Ở sơn mạch Cannes nổi danh địa hình hiểm trở, một vài con ngỗng trời sợ hãi bay ra khỏi rừng, tổ hợp nên một đàn chim không hiểu sự tình bay lên cùng chúng, bầu trời trong nháy mắt tối sầm lại một cách kỳ dị.
Sơn mạch này nổi tiếng kỳ quái hung hiểm, tảng đá và cây cối cũng vô cùng kỳ lạ, hôm nay nghênh đón một người lạ mặt tới thăm.
Dưới những khe núi sâu hàng trăm mét, trên một lối đi nhỏ hẹp, có một Kỵ sĩ mặc trọng giáp đang lê lết thân mình đẫm máu của mình, không khỏi nghiến rằng ken két.
- Cuối cùng cũng làm xong chuyện này!
Locke chống eo thở hổn hển, sau lưng hắn là một con lợn rừng da đỏ to gần ba thước, hàm dưới của nó ở hai bên còn mọc ra ngà xanh dài nửa mét, trông bén đến phát sáng.
Locke dùng ủng giẫm lên răng nanh, tiện thể đạp thêm mấy phát lên mũi con thú, thiếu chút nữa đá gãy mũi nó luôn, thế nhưng con thú lông lá to lớn vẫn không hề nhúc nhích, lúc ấy hắn mới xác định nó đã chết.
Hắn rút con dao găm từ trong ủng ra, Locke định cắt đứt chiếc răng nanh màu xanh lam tượng trưng cho việc hoàn thành nhiệm vụ của mình và mang chúng về. Có điều chiếc răng nanh quá cứng, cứng tới nỗi nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Keng!”
Chẳng những không chém đứt được răng nanh mà còn khiến cho con dao găm nứt mất một lỗ nhỏ.
Locke đau lòng vội vàng thu hồi con dao găm của mình về, con dao găm này đã ở bên Locke mấy năm rồi, vải lanh quấn xung quanh nó là do tỷ tỷ đưa cho, trân quý vô cùng, Locke tự hỏi không biết sau khi trở về Princeton có thể tìm một thợ rèn giỏi sửa lại nó được hay không.
Hắn tiếp tục vung thanh trường kiếm đeo bên hông, chém chéo từ trên xuống dưới, hai chiếc răng nanh màu lam cuối cùng rơi xuống đất, chạm đất phát ra tiếng trầm đục.
Locke nhìn thanh trường kiếm của mình và tỏ ra rất hài lòng rồi thu nó vào vỏ.
Thanh trường kiếm này là do Bili tặng, gia đình của nữ nhân đó rất có tiền, để cảm tạ ơn cứu mạng của Locke, Bili đã trực tiếp tặng cho hắn một thanh trường kiếm chém sắt như bùn, Locke không biết nó làm bằng chất liệu gì, nhưng không thể phủ nhận nó dễ sử dụng và sắc bén hơn nhiều so với thanh trường kiếm màu vàng sáng ban đầu của hắn.
Về phần thanh kiếm cũ, Locke đã đưa nó cho Lafite sử dụng.
Răng nanh và lông toàn thân của con thú có giá trị không nhỏ, bất luận là Kỵ sĩ sử dụng vũ khí cùng áo giáp, hay là tài liệu thí nghiệm cho Ma pháp sư đều sẽ được dùng đến, đây cũng là một trong những bằng chứng nhằm chứng minh Locke đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi ném đôi răng nanh vào trong nhẫn không gian, Locke nhìn thi thể to lớn trước mắt, suy nghĩ một chút, cuối cùng mới bắt đầu dùng trường kiếm lột lông nó.
Không ai có thể rõ hơn hắn lớp da bên ngoài của con lợn rừng này cứng đến mức nào, lột nó ra và chế tạo thành kiểu áo giáp mềm cũng tốt.
Ngoại trừ phần da, Locke còn dỡ xuống mấy miếng sườn heo, mang về chuẩn bị nâng chất lượng bữa ăn lên, hoặc có thể để làm đồ ăn cho Angie, chỗ trống bên trong nhẫn không gian của hắn còn tương đối rộng, đủ để đựng kha khá.
Chiếc nhẫn không gian này vốn là của Angelina, trong nhiệm vụ lần trước, Angelina phải mang theo tậm mười mấy đầu người, đến giờ mỗi khi nghĩ lại vẫn thấy kinh hãi, dù sao nàng vẫn còn một viên ngọc không gian lớn hơn, cho nên dứt khoát đưa nó cho Locke dùng.
Đây là nhẫn kiểu dáng cho nữ dùng, nên Locke không đeo bên ngoài mà chỉ cất nó ở trong y phục, cần dùng mới lấy ra.
Mọi việc làm xong xuôi, Locke giậm chân, ủng sắt tiếp xúc với mặt đất cứng rắn, phát ra tiếng “cộp cộp cộp”, tiếng vang vọng truyền ra rất xa.
Trong khe núi hẻo lánh u tĩnh này, không có thứ gì khác ngoài hắn và thi thể của con Ma thú sơ cấp.
Tiếng nện bước chân nặng nề của Locke dần hướng tới tới chỗ để ngựa ngoài khe núi.
- Có phải là đã đến lúc đổi bộ áo giáp mới rồi không?
Vừa đi, Locke vừa xem xét bộ giáp ban đầu của mình đã bị rách hết phần lưng trong trận chiến với con u hồn. Phần lân giáp đã hoàn toàn bị hủy hoại, hắn hiện đang mặc bộ trọng giáp được lấy trong bảo khố của gia tộc Grace hồi còn ở thành phố Otis.
Mặc bộ trọng giáp này mặc dù khiến cho độ linh hoạt của một Kỵ sĩ thực tập trung cấp như Locke giảm đi rất nhiều, nhưng năng lực phòng ngự lại tăng lên mấy cấp.
Sở dĩ hắn đã có thể chiến đấu với con lợn rừng răng nanh sắc bén nhường kia tương đối lâu, cuối cùng cũng giết nó thành công, là nhờ bộ áo giáp hạng nặng này đã góp công rất nhiều.
- Về rồi tính sau vậy!
Locke lắc đầu, hắn cảm thấy trọng giáp này cũng được, nhưng không phù hợp với đấu khí hắn tu luyện, đấu khí Hùng Ưng vốn mang đến cho hắn độ nhanh nhẹn vượt trội, nhưng tất cả đều bị phản tác dụng khi hắn mặc bộ áo giáp nặng nề như này.
Một tháng sau, tại thị trấn nhỏ Siegel, bên bờ sông, Locke đang đuổi theo một nam nhân mặc toàn thân hắc y chạy trốn phía trước.
- Dám phạm tội gần chủ thành Emmat như vậy, ngươi cũng thật là lớn gan!
Locke dù vẫn đang phải đuổi theo kẻ phía trước, nhưng coi bộ hắn không hề vội vàng.
Chủ thành Emmat là một trong vạn thành của Đế quốc Omor, thành chủ của nó là một cường giả Kỵ sĩ chính thức, thành phố nhỏ Siegel cách chủ thành Emmat chưa đầy hai ngày đường, chính vì thế hắn rất tò mò với tên đạo tặc không biết trên dưới kia dám tới chỗ này phạm tội.
Đối mặt với sự trào phúng của Locke, nam nhân hắc y vẫn mặc kệ, chỉ tận lực điên cuồng bỏ chạy, nhưng dù cho hắn có cố gắng cách mấy, khoảng cách giữa hai người vẫn bị rút ngắn lại.
Thấy nam nhân hắc y không nói lời nào, Locke liền mất đi hứng thú, hắn đá chân phải, tăng thêm 30% tốc độ, gã hắc y kia chính là mục tiêu trong nhiệm vụ lần này của hắn.
Hai bên không có quá nhiều giằng co, cũng không có việc gì xảy ra ngoài ý muốn, hai ngày sau, Locke đã mang theo đầu của nam nhân hắc y giao nộp đến phòng trị an của chủ thành Emmat.
Ngay sau đó một lá thư được đóng dấu ấn do phòng trị an của chủ thành Emmat công nhận đã được thêm vào sổ nhiệm vụ của Locke.
Kể từ lúc đó, nhiệm vụ truy lùng “Đạo hiệp lưu phong” coi như đã hoàn thành mỹ mãn.
Sau khi cảm tạ các quan chức của bộ phận an ninh, Locke lang thang khắp chủ thành Emmat.
Tuy rằng nhiệm vụ lần này của hắn thời hạn chỉ có một tháng, nhưng do hoàn thành sớm nên còn hẳn nửa tháng nữa, nhiêu đó thời gian đủ để hắn thong dong trở về Princeton.
Càng tham gia nhiều nhiệm vụ, Locke càng có thể trải nghiệm nhiều cảm giác hồi hộp khi thực hiện nhiệm vụ.
Chẳng trách những Kỵ sĩ ở lớp cao cấp rất ít xuất hiện ở học viện, hóa ra bọn họ đều đi làm nhiệm vụ. Locke mới phát hiện, nhiệm vụ nhận trong đại sảnh nhiệm vụ, có thể căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ mà quy đổi thành học phần tương đương. Ngoại trừ mấy khóa học bắt buộc, hơn 100 điểm học phần còn lại của học kỳ này Locke hoàn toàn có thể thông qua nhiệm vụ tích lũy đủ.
Đây cũng là phương thức tu luyện chủ yếu của các Kỵ sĩ năm ba trở lên trong Học viện Kỵ sĩ nghị lực, dù sao khi đạt đến trình độ Kỵ sĩ thực tập trung cấp, chỉ nhờ vào những tu luyện bình thường ở học viện đã không còn cách nào nâng cao thêm năng lực cho bọn họ, chỉ khi nhận những nhiệm vụ hung hiểm mới có thể khiến bọn họ vượt qua bình cảnh, thậm chí đột phá giới hạn bản thân để khai thác thêm tiềm lực của chính mình.
Loanh quanh dạo chơi hai ngày, tiện thể mua một ít đặc sản cho các nữ nhân ở nhà, Locke lên đường trở về đế đô.
Cuộc hành trình vẫn còn rất xa nên Locke phải cưỡi ngựa liên tục một tuần mới có thể trở về.
Trong khoảng thời gian này Locke nhớ lại những gì được ghi lại trong bút ký của Hắc Ma pháp sư, trong đó có ghi Đế quốc Omor là quốc gia hùng mạnh nhất trên lục địa Misia, vì vậy lục địa mà họ đang sinh sống chắc hẳn được gọi là lục địa Misia.
“Vậy thì ‘Tây phương Tam Đảo’ theo diễn giải của Hắc Ma pháp sư thì lục địa Misia chỉ là một trong những hòn đảo thôi sao?”
Nghĩ đến đây, Locke không dám tưởng tượng thêm, làm thế nào mà cả một lục địa to lớn lại chỉ được người ta gọi là một “hòn đảo”.
Locke còn nhớ rõ Hắc Ma pháp sư đến từ đại lục Vu sư, vậy lục địa đó hẳn phải có quan hệ với các Vu sư. Thông qua lời giới thiệu của cuốn “Tập san Áo thuật”, Locke biết Vu sư là thủy tổ của Ma pháp sư hoặc có thể gọi là những người sử dụng nguyên tố.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca