Hội nghị tiếp tục, Locke đã cùng Jelson thảo luận phương hướng chung từ trước, hiện tại chủ yếu là Jelson phân công chi tiết nhiệm vụ, Locke thỉnh thoảng sẽ bổ sung, mãi đến tối muộn cuộc họp mới kết thúc.
Sau khi được các tiểu đội trưởng còn lại chào hỏi, Locke và Jelson cũng đáp lại một câu rồi rời đi. Đi dạo trong trại, Locke nghĩ về việc bố trí chiến đấu đã thực sự ổn chưa. Hắn theo dòng suy nghĩ mà bước đến cổng doanh trại. Tối nay, Locke sẽ qua đêm ở chỗ Akano.
- Chào ngài, trưởng quan!
Tại cửa doanh trại, hai binh sĩ trực ban hành lễ chào Locke. Với chức vị hiện giờ thì một số quy tắc của doanh trại cũng đã thay đổi đối với hắn, và tất nhiên được phép qua đêm ở ngoài như thế này.
Đến trước cửa quán rượu, rèm cửa đã được kéo xuống và quán cũng đã đóng cửa. Nhưng điều đó không làm Locke bận tâm.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Locke gõ cửa tửu quán.
- Đây, ta ra đây.
Từ bên trong quán rượu giọng nói của Akano vọng ra ngoài. Sau khi mở cửa, nàng đấm nhẹ vào ngực Locke.
- Làm gì mà ồn ào như vậy, lỡ có người nghe thấy thì phải làm sao?
- Nàng sợ cái gì?
Locke chẳng bận tâm, đem áo khoác đưa cho Akano. Sau khi được thăng chức trung đội trưởng, số lượng binh lính đến coi sóc tửu quán đã thay đổi từ hai ba người lên gần mười người. Hiện tại cả thị trấn đều biết Lục Tông Lư tửu quán do trung đội trưởng đội một của vương quốc Faustain quản lý.
- Rồi, ngài mạnh, ngài lợi hại, được chưa.
Akano đảo mắt, nguýt dài một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Akano, Locke không nhịn được mà thở hắt ra rồi nhanh chóng bế xốc nàng ta lên.
- Này, đừng như vậy, để ta cất y phục đã... Đừng, vào phòng ngủ đi...
Akano giãy giụa, nhưng dưới sức mạnh như hùm beo của Locke cũng đành chào thua, chưa kể tới gần đây hắn luyện thêm đấu khí.
Hai người loạng choạng đi vào phòng ngủ, sau một hồi dài dằng dặc điên long đảo phượng, tửu quán cũng yên tĩnh trở lại. Lúc này đêm đã khuya, Akano chìm vào giấc ngủ say sau trận mây mưa cuồng nhiệt, ngược lại Locke vẫn tràn đầy năng lượng, tinh thần sáng láng. Đấu khí không chỉ rèn luyện thân thể mà còn nâng cao tinh thần. Cho nên vài giờ “vận động” ban nãy cũng chẳng thấm vào đâu với hắn.
Locke nằm trên giường cảm nhận đấu khí trong cơ thể mình, lâm vào trầm tư. Cành hoa Hồng Hải mà Zoro thiếu gia ban cho trước đó không thể trồng được, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng hắn vẫn có chút thất vọng. Khi Locke đặt nhánh cây ở bên cơ thể để luyện tập, đấu khí của hắn quả thực vận chuyển nhanh hơn hai phần. Nhưng ngày hôm qua nhìn cành cây sắp khô héo, Locke cũng không biết sau khi héo đi còn có tác dụng hay không, nhưng hắn không dám đánh cược, chỉ có thể nghe theo lời khuyên của Zoro nghiền thành nước để uống.
“Quả nhiên chỉ đủ dùng ba ngày.”
Locke thầm nghĩ.
Vòng xoáy đấu khí lúc hắn mới tu luyện nhỏ bằng hạt gạo, hiện giờ đã lớn gần bằng hạt đậu xanh, lớn gần gấp đôi, quả nhiên là bảo vật Zoro thiếu gia ban cho khác hẳn vật thường. Nhưng chỉ đến thế thôi, Locke suy luận rằng theo tiến độ rèn luyện đấu khí hàng ngày của mình, vòng xoáy đấu khí sẽ mất một năm để đạt được kích thước bằng hạt đậu nành như Yorkshire đại thúc và để đạt đến kích thước bằng quả trứng chim như kỵ sĩ thực tập cấp sơ khai thì tính sơ sơ cũng phải trên mười năm.
