--- Một tháng sau----
Sau khi đếm đến những vật phẩm cuối cùng trong nhẫn không gian, Locke treo thanh trường kiếm lên tường rồi giẫm lên ủng sắt bước ra khỏi phòng.
Ngày mai là ngày khởi hành, Locke và Angelina cần đến Học viện Hoàng gia để tụ hợp với sư tổ trước buổi chiều hôm nay.
Bây giờ đã là buổi trưa, những tia nắng đầu xuân đã làm tan hết tuyết trên đường phố và ngõ hẻm của Princeton, trong sân tràn ngập hơi ấm.
Trong đại sảnh của biệt thự, ở trung tâm có một chiếc bàn dài, xung quanh chiếc bàn dài có hơn mười chiếc ghế gỗ; rượu, bánh mì, trái cây, thịt xông khói và các loại đồ ăn khác được sắp xếp một cách có trật tự trên chiếc bàn dài.
Khi Locke bước vào phòng khách, hai người Akano và Ria đang thu dọn bộ đồ ăn.
- Đến rồi à? Mau ngồi xuống đi.
Akano vén tóc mai qua tai nói.
- Ừ.
Locke sải bước tới vị trí đầu bàn.
Đã hơn một tháng kể từ khi Angelina buông bỏ giá đỡ của công chúa để sống chung khá hòa hợp cùng với Grace và Akano, giờ đây mọi người cùng nhau ăn cơm khiến Locke bớt xấu hổ hơn.
Một lúc sau, khi người hầu lần lượt mang các món ăn từ bếp ra, Angelina, Lafite và Christine cũng tiến vào.
Mọi người đều biết hôm nay là ngày Locke và Angelina rời đi, nhưng trên bàn ăn không ai nhắc đến chuyện đó, coi như nó không tồn tại.
Mặc dù không nói thành lời, nhưng trong lòng mọi người đều biết, bầu không khí buồn bực này khiến Locke rất khó chịu.
- Khụ, không phải là chúng ta đi rồi sẽ không quay lại, cứ coi như ta ra ngoài thực hiện nhiệm vụ thử nghiệm đi.
Locke phá vỡ sự yên lặng, nói chuyện với giọng điệu thoải mái.
Trước đây hắn đã chấp hành nhiệm vụ thử nghiệm của đại sảnh nhiệm vụ Học viện Hoàng gia Princeton, có rất nhiều lần sau hai ba tháng mới quay lại, lúc đó tuy lo lắng nhưng bọn họ cũng không buồn bực như hôm nay.
- Được rồi, ngươi và Angelina đi đường nhất định phải chú ý an toàn.
Nữ nhân đầu tiên thoát khỏi nỗi buồn chia ly là Grace, nàng nâng lên một chén rượu nho mời Angelina một ly.
- Cảm ơn.
Là một Ma pháp sư luôn cần bảo trì lý trí, Angelina rất hiếm khi uống rượu, nhưng Grace đã mời nàng một ly nên vẫn cần đáp lại.
Có Grace mở đầu, Akano và Ria cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cuối cùng trên bàn ăn cũng có tiếng cười.
Chỉ có nha đầu Christine từ lúc thức dậy đến giờ vẫn luôn bĩu môi, hẳn là bởi vì hai ngày trước nàng xin Locke mang nàng đi theo nhưng bị Locke từ chối.
Tháp Thánh rốt cuộc là ở đâu, Locke chỉ biết rằng nó ở sâu trong hải vực phía đông đại lục, về phần khoảng cách bao xa, đi đi về về cần bao lâu thì hắn hoàn toàn không biết, làm sao Locke dám đồng ý đưa Christine đi cùng.
Cho dù hắn có đồng ý thì cô cô Grace của nàng cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
- Hừ.
Christine tuy bĩu môi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Locke. Christine năm nay đã 18 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa nhưng có lẽ vì được Locke và Grace chiều chuộng nên trông nàng vẫn như một tiểu nữ hài thích hờn dỗi.
Vẻ mặt tức giận của Christine khiến Locke vốn đang chú ý đến nàng cảm thấy buồn cười, vị trí của Christine cũng ngay cạnh Locke giống như Angelina, đây là điều mà nàng kiên quyết yêu cầu.
Hắn đưa tay xoa đầu Christine đến khi nàng vui vẻ trở lại rồi mới tiếp tục ăn cơm.
- Aiz, ngươi vò rối tóc ta rồi.
Tuy Christine vẫn còn tức giận nhưng tâm trạng nàng đã tốt hơn rất nhiều. Lý do nàng hờn dỗi không phải như Locke đoán, mà là vì Angelina có thể ở một mình với Locke một thời gian rất dài, mà nàng và cô cô lại không thể gặp Locke.
Tiểu cô nương suy nghĩ nhiều hơn bất cứ ai khác.
Sau bữa trưa, Locke và Angelina bước lên chiếc xe ngựa đã đợi rất lâu ngoài cửa dưới sự tiễn đưa của tất cả mọi người.
- Phòng luyện kim của ta sau này có khả năng sẽ không dùng đến, đây chính là chìa khóa.
Trước khi lên xe ngựa Angelina đưa chìa khóa phòng luyện kim của mình cho Grace và Ria.
Cả hai đều có thiên phú tu luyện ma pháp, Ria chỉ đang học kiến thức ma pháp để sau này có thể giúp đỡ đệ đệ , Grace lại quan tâm đến dược tề hơn.
Hai người bọn họ đều là Ma pháp học đồ nhập môn, còn phải học thêm vài năm mới có thể đột phá Ma pháp học đồ sơ cấp, hiện tại tiếp xúc với thuật luyện kim coi như mở rộng tầm nhìn, làm phong phú thêm kho tàng tri thức.
Việc giao chiếc chìa khóa này cũng đồng nghĩa với việc Angelina hoàn toàn chấp nhận Grace, nữ nhân của Locke .
- Đi!
Phu xe hô to, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Đám người đứng ngoài cửa nhìn chăm chú vào bước đi của xe ngựa, dừng lại hồi lâu không muốn rời đi.
Angelina có lẽ phải học ở tháp Thánh hơn một năm mới có thời gian về nhà, cho nên trước khi rời đi nàng đã mệnh lệnh ám vệ và cấm vệ quân trong phủ phải tuân theo mệnh lệnh của Grace và những người còn lại.
Tử tước Cage và các quý tộc Faustain khác đang theo học tại Princeton cũng hứa với Locke rằng sẽ giúp hắn trông coi nơi này trong thời gian vắng mặt.
Hôm nay không phải là ngày khai giảng của Học viện Hoàng gia Princeton nhưng khuôn viên trường đã đông đúc hơn một tháng trước rất nhiều, có thể nhìn thấy các Kỵ sĩ và Ma pháp sư ở khắp mọi nơi.
Xe ngựa không thể đi vào sau khi đến cổng trường nên Locke và Angelina xuống xe đi bộ quãng đường còn lại.
Bây giờ vẫn còn sớm, thời gian ước định với sư tổ của Angelina vẫn chưa tới nên hai người không vội vàng đi qua mà dạo quanh khuôn viên trường như một đôi tình lữ.
Học viện Hoàng gia không cấm yêu đương vì học viên đều là quý tộc, các Kỵ sĩ và Ma pháp sư không ngại tìm nửa còn lại của cuộc đời mình tại nơi này.
- Ta đi tìm Jokin và các nàng Bili, ngươi đi không?
Angelina hỏi Locke.
- Không, mấy ngày trước ta mới gặp qua nên hôm nay ta sẽ đi gặp đám bằng hữu trong học viện.
Locke đáp.
Mọi người trong đoàn đội thí luyện đều biết việc hắn và Angelina đến tháp Thánh, ai cũng bày tỏ sự chúc phúc và ghen tị với Angelina. Jokin thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc tại nhà nàng và chỉ mời các thành viên trong tiểu đội các nàng tham gia cách đây mấy ngày trước.
Sức mạnh Kỵ sĩ thực tập cao cấp của Locke và thân phận có tư cách đến tháp Thánh của Angelina đã khiến họ trở thành nhân vật chính của bữa tiệc.
Locke tiễn Angelina xong sẽ quay lại, nhưngcòn Angelina thì không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, trong bữa tiệc đó, một số nữ Ma pháp sư xúc động bật khóc khi đang nói chuyện khiến Locke và những người còn lại cũng ngơ ngác, vậy nên Locke chỉ ở lại nửa ngày liền rời đi.
Hắn không có nhiều bạn ở Học viện Kỵ sĩ Nghị lực, chỉ có mấy người như Henry, nhưng không biết họ đã quay lại trường học chưa, dù sao cũng rảnh rỗi nhàm chán nên hắn định đi qua xem thử.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca