- Ta biết chỗ kiếm thứ này ở đâu.
Bender kéo Locke sang một bên rồi thì thầm.
- Không có hứng thú.
Locke nói rồi đẩy Bender ra, quay về đội.
Huyết tinh quả thật là có tác dụng rất lớn đối với Kỵ sĩ thực tập trung cấp như bọn hắn, nhưng tác dụng phụ cũng không nhỏ, trong sách có giới thiệu rằng Huyết tinh sẽ tạo ra tạp chất trong cơ thể con người, sẽ có hại cho việc tấn thăng thực lực sau này.
Có rất nhiều bảo vật có thể giúp tăng cơ hội thăng cấp thành công, Locke không cần phải cố sống cố chết bám vào một cái cây.
Thấy Locke không có hứng thú, Bender bèn chạy theo gọi với:
- Này này này! Là loại Huyết tinh có rất ít tác dụng phụ đối với cơ thể đó.
Nghe tới đây, Locke liền có chút hứng thú với Huyết tinh mà Bender nhắc đến, hắn quay người lại nhìn Bender, chờ đợi bằng hữu nói tiếp.
- Chờ khi chúng ta về nước, ta sẽ dẫn ngươi đi kiếm.
Bender nói chắc nịch, nhưng hắn chỉ nói lưng chừng chứ không nói rõ tình hình như thế nào.
Hiện giờ bọn hắn vẫn nằm ở điểm giao giới của Vương quốc Austarre và Đế quốc Omor, nhìn đâu cũng hiển thị rõ Bắc quốc phong tình.
Bất luận là những chân núi liên miên hay những đàn ngỗng trời bay về phía nam, đều khiến những Kỵ sĩ đầy nhiệt huyết này có cảm giác xúc động muốn thét dài một hơi.
Cuộc hành trình trở về dễ dàng hơn rất nhiều so với lúc họ đến, không có sự thúc giục của cấp trên, cũng không có cảm giác căng thẳng, áp lực từ nhiệm vụ mang lại, chi đội của bọn hắn cơ hồ là du ngoạn trở về.
Thông qua trò chuyện với binh sĩ Locke mới biết, đội quân chính quy thuộc Đế quốc Omor này không thường xuyên tham chiến, thường thì vài năm mới xảy ra một trận chiến cam go như thế này.
Và hầu hết trong số đó là những cuộc chiến trợ giúp các nước láng giềng trấn áp các cuộc nổi dậy.
Đội quân được điều động xuất chinh thông thường đều là những trung đoàn tinh nhuệ có tên tuổi cao nhất trong đế quốc, đối với trung đoàn 5.000 người của bọn hắn cũng có thể xếp vào 5 danh sách đầu trong số các quân đoàn đồn trú biên cảnh.
Nhìn thấy chiến lực mạnh mẽ mà trung đoàn này thể hiện, Locke đột nhiên nghĩ, nếu năm đó Vương quốc Faustain không công hạ Vương quốc Charlie và chiến tranh kéo dài liên miên, liệu Đế quốc Omor có “hành động hòa giải” hay không.
Locke không có niềm tin rằng bốn quân đoàn lớn của Vương quốc Faustain có thể ngăn cản một binh đoàn có sức mạnh đều từ Kỵ sĩ thực tập nhập môn trở lên như này.
Trừ khi Vương quốc Faustain phải xuất động nhân vật lớn như Kỵ sĩ chính thức, mà những cường giả những như vậy ắt hẳn Đế quốc Omor cũng có, thậm chí còn đông và mạnh hơn cường giả của Vương quốc Faustain.
Trong cuộc chiến tranh ở nước láng giềng lần này, Locke không tìm thấy bất kỳ dấu vết chiến đấu nào của cấp Kỵ sĩ chính thức, như thể những cường giả như vậy tạo thành xiềng xích vô hình hạn chế hành động của họ.
Locke chợt nghĩ đến hai điểm mấu chốt là “Quy tắc của Tháp Thánh” và “Ràng buộc của Điện đường Kỵ sĩ”.
Khi kinh nghiệm cùng sự hiểu biết của hắn dần dần tăng lên theo năm tháng, hai tổ chức Điện đường Kỵ sĩ và Tháp Thánh cũng trở nên rõ ràng và gần sát hơn với Locke, hai thế lực chưa từng xuất hiện ở thế tục bình dân này vẫn luôn âm thầm kiểm soát mọi thứ trên toàn lục địa.
Vượt qua những quần sơn ở phía bắc rồi tiếp tục băng qua dòng sông Uzdak chảy xiết, cuối cùng đồng bằng rộng lớn của Đế quốc Omor đã hiện ra trước mắt mọi người.
Đến được điểm này, những binh sĩ trong quân đội và các Kỵ sĩ của Học viện Hoàng gia Đế quốc tách ra ai đi đường người đó. Sau khi Locke tặng lại cho mấy binh sĩ trong đội của mình một vài lọ thuốc vô giá trị làm quà, liền vẫy tay chào tạm biệt những chàng trai trẻ ấy.
Tuy rằng bọn hắn mới cùng nhau chiến đấu 3-4 tháng, nhưng trên chiến trường là như vậy, nếu có thể yên tâm quay lưng lại với đồng đội, mối quan hệ giữa bọn họ ngay tại lúc đó sẽ vô hình thăng hoa, sự ăn ý cũng theo đó mà xuất hiện rất tự nhiên.
Những loại dược tề vô dụng đối với Locke nhưng mang lại giá trị rất lớn đối với mấy binh sĩ vùi đầu trong quân doanh mấy năm này, cho dù là “Phí huyết dược tề” giúp tăng sức mạnh tạm thời hay như “Hồng phu dược tề” có tác dụng trị liệu vết thương, thì trong con mắt của những binh sĩ đó, tất cả đều đồng nghĩa với “đắt không mua được”.
Có thể nói bọn họ gom hết quân lương một năm, cũng không thể mua được một trong những lọ thuốc kể trên.
Sự hào phóng của Locke đã được các binh sĩ dưới trướng khắc ghi sâu trong lòng, thanh danh của hắn cũng theo đó mà vang xa.
Nhưng điều bọn họ không biết chính là chỗ dược tề kia Locke thật sự không khó để có được, bởi những lọ thuốc này đều là “tác phẩm” do Angelina thử luyện ra, mà đối với Locke không có mấy tác dụng nên hắn mới hào phóng tặng lại phân nửa cho những binh sĩ này.
“Tấm lòng nhân ái” và “tính cách hào sảng” của Locke lan truyền nhanh chóng và rộng rãi sau khi hắn rời khỏi binh đoàn đồn trú, đến mức hai năm sau hắn nhận về một bất ngờ vui mừng ngoài ý muốn.
Về phần ba người Raphael, Bender và Gauss không về Princeton chung với Locke.
Bọn họ đều là người bản xứ của Đế quốc Omor, gia tộc cũng ở những địa phương khác nhau. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ kéo dài hơn bốn tháng, giờ đã đến lúc về thăm nhà, bốn người đã tách ra ở bên bờ sông Uzdak của thành phố Hart.
Raphael đi về phía đông, nhà hắn ở tỉnh phía đông Dina, Bender đi về phía tây nam, hắn là người Modesei, Gauss đi thuyền về phía tây dọc theo sông Uzdak, thành phố Wensel ở thượng nguồn sông Uzdak là lãnh thổ thuộc sở hữu của gia tộc của hắn.
Còn Locke đi theo đại đội và tiến về phía nam về Princeton.
Trước khi chia tay, hắn và Bender đã đồng ý gặp lại nhau vào tháng 7 để lấy Huyết tinh mà Bender đã đề cập.
Locke đã ở cương vực bao la bát ngát Đế quốc Omor này hơn hai năm, mặc dù thường xuyên tới lui đến nhiều nơi để thực hiện nhiệm vụ, nhưng Locke vẫn chưa đến thăm được hết các thành phố, ngay cả một vạn thành trì đại diện cho “Vạn thành chi quốc” cho đến nay hắn vẫn chưa có dịp đi hết, cùng lắm mới tới ghé thăm trên chục thành phố mà thôi.
Sau hai ngày dừng chân ở thành phố Forest, nơi được mệnh danh là “Lãng mạn chi đô", chiêm ngưỡng những bông hoa sơn trà trắng trứ danh của thành phố và mua một số đặc sản địa phương cho người thân ở nhà, Locke lên đường trở về Princeton.
Giữa tháng 5, Locke trở lại Princeton, lần này không chỉ mấy nàng Angelina, Grace ở nhà ngóng trông hắn, mà ngay cả tới mấy nàng ở trường như Bili hay Ailian cũng đều bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt đối với sự trở lại của Locke.
Cũng bởi nhiệm vụ chiến tranh lần này có quy mô khá lớn, Học viện Hoàng gia đã chiêu mộ hơn 300 Kỵ sĩ học viện trong đại sảnh tận nửa tháng, sự phô trương lớn khiến mọi học sinh trong toàn bộ Học viện Hoàng gia đều biết chuyện này.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Điều đáng tiếc là yêu cầu tuyển chọn lại bị kẹt ở ngưỡng chỉ nhận Kỵ sĩ thực tập trung cấp, cho nên phần lớn học viên đều không đáp ứng được yêu cầu cơ bản.
Trong khi đó Ma pháp sư không được chiêu tuyển, bởi bọn họ đều là nhân tài Ma pháp sư của đế quốc, nếu như để bị mất trên chiến trường dù chỉ là một người, cũng đều là một tổn thất đối với đế quốc.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Locke đã nhận được lời mời từ nhóm Jokin.
- Nhiệm vụ thử nghiệm kỳ nghỉ?
Locke tò mò nhìn mấy người trước mặt.
Nhiệm vụ thử nghiệm kỳ nghỉ của Princeton là việc mỗi học kỳ đều có, nhiệm vụ thử nghiệm mùa hè năm ngoái chính là tiêu trừ U hồn, Locke đã cùng bọn họ hoàn thành, quá trình phải nói là hung hiểm khó quên.
Còn vào mùa đông năm ngoái, Locke đang bận tìm kiếm con gấu nâu Thạch hệ ở trong núi đá được học viện đánh dấu ở Thập Vạn Đại Sơn tại phía tây bắc Đế quốc Omor, nên đã không thể tham gia vào nhiệm vụ thử nghiệm cùng với nhóm nhỏ của Angelina.
Nhưng sau đó hắn cũng nghe Angelina kể rằng bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhỏ tiêu diệt quái thú dơi ma cà rồng.
Những con dơi ma cà rồng, sức mạnh chỉ ở mức độ của sinh vật ma hóa đó ngoại trừ thế mạnh là số lượng đông đảo ra thì khi đối mặt với sự bao vây và đàn áp của năm Ma pháp sư và hai Kỵ sĩ đã phải chịu thua. Chỉ trong một buổi chiều, không còn một sinh vật sống nào trong hang động nơi chúng từng sinh sống.
Ma pháp Hỏa hệ của Jokin và Angelina đặc biệt hiệu quả với những sinh vật nhỏ bé sợ ánh sáng và lửa.