Trong hang động tối tăm và sâu thẳm dưới lòng đất có những lối đi phức tạp, gần hai ngàn Hoạt Hóa Yêu Tinh bình dân đang ẩn náu ở đây.
Những Hoạt Hóa Yêu Tinh này chen chúc một chỗ, hầu hết khuôn mặt của chúng đều đờ đẫn và đôi mắt chết lặng không nhìn thấy một tia ánh sáng.
- Phụ thân ơi con đói.
Một tiểu Hoạt Hóa Yêu Tinh Thanh Nịnh cao không đến nửa mét vừa nói vừa lắc lắc Hoạt Hóa Yêu Tinh Thanh Nịnh lớn hơn nó một vòng ở bên cạnh.
- Con cố nhịn thêm một lúc nữa nhé.
Phụ thân Thanh Nịnh sờ lên đầu đứa bé bất đắc dĩ nói.
- Vâng ạ.
Tiểu Thanh Nịnh mím môi, ngồi xổm trên mặt đất đếm sỏi đá.
Phụ thân Thanh Nịnh nhìn hài tử của mình và nhóm Hoạt Hóa Yêu Tinh đồng dạng lâm vào khốn cảnh bên cạnh bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Khu vực xung quanh đây là địa hình núi đá vôi có nhiều đá nhưng ít thảm thực vật, mặt đất cũng phủ đầy đá phong hóa và có rất ít đất.
Điều này khiến nhóm Hoạt Hóa Yêu Tinh lấy thổ nhưỡng làm thức ăn lâm vào cùng đường mạt lộ.
Trong hang động này bọn chúng có thể chịu đựng việc thiếu ánh sáng mặt trời nhưng nếu không có bùn đất để bổ sung năng lượng thì chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ ngã xuống.
Đến giờ cơm tối, những Hoạt Hóa Yêu Tinh đã tích trữ đồ ăn thì cẩn thận ăn từng chút thức ăn quý giá của mình còn những Hoạt Hóa Yêu Tinh không có lương thực tích trữ chỉ có thể hâm mộ nhìn đồng bạn của mình ăn.
Phụ thân Thanh Nịnh không biết từ chỗ nào trên người lấy ra một khối bùn đất to bằng nửa bàn tay đưa cho hài tử của mình.
- Ăn đi con.
Đại Thanh Nịnh âu yếm xoa đầu đứa bé.
- Phụ thân không ăn sao?
Tiểu Thanh Nịnh vừa hỏi vừa mút ngón tay, dù nó rất háo hức với món ăn trước mặt nhưng vẫn rất hiểu chuyện hỏi thăm phụ thân.
- Ta đã ăn rồi, con trai, con ăn đi.
Đại Thanh Nịnh mỉm cười nhưng từ khuôn mặt xám xịt và yếu đuối của nó có thể thấy được nó đang nói dối.
- Vâng.
Tiểu Thanh Nịnh gật đầu lia lịa, không kịp chờ liền nắm lấy khối bùn đất nhỏ này bắt đầu ăn, nó không có kinh nghiệm nên không nhìn ra phụ thân nó đang ráng chống đỡ.
Tiểu Thanh Nịnh ăn xong hai miếng còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi, một khối bùn đất nhỏ như thế trước đây còn chưa đủ nó ăn một bữa cơm vậy mà bây giờ lại là khẩu phần lương thực một ngày của nó.
Vào ban đêm, hai cha con Thanh Nịnh chen chúc trong một nơi hẻo lánh của hang động.
Ánh sáng không thể chiếu vào chỗ sâu dưới hang động trong lòng đất này vậy nên những Hoạt Hóa Yêu Tinh này chỉ có thể dựa vào lượng thời gian đã trôi qua để phán đoán hiện tại là ban ngày hay ban đêm.
- Phụ thân, mẫu thân và tỷ tỷ đi đâu rồi?
Tiểu Thanh Nịnh thay đổi một tư thế thoải mái nằm trong lòng phụ thân.
- Bọn họ à, bây giờ bọn họ đang ở thành Lục Diệp.
Đại Thanh Nịnh nói, thành Lục Diệp là thành thị của Hoạt Hóa Yêu Tinh cách nhà cũ của bọn chúng gần nhất, tiểu Thanh Nịnh rất nhiều lần đòi đến đó.
- Phụ thân, chúng ta đi tìm mẫu thân và tỷ tỷ có được không?
Tiểu Thanh Nịnh không phải là cái gì cũng không hiểu, tuy nó biết sự thật không phải như phụ thân nó nói nhưng nó vẫn đề nghị đi xem.
Đại Thanh Nịnh im lặng, dường như nó nhớ lại điều gì đau lòng, trong mắt lóe lên nước mắt.
Một tuần trước thê tử và nữ nhi của hắn đã bị những kẻ xâm nhập hung ác kia bắt đi, chỉ có hắn và nhi tử may mắn trốn thoát cùng với đội quân Hoạt Hóa Yêu Tinh, không biết hiện tại hai mẹ con họ như thế nào, sẽ không phải là đã...
Đại Thanh Nịnh biết rằng có một số người trong số những kẻ xâm nhập kia sẽ trực tiếp ăn thịt bọn chúng.
Đại Thanh Nịnh bóp mạnh cục đá trên mặt đất đến mức bàn tay đỏ bừng, cuối cùng điều chỉnh ngữ khí nói:
- Được, ngày mai chúng ta đi tìm bọn họ.
Thổ nhưỡng ở vùng núi đá vôi này thực sự quá ít, bọn chúng trốn tránh ở nơi này cũng chẳng khác gì đang chờ chết trừ phi có thể tiến về một thành thị Hoạt Hóa Yêu Tinh lớn hơn tìm kiếm sự che chở.
Nhưng những thành thị Hoạt Hóa Yêu Tinh gần đây đã không còn tồn tại nữa.
Đại Thanh Nịnh đã đói bụng hai ngày nên nó thà bị những kẻ xâm nhập giết chết còn hơn là chết đói.
Không biết chừng trước khi bị những kẻ xâm nhập đến từ vị diện khác giết chết nó còn biết được tung tích của thê nữ mình.
Hôn nhẹ lên trán con trai đang ngủ say, Đại Thanh Nịnh cảm thấy rất áy náy bởi nó cảm thấy nó là một người phụ thân thất bại khi không thể bảo vệ người nhà của mình.
Trong giấc mơ, có lẽ là Tiểu Thanh Nịnh mơ thấy người nhà, cũng có thể là mơ thấy bùn đất thơm ngon và ánh nắng ấm áp, một má lúm đồng tiền mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt gầy gò của nó.
- Ngươi chắc chắn nơi này có Hoạt Hóa Yêu Tinh sao?
Locke cầm một sợi dây sắt trên tay, đầu kia của sợi dây trói một con Liệp Ma Khuyển màu nâu đỏ có cái mũi to gấp ba lần chó săn bình thường.
- Gâu~
Ma thú trung cấp Liệp Ma Khuyển dường như nghe hiểu lời của Locke, không chỉ gật đầu còn không ngừng vẫy vẫy cái đuôi màu nâu.
Vùng núi này cằn cỗi đến mức nói là vắt chày ra nước cũng không ngoa, ít nhất Locke đi một quãng đường dài như vậy nhưng thực vật duy nhất mà hắn thấy chính là đám cỏ dại cao không quá đầu gối.
Nơi đầy sỏi đá và hạt cát như vậy hoàn toàn không có chất dinh dưỡng và năng lượng cần thiết cho Hoạt Hóa Yêu Tinh.
Locke hoài nghi dắt Liệp Ma Khuyển tiếp tục đi về phía trước cẩn thận tìm kiếm ở phụ cận.
Ở phía sau cách hắn không xa là gần một ngàn sinh vật nô lệ đủ loại kiểu dáng đang rải rác ở các địa phương khác nhau tìm kiếm Hoạt Hóa Yêu Tinh, trong đó các Ma Pháp Sư mặc áo bào được bảo vệ nghiêm ngặt ở trung tâm.
- Locke, đạo sư gọi ngươi.
Một lúc sau, giọng nói của Angelina truyền đến từ phía sau.
Locke quay đầu nhìn lại thì thấy một con Hạt Long cao chừng bốn mét xuất hiện cách hắn không xa, những chiếc răng nanh dữ tợn và gai ngược của nó lóe lên lãnh quang, trên chiếc đuôi móc câu sắc bén màu nâu xanh nhạt cũng hiện lên vài tia sáng nhàn nhạt.
Có hai thân ảnh một trắng một lam nằm phía trên đỉnh đầu của đại Hạt Long này.
Đó chắc chắn là Angelina và Diene.
- Angie sẽ bị ngươi đè nát.
Locke dẫn theo thợ Liệp Khuyển đi tới, tức giận nói với Angelina đang ngồi trên đỉnh đầu Hạt Long.
Trả lời Locke là một cái liếc mắt đầy giận dữ của Angelina.
- Angie rất mạnh mẽ nên sẽ không bị ta đè nát, hơn nữa ta cũng rất nhẹ!
Angelina nghiêng đầu cãi lại như thể không nhìn thấy ánh mắt u oán của Hạt Long bên dưới nàng.
Diene cảm thấy ngượng ngùng khi nghe Locke nói như vậy, nàng ôm giáp xác trên đầu Hạt Long định nhảy xuống, sau khi ở Hoạt Hóa Yêu Tinh giới hơn một tháng các nàng đã thích ứng được với áp chế của vị diện, các triệu chứng choáng đầu buồn nôn ban đầu rất hiếm khi xuất hiện.
- Không sao đâu, ngươi cứ ở trên này đi, tiểu bảo bối của ta sẽ không bị đè sập đâu.
Angelina túm lấy tay áo của Diene ngăn cản nàng nhảy xuống, đồng thời còn dùng ủng đá thẳng vào mặt Hạt Long như muốn hỏi ý kiến của nó.
Hạt Long là Ma sủng đã ký kết khế ước chủ tớ với Angelina nên làm sao nó dám phàn nàn, chỉ có thể nuốt đau đớn và mệt mỏi vào bụng.
Locke nhìn Hạt Long với ánh mắt thương nhưng không giúp được gì rồi thản nhiên đi đến phía sau trong ánh mắt tuyệt vọng của nó.
Dịch: Ly
Biên: Khangaca