Một người cả đời chỉ có thể sống chưa đến trăm năm, Locke tuy rằng mới 18 tuổi, nhưng cũng không muốn sống uổng phí, kỵ sĩ Will mới ngoài 30 tuổi đã là kỵ sĩ thực tập cao cấp. Locke tự thấy bản thân cũng không thua kém, hắn tin mình cũng sẽ được như vậy.
“Có vẻ như phải nghĩ ra một cách khác.”
Locke nghĩ.
Bất luận là thuốc trợ giúp cho tu luyện đấu khí từ quân bộ bộ binh, hay là huyết nhục của sinh vật ma hóa, Locke đều có thể cân nhắc vào lúc này.
Nhìn thấy Akano đang ngủ ngon lành, trái tim của Locke bỗng dịu đi, phu quân của nàng hắn cũng đã gặp hai ngày trước, gã đó là một người đàn ông trung niên để râu mép cong sang hai bên, vừa nhìn đã biết tiểu nhân. Hắn sau khi biết địa vị của Locke liền dứt khoát nói rằng mình sẽ không quấy rầy Akano nữa, thay vào đó còn cống nạp cho Locke một khoản tiền. Đội ngũ sắp xuất phát, hậu phương cần ổn định, gã này chính là con rắn đầu đàn ở địa phương, Locke không thể làm chuyện gì quá đáng nên đành thả hắn đi, có điều hắn đã chiếm lại 70% từ khoản làm ăn phi pháp của hắn.
Tiền làm ăn và hiếu kính của hắn không phải bằng đồng Diller, mà là đồng bạc của Charlie, hiện tại đồng bạc của Charlie đã mất giá rất nhiều, mức tiêu thụ cũng không lớn, những đồng bạc này thương đội của lãnh chúa thu mua lại, tỷ lệ đổi sẽ là 3:1. Theo lời hứa của hắn thì mỗi tuần sẽ cống nạp cho Locke 10 đồng bạc, quy đổi ra 3 đồng Diller bạc cũng không tồi.
Locke đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, hắn hiện giờ trên danh nghĩa vẫn là phu quân nữ nhân của mình, nghĩ kiểu gì vẫn rất khó chịu. Locke về sau sẽ tìm cơ hội hất hắn đi, hiện tại vẫn còn giá trị thì cứ để đấy.
Những trung đội trưởng khác đều xem thường những người dân Charlie sót lại sau cuộc chiến bại, nhưng Locke thì không, một số dân Charlie sau khi bại trận vẫn sống tốt, điều này cho thấy những người đó không đơn giản. Locke có thể nói là trung đội trưởng đầu tiên của doanh trại bọn hắn tiếp nhận cống vật từ Charlie.
Locke sáng sớm đi giữa doanh trại, ngày mai đội ngũ sẽ xuất phát, hôm nay hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết một số việc. Khi bước đến thương đội đóng quân trong quân nhu doanh, chưa cần thông báo, một vị quản sự của thương đội đã nhanh nhẹn bước ra.
- Chào ngài, trung đội trưởng Locke, có chuyện gì sao?
Vị quản sự dáng người mập mạp hơi khom người cười nói. Quản sự này là cùng một nhà với tiểu đội trưởng đã tìm đến hắn giúp đỡ trước đây, Locke có ấn tượng với hắn, một nửa trong số 20 đồng Diller bạc hiện tại hắn có chính là do người này cống nạp.
Locke đến đây chủ yếu là vì Akano, bọn hắn sắp xuất phát không thể để nàng ở lại thị trấn Giza, mặc dù nơi đây là khu chiếm lĩnh của doanh trại bọn hắn, trước khi công phá thành Fareins vẫn phải để lại một số binh sĩ đóng quân ở hậu phương, nhưng Locke không yên tâm. Lần này đến đây hắn muốn thu xếp cho nàng vào trong thương đội của quân nhu doanh.
Khi quản sự biết yêu cầu của Locke liền lập tức đồng ý. Không chỉ Locke có nữ nhân, những trung đội trưởng khác nhiều năm tha hương cũng ít nhiều có nữ nhân bên cạnh, khi phải đi chiến đấu không lo được cho người ta nên chỉ có thể thu xếp họ vào đội vận chuyển, để người ở hậu cần chăm sóc. Locke không phải là người đầu tiên tìm đến hắn, tên quản sự này dường như đã quá quen thuộc với chuyện như vậy.
- Còn chuyện gì nữa không, Locke trung đội trưởng.
Quản sự ân cần hỏi.
Với tư cách là quản sự của đội vận chuyển cả doanh trại, địa vị của hắn không kém Locke, nhưng là trung đội trưởng, Locke trước tiên nắm trong tay quyền hành, hơn trăm binh lính dưới trướng chờ nhận lệnh nên không thể khinh thường.
Cái nữa là lực lượng cường hãn, người tu luyện đấu khí ít nhiều sẽ có tác dụng áp chế đối với người bình thường, mạnh mẽ rõ ràng phải kể đến kỵ sĩ Will. Bình thường hắn đều cố gắng hết sức đè nén khí thế của mình, nhưng vẫn cứ tạo ra áp lực vô hình đối với nhóm người Locke.
Cuối cùng, Locke và những trung đội trưởng khác có thể nói là miếng cơm manh áo của những quản sự thương đội. Trong thương đội không chỉ có một người quản sự, tính riêng lãnh chúa đã có đến ba người, một bộ phận lớn trong thương đội là do các thương gia lớn ở trong thành lập nên. Quản sự dưới trướng của những thương gia lớn này chiếm những năm người. Nói cách khác thương đội trong quân doanh đại bộ phận đều do các thương nhân trong lãnh địa chiếm cứ, đây là chuyện mà hai ngày trước Locke mới biết được.
Locke không khỏi tự hỏi liệu số quân lương hàng tháng do lãnh chúa trong quân đội cung cấp thêm thực tế là của những thương nhân lớn này cho hay không.
- Không còn chuyện gì nữa đâu.
Locke trầm tư.
- Sau này chiếm được đồ vật gì ta sẽ ưu tiên cho ngươi xử lý.
Lãnh chúa quy định, tất cả vật tư đội ngũ thu được từ cuộc “dạo chơi” hoặc là phá thành chiếm được đều do các trung đội tự phân chia xử lý. Đây cũng là để kích thích sự nhiệt tình của những người lính. Dù sao, những người lính ra chiến trường đều lấy tính mạng mình ra đánh cược, nếu không có đủ lợi ích, ngay cả các quý tộc cũng không thể ép họ bán mạng. Với tư cách là trung đội trưởng, rõ ràng là có quyền quyết định xử lý những vật phẩm đó ra sao.
- Đa tạ ngài, trung đội trưởng Locke.
Quản sự vui mừng khôn xiết. Hắn ta chỉ là người quản sự của một thương đội tương đối lớn của lãnh chúa Kedozi. Hầu hết các vật tư thu được trong doanh trại đều được quản lý bởi thương đội của lãnh chúa, hắn chỉ có thể hợp tác cùng các thương nhân lớn khác lập thành một thương đội để giành ăn, cuộc sống không thoải mái, nếu như lúc này có thể nhờ cậy được Locke, cũng là một khoản đầu tư tốt.
Rời khỏi quân nhu doanh, Locke đi về phía lều của Zoro thiếu gia, trên thực tế Locke cũng có thể giao Akano cho thương đội của lãnh chúa trông nom, nhưng dù sao đây cũng là đi cửa sau, không nên để lại ấn tượng xấu với lãnh chúa sẽ tốt hơn. Hắn đã hỏi qua, và hầu hết các trung đội trưởng đều làm như vậy.
Đi tới trước cửa Zoro thiếu gia, vẫn là hai người lính cũ đang túc trực ở cửa, Locke tu luyện đấu khí lập tức cảm nhận được hai người lính kia cũng tu luyện đấu khí, nhưng hắn có thể cảm nhận được hai nam nhân đó không phải đối thủ của hắn. Thực lực của bọn hắn tương đồng với khi Locke chưa tu luyện đấu khí, thậm chí còn kém hơn một bậc.
Hai người lính hiển nhiên cũng cảm nhận được lực áp chế từ Locke, lập tức đi thông báo.
- Vào đi!
Âm thanh lười biếng của Zoro thiếu gia từ trong lều truyền ra.
Locke đi vào trong doanh trướng, đợi một lát sau, Zoro thiếu gia mới từ sau bình phong bước ra, nhìn quần áo hắn buông hững hờ, tựa hồ vừa mới dậy. Quả nhiên, từ khóe mắt của mình, Locke nhìn thấy phía sau bình phong có một vết nhờn màu trắng. Chiến tranh sắp bắt đầu, trong toàn bộ doanh trại, chỉ có Zoro thiếu gia và lãnh chúa Kedozi mới có quyền đưa nữ nhân vào doanh trướng của mình để vui vẻ.
“Có quyền là có tất cả mà!”
Locke thở dài.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca