Và thế là bữa tiệc của Jokin cũng không thể kết thúc mỹ mãn, sự việc một quý tộc bị đánh trọng thương, lại còn ở địa phận thành Tây Princeton, khiến đội trị an trong thành phố không dám tin.
Cả một đội trị an bao vây phủ đệ của Jokin, cố gắng truy bắt hung thủ, hành vi này rõ ràng để lại ảnh hưởng rất tệ, chính quyền cấp trên muốn ém lại cũng khó.
Có điều khiến nhóm đại nhân trưởng quan trị an của thành phố không nói nên lời chính là nạn nhân của sự việc không biết có phải đã bị đánh tổn thương não hay không, Ma pháp sư đi cùng đội trưởng quan trị an rõ ràng đã chữa trị đơn giản cho hắn, nhưng Treece vẫn không thể ngừng nói nhảm.
- Một bóng đen, ta nhìn thấy một bóng đen!
- A, ít nhất phải hai cái xương sườn của ta bị gãy rồi, lũ khốn vô dụng các ngươi!
- Mau đi bắt hắn, hắn ở trong phủ đệ này!
- Ta là cháu trai của Hầu tước Mist đấy, còn không mau đi bắt hung thủ!
…
Mấy vị quan trị an ban đầu định phớt lờ vị quý tộc có đầu óc bất thường này, nhưng cuối cùng Treece đã lôi danh thế của chú mình ra làm lá chắn, khiến cho họ đành phải chiếu cố nạn nhân đáng thương này.
Đương nhiên, gia đình Jokin cũng không phải loại dễ đụng vào, văn phòng trị an thành Tây không đủ tư cách để khám xét phủ đệ của Bá tước, bọn họ chỉ có thể kiểm tra đại khái, làm qua loa cho xong chuyện.
Mà không người nào nghi ngờ việc đó là do người trong Bá tước phủ làm, bởi vì nếu như vậy thì quá lộ liễu. “Trò chơi” giữa các quý tộc không phải là một cuộc đấu tay đôi đơn giản, nếu bị bắt thóp có khi cả gia tộc có thể bị vạ lây, mất nhiều hơn được.
Cuối cùng, sau nửa ngày phân tích và thảo luận, mọi người đều đi đến thống nhất đây là do một trong những tình địch đã tìm đến gây sự trả đũa Treece, và lời khai “Cái tội tranh cướp nữ nhân của ta” là căn cứ quan trọng nhất dẫn đến sự nhất trí này.
Cũng có người thắc mắc không biết có phải ai đó đặc biệt chuyển hướng sự chú ý của mọi người hay không, nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, bởi điều mấy vị đại nhân phía trên muốn chỉ là kết quả, không cần biết đúng sai.
Văn phòng trị an thành Tây cần phải xác định bản chất của vụ án này trước khi trời tối, nếu không các quý tộc thượng tầng của vương đô sẽ nghi ngờ khả năng xử lý vụ án của họ.
Vụ án này đã gây ra rất nhiều ồn ào, và cuối cùng, để nhanh chóng khép lại vụ án, một người dân nghèo đã bị bắt để làm thế mạng, giải quyết vụ án cho nhanh gọn.
Princeton rộng lớn như vậy, hàng ngày có hàng trăm người nghèo chết oan chết uổng, chỉ là một người nghèo khổ thì ai để ý đến cơ chứ.
Mãi đến chạng vạng tối, người của văn phòng trị an mới rút đi hết, những con cháu quý tộc bị giam lỏng nữa ngày cuối cùng cũng được về nhà.
Vốn tưởng chỉ là một buổi tụ hội thông thường, chẳng ai ngờ lại xảy ra sự vụ mới mẻ bất ngờ như vậy. Mấy vị quý tộc rõ ràng là bị giam lỏng nhưng lại không có nửa lời oán giận, ngược lại còn hào hứng cao độ, thảo luận rất là sôi nổi.
Treece lần này hoàn toàn mất mặt, không biết để đâu cho hết nhục, phỏng chừng nội trong mấy tháng này, câu chuyện hắn bị đánh cho te tua sẽ trở thành trò cười của các quý tộc và là câu chuyện phiếm của mọi nhà.
- Jokin, ta đi đây!
- Tạm biệt nha!
- Jokin, hẹn gặp lại lần sau!
- Chào nhé, hẹn lần sau!
- Hoan nghênh ghé thăm lần tới nha!
- Nhất trí.
Sắc trời đã tối hẳn, nhóm quý tộc lần lượt rời khỏi nhà Jokin.
Những con cháu quý tộc này là những người đầu tiên bị nghi ngờ, nhưng cũng là những người đầu tiên được loại khỏi danh sách điều tra.
Trong giới quý tộc không có kẻ nào ngốc, chẳng ai chọn giải quyết vấn đề bằng nắm đấm thay vì vận não nghĩ kế, trừ phi kẻ đó không phải là một nhà quý tộc hợp cách.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân, còn nguyên nhân chủ yếu khác chính là khi Treece bị đánh, tất cả quý tộc khách mời đều ở trong hoa viên, hơn nữa bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm.
Bao gồm cả Locke.
- Chàng đâu cần làm như vậy!
Angelina dựa vào vai Locke nhỏ giọng nói, ngữ điệu có chút làm nũng.
- Hừ, hắn dám mắng nàng, lại còn tỏ thái độ xấc xược, may là ta còn kiểm chế không đánh chết hắn.
Locke an ủi.
- Ngu xuẩn!
Đứng ở bên kia, Jokin nhìn cặp đôi đang thản nhiên phát cơm chó, thể hiện tình cảm với nhau, không tán đồng chút nào.
Bằng chứng ngoại phạm cần phải có ít nhất ba người và người làm chứng của Locke bao gồm Angelina, Jokin và Diene.
Angelina và Diene giúp hắn còn hiểu được, nhưng Locke không ngờ nữ tử Jokin cũng giúp mình.
- Lần này có thể coi là thay chính bản thân trút giận, chứ không phải thật lòng muốn cứu ngươi.
Jokin khoanh tay đắc ý nói, vẻ mặt kiêu ngạo vô cùng.
- Dù sao vẫn cám ơn ngươi!
Locke nhịn hồi lâu, cuối cùng mới nói ra được câu này.
Gần 300 binh lính bao vây nhà nàng cả buổi chiều, cho dù Jokin có cha là Bá tước cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Ngoài ra, Treece đã phải chịu thua thiệt lớn như vậy tại phủ đệ nhà nàng, cho nên hầu như mọi sự bực tức và thù hận điều sẽ đổ lên gia đình Jokin, về tình về lý Locke đúng là nợ Jokin một ân tình.
- Ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ cần đối xử tốt với Angelina, ta cũng không tiễn mấy người nữa.
Nói rồi Jokin sải bước trên đôi giày cao gót pha lê, trong phủ đệ phát sinh chuyện lớn như vậy nên nàng cũng còn nhiều việc phải giải quyết.
- Chúng ta đi thôi.
Angelina sợ Locke lại bị Jokin chọc giận, một tay nắm lấy Locke, một tay kéo Diene rời khỏi nhà Jokin.
Đây là do Angelina suy nghĩ nhiều, Locke cũng không phải người dễ kích động, mỗi một quyết định và hành động hắn đều cân nhắc kỹ lưỡng mới tiến hành, hiện tại hắn nợ Jokin một ân tình, đương nhiên sẽ không làm chuyện gì quá đáng.
Trong xe ngựa yên tĩnh bất thường, Angelina một tay vòng ra ôm lấy tay Locke, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Diene chỉ yên lặng cúi đầu và thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, liếc mắt tò mò nhìn Locke một cái.
Qua một hồi lâu cuối cùng cũng về đến nhà Diene.
- Diene, tạm biệt!
- Tạm biệt!
Hai tỷ muội Angelina và Diene vẫy tay tạm biệt nhau.
Sau khi Diene vào nhà, cỗ xe lại khởi hành.
- Về sau đừng có hành động lỗ mãng như vậy!
Người ngoài vừa mới về, Angelina lập tức cất luôn vẻ trầm tĩnh và tiểu thư trước đó, hung hăng nhéo cánh tay Locke.
- Ối chao, đau!
Locke giả bộ thống khổ, hắn cảm giác Angelina không hề dùng lực.
- Ôi? Làm ngươi đau sao? Để ta xem, để ta xem.
Vừa nói, Angelina vừa lo lắng nhìn về phía người Locke, chỗ vừa bị nàng véo, kế đó ngẩng đầu liền thấy Locke đang cười tủm tỉm nhìn nàng, lúc ấy Angelina mới nhận ra hắn đang trêu mình.
- Đáng ghét!
Angelina lại nhéo cho Locke một cái, lần này là dùng sức thật.
Cơ mà cho dù Angelina có cố gắng thế nào thì đối với Kỵ sĩ thực tập sơ cấp như Locke cũng vẫn không cảm thấy gì, hắn còn thuận nước đẩy thuyền, vòng tay ôm lấy eo Angelina, đặt nàng vào lòng rồi hôn một cách say đắm.
Cả hai ở trong xe ngựa cứ thế trao cho nhau hôn nụ hôn rực lửa.
Vào chủ nhật, Locke hiếm khi được ở nhà cả ngày, hắn nằm dài trên chiếc ghế gỗ trong sân, cứ như một lão gia vậy, bên cạnh còn có Akano không ngừng cầm quạt phe phẩy cho mình.
Tháng ba ở Princeton không hề nóng nực, chỉ có thể nói gia hỏa này cứ thích làm màu hơi quá.
- Hay là ta tìm cho nàng vài việc làm cho bận rộn nhé?
Locke nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Akano, vô cùng âu yếm hỏi.
- Được!
Gần đây Akano đúng là cũng có buồn chán, mặc dù nàng cũng theo nhóm Locke học được cơ bản ngôn ngữ Omor, nhưng nàng rất ít khi ra ngoài, chỉ khi có Locke đi cùng, nàng mới có hứng thú ra ngoài tản bộ.
- Ta tìm trường học cho nàng nhé?
Locke hỏi, hiện tại hắn thật sự không muốn Akano tiếp tục kinh doanh, bọn họ mới tới Princeton một tháng, còn chưa thăm dò rõ ràng, vội vàng làm ăn có thể gây ra một số rắc rối không cần thiết.
Nơi này không giống hồi còn ở Charlie, có thương đội của Lãnh chúa Kedozi và Locke bảo bọc.
- Vâng.
Akano suy nghĩ một chút bèn gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, nàng rất giống Locke ở một điểm, đó chính là không thích học bất kỳ một kiến thức khô khan nào trong sách vở, chỉ có hứng thú với đồ vật thiết thực có thể giúp ích cho bản thân.
- Vậy thì tối nay ta cũng sẽ hỏi Grace xem.
Locke búng ngón tay tách một cái.
Christine đã 14 tuổi, Grace khi còn ở Faustain đã muốn tìm một trường học hoặc một giáo viên cho tiểu cô nương nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội. Bây giờ tới đế quốc Omor, các loại trường học nhiều không đếm xuể, chỉ tính riêng ở Princeton, ngoài học viện Hoàng gia còn có rất nhiều ngôi trường khác.
Grace đã chọn ra một vài trường, giờ chỉ cần ra quyết định nữa là xong, đến lúc ấy có thêm Akano đi cùng, bên cạnh Christine cũng bớt cô đơn.
Những trường học này đều là trường học bình thường, muốn học tập đấu khí và ma pháp như Locke với Angelina là không thực tế, chỉ có thể học một ít kiến thức phổ thông. Hầu hết đều là số học, văn học hoặc lịch sử của Đế quốc Omor.
Nhưng thà là có việc để làm còn hơn là ở nhà nhàn rỗi, Locke dự định cho cả tỷ tỷ Ria của mình đi học cùng, mấy ngày nay Ria ngoài thêu thùa thì chỉ ở nhà đọc sách, còn ít giao tiếp với thế giới bên ngoài hơn Akano, mà cứ như vậy cũng không phải là cách hay.
- Đi học á?
Ria kinh ngạc một hồi, sau đó rất nhanh liền phản ứng lại:
- Được thôi.
- Tỷ sẽ đi cùng Christine và Akano.
Locke bổ sung.
- Ừm.
Đến bây giờ Ria cũng đã biết mối quan hệ giữa Akano và hắn là như thế nào.
- Học viện khoa học Santa, ngày mai lên lớp nhé!
Locke nhắc nhở.
- Được rồi.
Ria dễ nói chuyện hơn rất nhiều so với Christine, Locke nhớ tới ban ngày hắn tìm tiểu cô nương nói chuyện đi học, Christine khóc lóc làm loạn rồi đòi treo cổ tự tử, suýt chút nữa muốn xới tung căn phòng lên.
May sao cuối cùng thì cô bé cũng nghe lời ca ca Locke, hắn cũng đã hứa với Christine cứ cách hai ngày phải đến đón bọn họ về nhà.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca