Bây giờ, Angelina cũng chỉ có thể phác họa ra ma văn đơn giản, loại ma văn nhỏ bé càng thêm phức tạp này thì nàng vẫn còn cần học tập rất lâu mới có thể làm được. Phần cán chủy thủ vẫn được quấn quanh bằng mảnh vải đay đỏ sậm quen thuộc, nhưng Locke để ý được, trước kia chỉ là vải đay bình thường, bây giờ vậy mà được quấn quanh một tầng tơ vàng, bàn về tính thẩm mỹ và độ bền thì không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.
- Cám ơn ngươi!
Lần này, Locke vô cùng thật lòng nói cảm ơn.
- Không cần khách khí!
Jokin nói:
- Bởi vì không biết ngươi ưa thích loại chủy thủ nào, cho nên trên tổng thể không hề thay đổi, chỉ là thay đổi một chút chi tiết nhỏ.
Jokin chỉ hướng chủy thủ rồi nói. Nhìn từ vẻ ngoài thì thanh chủy thủ này hoàn toàn chính xác là giống như trước đây, nhưng chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ không đem thanh chủy thủ vừa sắc bén vừa quý giá này liên hệ với thanh chủy thủ cũ kia. Locke cảm ơn Jokin chủ yếu nhất không phải là bởi vì uy lực không tầm thường của con dao, mà là cảm ơn nàng đã không cải biến vẻ ngoài của chủy thủ, so với uy lực của nó, hắn càng quan tâm ý nghĩa của thanh chủy thủ này hơn.
- Nó được tăng thêm một chút ma lực hệ Phong, khắc hoạ thêm hai ma pháp đơn giản, thuật lượn vòng và thuật sắc bén.
Jokin chỉ vào hoa văn trên chủy thủ nói. Kỳ thật không cần Jokin nói, từ lúc cầm con dao găm này, Locke đã cảm thụ ra đại khái công năng mới của nó. Thuật lượn vòng có tác dụng khi đem chủy thủ ném ra thì nó có thể tự động bay trở về trong tay người sử dụng. Thuật sắc bén thì tăng độ sắc bén và năng lực cắt chém gián tiếp tăng nhanh tốc độ sử dụng, rất có thể ngươi chỉ thấy một vòng lóe sáng màu xanh, ngay sau đó chủy thủ đã đâm trúng mục tiêu. Chỉ riêng hai loại đặc tính này cũng đã khiến giá trị của nó tăng gấp bội, càng đừng nói đến việc nhìn lưỡi dao màu bạc là đủ biết ngoại trừ lông vũ của Thanh Vũ Cốc thì nó cũng đã được thêm vào một ít kim loại hiếm. Sau khi cầm chủy thủ trong tay, nói chuyện phiếm một hồi với Jokin, Locke đứng dậy chuẩn bị ra về.
- Thứ này cho ngươi!
Jokin đem hai bình dược tề màu hồng đang còn bốc lên bọt khí ném cho Locke.
Tiếp nhận dược tề, Locke không hiểu hỏi:
- Đây là?
- Thâm hồng dược tề. Jokin đáp.
- Ta có thanh chủy thủ này là đủ rồi, không thể lấy thêm hai bình dược tề này!
Locke từ chối, hắn đã chiếm hết tiện nghi, không thể nhận thêm quà tặng của Jokin.
- Chớ vội từ chối.
Jokin cắn môi một cái, nói:
- Coi như là ta báo đáp ân cứu mạng của ngươi!
Locke ngẩn ngơ, bàn tay nâng lên lại buông xuống, nắm vuốt hai bình dược tề trong tay, dừng một chút rồi mới lên tiếng
"Ừm ."
Thâm hồng dược tề rất trân quý có tác dụng ngay cả với kỵ sĩ thực tập trung cấp, Locke muốn nhanh chóng tăng lên đến kỵ sĩ thực tập cao cấp thì thật đúng là không thể bỏ qua loại thuốc phụ trợ này. Coi như là thiếu Jokin một ân tình đi, Locke tự nhủ trong lòng. Khi Jokin tiễn biệt, đi ra phủ đệ nhà nàng, lúc trở mình lên ngựa xe, Locke đột nhiên ý thức được ý nghĩa nửa câu nói sau của Jokin. Thừa dịp Jokin quay người chuẩn bị trở về nhà, Locke đột nhiên hỏi:
- Ngươi nói ân cứu mạng, là đêm hôm đó hay là lần cứu ngươi thoát khỏi Thanh Bố cốc ?
Jokin đã quay người đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, giả vờ như không nghe được Locke hỏi, ngay sau đó bước nhanh vào phủ đệ. Cuối cùng, cho đến lúc người hầu đóng lại của phủ Bá tước, Locke vẫn chưa nhận được đáp án. Ngạch, Locke lắc đầu, tiến vào xe ngựa, dưới sự điều khiển của ám vệ, xe ngựa từ từ đi trở về.
Đến tháng sáu, không chỉ riêng học viện Hoàng gia của đế quốc tiến vào ngày nghỉ, hầu như tất cả học viện ở Princeton đều cho học sinh nghỉ dài hạn, Locke khó lắm mới được nghỉ ngơi nguyên một tháng, trong tháng này, hắn nhất định phải làm bạn bên cạnh Angelina, Grace và chúng nữ, dẫn các nàng đi hành tỉnh Aysevi bên cạnh Princeton du ngoạn một tuần.
Angelina tham gia qua mấy lần nhiệm vụ, ra ngoài không ít, nhưng đối với Grace, Akano cùng mấy người khác mà nói, đây là lần thứ nhất đi xa nhà du lịch của các nàng từ sau khi đến đế quốc Omor, mọi người đều rất hưng phấn. Christine là người chơi thích nhất, lúc đi đường, dắt lấy tay Locke và Grace, đối với cái gì cũng tò mò, đồng thời mua quà cho tất cả mọi người bao gồm cả Angelina. Tiền mua sắm chính là dùng các loại bảo vật trong nhẫn không gian của nàng để đổi, hiện tại Christine thế nhưng là tiểu phú bà trong nhà, giàu gần bằng Angelina và Grace.
Tháng bảy, tại hành tỉnh Munster ở phía Tây Bắc, trên đường lớn, một nhóm bốn tên kỵ sĩ, cưỡi chiến mã đi qua.
- Bender, ngươi chưa từng nói với ta là phải đến thảo nguyên Ried.
Trong bốn người, Locke đi đầu nói với giọng bất lực .
- Muốn lấy được thứ quý giá như huyết tinh thì trong đế quốc ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bender đối với lời phàn nàn của Locke không để ý chút nào.
- Đúng vậy, cứ coi như chúng ta đang du lịch.
Ở một bên, Rafael nói.
- Vừa đi vừa ngắm phong cảnh của đại thảo nguyên Ried.
Đây là Gauss.
Trong kế hoạch ban đầu chỉ có hai người đi tìm huyết tinh là Locke và Bender, không ngờ tới khi hai người hẹn gặp mặt, trời đất xui khiến trên đường lần lượt gặp phải Rafael và Gauss.
Hai đứa con em nhà giàu này căn bản không phải vì huyết tinh mới đi với bọn hắn mà giống như lúc tham gia nhiệm vụ tập luyện, đơn thuần vì giải buồn. Bốn người ở chung mấy tháng với nhau ở vương quốc Osdale nên khá quen, sau khi ngẫu nhiên gặp nhau bọn hắn đều quyết định đi đến đại thảo nguyên Ried.
Đại thảo nguyên Ried ở vào phía tây bắc ngoài biên cương đế quốc Omor, nơi đây vốn là một mảnh đất cằn sỏi đá, nhưng không biết từ lúc nào, bắt đầu có một đám dân tộc du mục định cư ở nơi đó, sau khi bọn họ nuôi nhốt và trồng trọt, thời gian dần qua nơi đây phát triển thành một mảnh đại thảo nguyên. Hiện tại trên đại thảo nguyên Ried, ngoại trừ hai ba vương quốc du mục, đại đa số khu vực đều sinh hoạt vô số bộ lạc dã man nhân. Mục đích chuyến đi này của bọn hắn là một bộ lạc dã man nhân nào đó trên đại thảo nguyên Ried nghe nói có chút giao tình với gia tộc Bender.
- Ngươi xác định bộ lạc dã man nhân kia thật có huyết tinh?
Người nói chuyện chính là Rafael, hắn là người có gia cảnh bề thế nhất trong 4 người, huyết tinh đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nếu quả thật có thể lấy được, cũng là chuyện vui. Không ai chê mình nhiều tiền.
- Thật, phụ thân ta là ân nhân cứu mạng của tù trưởng Sapele, một chút huyết tinh thì chúng ta vẫn có thể mua được.
Bender cười nói. Rafael gật nhẹ đầu, trên đại thảo nguyên Ried, có một ít bộ lạc lớn có thực lực cường đại sẽ nuôi dưỡng cự thú, huyết tinh chính là do những con cự thú này sản xuất ra.
- Có cần hộ vệ đi cùng hay không?
Gauss hỏi, nhà hắn ngay tại một hành tỉnh nào đó phía Tây Bắc đế quốc Omor, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, rất dễ dàng có thể điều đến hai ba trăm hộ vệ.
- Thôi, không cần khiến cho người ta đề phòng.
Locke nói, mặc dù hắn không biết rõ quan hệ giữa nhà Bender với bộ lạc dã man nhân kia như thế nào, nhưng mang theo binh sĩ đến, tuyệt đối sẽ khiến cho thủ lĩnh của họ kiêng kị, nhất là bộ lạc kia còn không lớn lắm. Bốn tên kỵ sĩ đều là kỵ sĩ thực tập trung cấp, đi ra ngoài cũng coi là chiến lực không tệ, cho nên vẻn vẹn chỉ là đến một bộ lạc trên đại thảo nguyên Ried để giao dịch thì độ nguy hiểm hẳn là sẽ không cao. Một nhóm bốn người đi xuyên qua sa mạc Tây Bắc, ra khỏi biên cảnh của đế quốc, một mảnh thảo nguyên màu xanh biếc hiện ra trước mắt bọn hắn.
- Ôi, thật đúng là đẹp hơn mấy mảnh thảo nguyên trong đế quốc.
Rafael cảm thán nói, hắn từng du lịch qua không ít nơi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến đại thảo nguyên Ried, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn gia ngập vào tiểu đội mua huyết tinh.
- Đi thôi, bộ lạc của tù trưởng Sapele cách biên cảnh thảo nguyên khoảng hai tuần lộ trình.
Bender cầm bản đồ trong tay, cưỡi ngựa đi trước dẫn đường.
Dịch: Thương
Biên: khangaca