Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347: Khuê Mật

Chương 347: Khuê Mật Chương 347: Khuê Mật

- Nói như vậy là các ngươi vừa hoàn thành nhiệm vụ và nghỉ ngơi ở chỗ này?

Locke vừa nhai một miếng bít tết vừa hỏi.

- Đúng vậy.

Wright vừa nói vừa rót rượu vào ly trước mặt mình và Locke.

Ngoại trừ các Kỵ Sĩ quý tộc, hầu hết các Kỵ Sĩ đều không có quy tắc gì khi ăn uống, hành vi nói chuyện trong khi ăn của Locke không những không khiến những người xung quanh cảm thấy phản cảm mà còn làm cho hắn trở nên gần gũi hơn.

Kỵ Sĩ ở đây cơ bản đều là xuất thân bình dân, mặc dù thực lực đủ mạnh và là Kỵ Sĩ thực tập cao cấp, khi về địa phương nhỏ ở một tiểu quốc cũng có thể trở thành quý tộc có tên có tuổi, nhưng những người này vô câu vô thúc quen rồi, trừ phi bọn hắn muốn tìm một nơi để nghỉ hưu, bằng không tạm thời sẽ khoan cân nhắc việc xuất ngũ trong thời gian này.

Về phần dưỡng lão? Những người “lớn tuổi” nhất trong số này cũng đang ở độ tuổi tráng niên hoàng kim, cho nên việc nghỉ hưu là quá xa vời đối với họ.

Nhắc mới nhớ, rất ít Kỵ Sĩ xuất thân kém cỏi trải qua tuổi già một cách yên bình, họ hoặc tử trận hoặc thương thế đầy mình khi về già.

- Locke huynh đệ đến chiến khu số 7 làm gì vậy?

Wright nhấp một ngụm rượu bắt đầu dò hỏi.

Wright không giống như muội muội ngốc của mình, chẳng biết nhìn trước ngó sau, chỉ cần nhìn một thân trang phục của Locke cũng đã đủ đè bẹp những Liệp Ma Kỵ Sĩ này.

Mà với Angelina cũng vậy, với kinh nghiệm đã giết hơn mười Hắc Ma pháp sư trong nhiều năm,Wright có thể từ chiếc ma pháp bào và ma pháp trượng của Angelina đều có tác dụng gia trì không nhỏ cho nàng, nhiêu đó cũng đủ để địch lại với một chuẩn Kỵ Sĩ

Đó là còn chưa kể đến, ngoài ma pháp bào và Ma pháp trượng, Angelina còn đeo rất nhiều dây chuyền, nhẫn, hoa tai, vòng tay và các đồ trang sức khác.

Nhìn nàng chẳng khác gì một ma đạo khí hình người.

Xét về phương diện bảo vệ Angelina, Locke không kém gì quốc vương Faustain là bao, cơ hồ những nơi nào có đồ tốt hắn đều mang về trang bị cho Angelina.

Những trang bị ma pháp này một số là Locke tự mình mua, một số là đổi với các ma pháp học đồ, còn lại là được mấy vị Ma pháp sư chính thức ban thưởng.

- Chúng ta vừa mới công hạ được một Hoạt Hóa Yêu Tinh thành. Chuyến này đến chiến khu số 7 là để vận chuyển Hoạt Hóa Yêu Tinh.

Locke nói.

- Một tòa thành Hoạt Hóa Yêu Tinh sao? Không tệ, không tệ!

Wright thoạt đầu rất ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười cảm thán.

Hắn cũng từng hai lần tham gia vào trận công thành chiến đối phó với thành của Hoạt Hóa Yêu Tinh, cho nên hiểu rất rõ việc giành chiến thắng trong một trận chiến ở cấp độ như vậy sẽ phải trả giá lớn như thế nào.

Về cơ bản, để công hãm được một tòa thành Hoạt Hóa Yêu Tinh, cái giá phải trả sẽ là mạng sống của hàng trăm Kỵ Sĩ và rất rất nhiều sinh vật nô lệ.

Mức độ thảm liệt hoàn toàn khác với những nhiệm vụ thử nghiệm hay nhiệm vụ bắt buộc trong Điện đường Kỵ Sĩ mà bọn hắn nhận được khi còn ở Tây phương Tam Đảo.

Tỷ lệ thua mười chọi một đã khiến những Kỵ Sĩ thực tập cao cấp không khỏi khiếp sợ, phải biết rằng từ khi tấn thăng đến cấp độ này, ít nhất ở bất kể đại lục nào của Tây phương Tam Đảo đều có thể chẳng sợ ai.

Trong một thế giới mà các Kỵ Sĩ và Ma pháp sư chính thức không nhúng tay vào, nhóm Kỵ Sĩ thực tập cao cấp như bọn hắn là những người mạnh mẽ nhất.

Đáng tiếc là ở đây mọi thứ đã thay đổi.

Những đại nhân vật như Kỵ Sĩ chính thức mà ngày xưa nhiều năm cũng khó mà thấy được một vị, vậy mà ở đây cách vài ngày ngẩng đầu lên là nhìn thấy vài vị, quay đầu sang bên là gặp ngay các Kỵ Sĩ cấp hai.

Bởi vì nhóm Wright thường xuyên đi làm nhiệm vụ ở gần chiến khu số 7, nên ngay cả Thiên Kỵ Sĩ cấp ba cũng may mắn nhìn thấy 1-2 người từ đằng xa.

- Ồ phải rồi Locke, hiện giờ ngươi đang ở chiến khu nào?

Moss vốn im lặng hồi lâu đột nhiên cắt ngang.

- Ta? Ta đang ở chiến khu 17.

Locke trả lời.

- Chiến khu số 17?

Moss và Wright nhìn nhau, bọn họ rất xa lạ với chiến khu này.

- Chẳng nhẽ là chiến khu trong phạm vi Tháp Thánh sao?

Wright nhìn về phía Angelina ở bên kia đang trò chuyện vui vẻ với muội muội mình, đột nhiên dò hỏi.

- Đúng vậy.

Locke khẽ nhướng mày, không chút do dự đáp.

- Cái này...

Wright thoáng kinh ngạc, hắn thực sự không biết nói gì thêm. Bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy một Kỵ Sĩ có thể “chung sống” trong đội ngũ Thánh Tháp.

Ở phía bên kia, Angelina thoạt đầu còn có chút ghen tuông, hiện giờ lại đang cười nói vui vẻ với nữ Kỵ Sĩ Leni.

Mà mục tiêu tán gẫu của hai nàng là con tiểu Hạt Long vừa được thả ra.

Angelina vốn định đến giờ ăn tối sẽ thả Ma thú ra để nó hít thở không khí trong lành, khi ở trên phù không thuyền, vì không gian chật hẹp nên Angelina đã mấy ngày không thả Hạt Long ra.

Mà điều này cũng có nghĩa là con Hạt Long đã bị bỏ đói suốt hai ngày.

Chỉ là hai ngày đói bụng cũng chẳng là gì so với kích thước khổng lồ của nó.

Vào lúc mà con tiểu Hạt Long được thả ra, Leni đang đang trò chuyện cười đùa vui vẻ với Locke liền nhìn chằm chằm vào nó rất mãnh liệt như thể bị nam châm hút lấy vậy.

Hạt Long có thân hình khổng lồ cao năm mét, những chiếc răng nanh hung dữ, lân giáp màu xanh lam cùng cái đuôi cong lên như móc câu màu tím đen khiến nó trông như một mãnh thú hoang dã làm người ngoài không ai dám đến gần, thế nhưng đối với Leni mà nói thì Hạt Long quả thực rất “soái khí”!

Có lẽ vì thân phận là Kỵ Sĩ nên quan niệm thẩm mỹ của Leni rất khác so với nữ nhân cùng tuổi, trong khi những cô nương khác tìm cách tránh né những con quái vật đáng sợ như Hạt Long thì Leni thực sự có hảo cảm tốt với con Ma thú này.

Còn Angelina lại trở tay không kịp trước “tình cảm” bất ngờ của Leni dành cho Ma sủng của mình.

Đây là nữ nhân đầu tiên mà Angelina gặp tỏ ra yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với Hạt Long.

Lúc còn học ở Princeton, nàng rất ít khi thả Hạt Long ra ngoài, thường sẽ nuôi thả ở trong sân để nó tự chơi một mình, cũng bởi vì nàng sợ nếu mang Hạt Long ra sẽ hù bằng hữu sợ hãi ngất mất.

Phải biết là cả Jokin và Bili đều giật mình kiêm sợ hãi khi lần đầu tiên nhìn thấy Hạt Long.

Tiểu nha đầu Diene hiện giờ đã quen với việc leo lên lưng Hạt Long để nghỉ ngơi, nhưng lần đầu tiên chạm mặt trước đó cũng bị dọa ra nước mắt.

Vẻ ngoài dữ tợn của con Hạt Long có thể không khiến các Kỵ Sĩ dè chừng, nhưng những ma pháp học đồ được chiều chuộng từ nhỏ lại khó mà nhìn quen mắt.

Chính bởi điều này mà Angelina và Leni mới quen nhau chưa đầy nửa ngày, đã trở thành bằng hữu tốt, thậm chí là “khuê mật” nhờ con Ma thú làm cầu nối chỉ sau vài phút tiếp xúc.

Đừng quên, khi Angelina gặp gia tộc Hạt Long ở Murphy sâm lâm, nàng cũng đã nhận xét nó rất “dễ thương”.

Sau vài câu trò chuyện, Angelina cũng phát hiện ra Leni không hề có ý gì đặc biệt với Locke, nàng ta chỉ là có tính cách vô tư, thậm chí có chút tùy tiện nhưng lại cực kỳ nhiệt tình.

Angelina sống nhiều năm trong cung điện và hoàng thất, nên mỗi lời nói ra đều có phần tính toán, trong thời gian ngắn đã “moi” được rất nhiều thông tin từ Kỵ Sĩ Leni, trong khi đó không hề khiến người ta khó chịu.

Cũng không biết nữ Kỵ Sĩ Leni có nhận ra được không, dù sao biểu cảm trên mặt đối phương vẫn y như cũ, có vẻ nàng ta đang tò mò về dáng nằm trên mặt đất ngủ ngon lành của Hạt Long hơn.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment