến nay chưa thấy ai ra hồn, nhưng không thể phủ nhận giáo viên hướng dẫn rất có thực lực, người này mạnh hơn người kia.

Bây giờ còn chưa chính thức bắt đầu, trong thư viện khổng lồ chỉ có hai ba giáo viên trực, nhưng Locke cũng không dám tự phụ hay tỏ ra hỗn xược với mấy giáo viên “xấu xí” này.

Cung kính đưa huy hiệu của mình cho giáo viên trực ban, lão giả đầu hơi hói cầm lấy huy hiệu, cảm thụ một phen:

- Học sinh mới?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Locke, lão giả liền tiếp tục:

- Với 1.000 điểm tích lũy, ngươi sẽ có 1.000 giờ đồng hồ cát trong thư viện này.

Một chiếc phễu nhỏ đựng cát màu tím treo lơ lửng giữa không trung trên trần nhà, trong đó một chiếc đồng hồ cát ước chừng khoảng một phút.

Bởi vì không hiểu làm thế nào để thu hoạch được điểm tích lũy, Locke vào thư viện ngồi mười phút liền rời đi, giáo viên trực ban quẹt thẻ của hắn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Locke cảm thấy huy hiệu của mình có chút nhẹ hơn.

Đi ra khỏi thư viện, Locke lại đi tới trường đua ngựa Princeton, trường đua ngựa nằm ở trung tâm của bốn phân viện Kỵ sĩ, ở đây số lượng học viên tăng lên rõ rệt, Locke thậm chí còn phát hiện ra vài học viên có thực lực mạnh hơn mình.

Đối với những kẻ mạnh hơn mình, có thể không gây vào sẽ tốt hơn, đây là quy chuẩn ứng xử của Locke.

Tại đây, Locke cuối cùng cũng biết tại sao Princeton được mệnh danh là trường đại học tốt nhất ở Đế quốc Omor.

Một thiếu niên thoạt nhìn mới 13-14 tuổi, Locke đã cảm nhận được cường độ đấu khí Kỵ sĩ thực tập sơ cấp, thậm chí có một vài người rõ ràng cùng tuổi với hắn, hoặc có cả Kỵ sĩ nhỏ hơn hắn cũng đã là Kỵ sĩ thực tập sơ cấp.

Thực lực và tuổi tác của Locke luôn là chủ đề được tán dương ở Faustain, nhưng hôm nay, dường như mọi khái niệm đều bị phá vỡ!

Đây chỉ là một góc của trại ngựa, trang trại ngựa rộng lớn này được cho là có thể chứa 3.000 Kỵ binh để huấn luyện.

Những người huấn luyện viên lướt qua hàng rào trước mặt Locke, vị Kỵ sĩ mặc áo giáp huấn luyện, chỉ xét về kỹ năng cưỡi ngựa mà nói cũng đủ sức bỏ xa Locke vài con phố.

Kỹ năng cưỡi ngựa của Locke đều là do Kỵ sĩ Will khi còn ở trung đội kỵ binh dạy bảo, nhưng bởi vì thời gian không dài cho nên học chẳng được bao nhiêu, có thể đơn giản chạy nước rút, còn những kỹ thuật khó hơn đành chịu. Locke nhìn theo những Kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng ngựa, làm ra rất nhiều thế tấn công của Kỵ sĩ, khiến máu huyết trong người Locke sôi trào.

Hắn cảm thấy bản thân cũng có thể làm được mức độ đó, thậm chí còn tốt hơn.

Sau khi rời khỏi trường đua ngựa, Locke đi đến bể bơi, sân tập, sân thử nghiệm, công viên và những nơi khác mà hắn cảm thấy hứng thú.

Cuối cùng Locke quay trở lại nhà ăn.

Hắn lôi mấy đồng Mor còn thừa có chút ít trong túi, ngồi ở một góc sảnh lầu một gọi món cá hồi nướng.

Đây là lần đầu tiên Locke thấy thực phẩm được mua bằng dạng tiền vàng như này.

Hai lát bánh mì, thêm chiếc đuôi của một con cá màu đỏ mà Locke chưa từng nhìn thấy bao giờ, rưới một ít nước sốt, thế mà tốn của hắn những 2 đồng Mor vàng, Locke thật muốn chất vấn đầu bếp có phải là đang cướp tiền hay không.

Có điều mùi vị thật sự rất ngon, Locke cầm dao nĩa lên, cắt một miếng cá, cẩn thận thưởng thức.

- Đồ ăn làm từ sinh vật ma hóa cá đuôi én rất ngon đúng không?

Một nữ tử tóc vàng buộc đuôi ngựa không mời mà đến, ngồi đối diện với Locke bỗng nhiên cất tiếng.

Locke chú ý đến nữ tử này chính là người vừa ngồi bên phải trước mặt mình dùng bữa.

- Cá đuôi én? Mùi vị rất là ngon.

Locke đáp, có lẽ là bởi vì tiếp xúc với Angelina và Grace một thời gian dài, Locke dần dần hình thành thói quen trong bữa ăn không nói nhiều.

Locke không để ý tới nữ tử có dùng mạo tương đối xinh đẹp đến bắt chuyện với mình, tiếp tục xử lý thức ăn trên đĩa.

- Ngon thì ngon nhưng đắt quá.

Nữ tử chu bờ môi nhỏ ra, gia đình nàng ở Đế quốc Omor cũng được coi là giàu có, nhưng khi đến vương đô cũng chẳng là gì, mỗi bữa chỉ có thể ăn loại bánh mì và tương thịt rẻ tiền nhất.

Nhưng đó cũng chưa được coi là rẻ, nhiêu đó thôi cũng mất một Mor vàng, mỗi tháng chỉ tính riêng tiền ăn thôi cũng đã khiến nàng phải tiêu phần lớn tiền tiêu vặt.

Món cá đuôi én mà Locke ăn cần hai đồng vàng, vừa vặn cao hơn gấp đôi của nàng.

Bởi vì xét về cả cách ăn mặc và hành vi của Locke trông không giống một nhà quý tộc chút nào, đó là lý do tại sao nữ tử kia kia tò mò đến bắt chuyện.

- Ta tên là Ailian, còn ngươi?

Nữ tử tự giới thiệu trước.

Locke còn đang nhai dở miếng thịt, vẫn đáp nhưng không rõ câu:

- Locke.

- Một quý tộc lịch lãm nên ăn xong rồi mới nói chuyện với khách của mình.

Ailian cười nói, bộ dạng Locke vừa rồi khiến nàng ta rất buồn cười, nàng hiếm khi thấy một người ngay thẳng như vậy trước đây.

Locke học theo Angelina, chỉ đảo mắt thay cho câu đáp lại.

Điều này càng thu hút Ailian líu lo trò chuyện không ngừng.

- Ồ, chàng thật sự ở đây!

Một giọng nói vừa trong trẻo vừa ngọt ngào truyền đến.

Locke vừa nghe thấy, thiếu chút nữa phun thịt cá đang nhai trong miệng ra ngoài.

Không biết từ lúc nào Angelina đã xuất hiện cách chỗ Locke ngồi không xa, hiển nhiên nàng đã đứng ở nơi đó quan sát rất lâu, bởi vì thân là vương thất, nàng cần phải thận trọng hơn người thường, Angelina cùng Locke cho tới bây giờ vẫn chỉ dừng ở việc nắm tay ôm ấp, hắn chưa từng nghe nàng nói mấy câu táo bạo như vậy trước mặt người ngoài.

Angelina bước từng bước nhỏ đi tới, sau đó rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Locke.

- Ăn cơm chưa?

Locke hỏi.

- Chưa, nhưng gọi món xong xuôi rồi, lát nữa ta đi lấy.

Angelina khẽ lắc mái tóc của mình và lặng lẽ đẩy Ailian sang một bên một cách hết sức “vô tình”.

- Sao lại tới đây ăn cơm thế?

Locke tò mò hỏi, phân viện Ma pháp sư vốn cũng có nhà ăn riêng biệt.

- Người ta nhớ đến thăm chàng không được sao.

Angelina làm nũng nói.

Locke không nói nên lời, sáng nay bọn họ vừa mới cùng nhau vào cổng trường, giờ đã nhớ nhung cái nỗi gì.

Dù là ngồi cạnh người lạ nhưng Công chúa không tỏ ra ngượng ngùng, Angelina hòa chung bầu không khí rất nhanh, tựa như không có chuyện gì mà ngồi trò chuyện nói cười với Locke.

- Hôm nay Jokin đã dùng Hỏa Cầu Thuật đốt cháy xém mái tóc của nam tử theo đuổi mình đấy.

- Ừm.

- Diene nói mình học được Bố Vũ Thuật.

-Ừm.

Jokin là nữ tử có mái tóc đỏ rực và dáng người quyến rũ ngày hôm qua Locke nhìn thấy, còn Diane là bạn mới của Angelina và có mối quan hệ tốt nhất với nàng, nghe nói nữ tử đó có mái tóc dài xanh như đại dương.

Thấy Locke cùng Angelina trò chuyện vui vẻ, Ailian khéo léo cùng cáo biệt Locke, đứng dậy rời đi.

Sau khi nàng đi xa, nụ cười dịu dàng của Angelina lập tức biến đổi:

- Nói đi, nàng ta là ai?

Locke đoán ngay sẽ có kết cục như vậy, ở bên cạnh Angelina càng lâu, hắn càng nhận ra vị Công chúa điện hạ này không ôn nhu giống như vẻ bề ngoài, mà là một vị Công chúa có tính sở hữu vô cùng cao.

- Chúng ta vừa mới gặp mặt chưa được bao lâu, hình như tên là Ailian thì phải?

Locke giải thích.

- Thật không?

Angelina nghi ngờ hỏi lại, nàng vốn định hôm nay tới đây cho Locke một bất ngờ nhỏ, chẳng ngờ lại nhìn thấy hắn cùng ngồi ăn với một nữ nhân nhan sắc không tệ thế kia, chẳng trách trong lòng có chút khó chịu.

- Thật.

Locke kiên định nói.

Angelina cũng không hỏi thêm nữa, nàng tuy là có tính chiếm hữu cao, nhưng đối mặt với tính lăng nhăng của Locke, vẫn luôn phải giữ thái độ lãnh đạm, nàng tin tưởng Locke cuối cùng sẽ chọn mình, và cũng rất có lòng tin với ý nghĩ ấy.

- Nàng đã mua đồ ăn cho Angie chưa?

Locke như nhớ ra điều gì đó bèn hỏi.

Angelina hơi cúi mặt xuống.

- Vẫn chưa, hay là chiều nay cùng đi đến Princeton xem nhé?

- Được, ta đi với nàng.

Angie là Ma sủng của Angelina, một con tiểu Hạt Long màu xanh lam, cuối cùng cũng phá kén chào đời vào nửa tháng trước.

Cái tên này là Locke đặt cho nó, đơn giản dễ nhớ, Angelina cũng không có phản bác, ngược lại bởi vì nó khá giống tên của Angelina nên nàng lại càng thích.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment