Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 366 - Chương 366: Phụ Mẫu

Chương 366: Phụ Mẫu Chương 366: Phụ Mẫu

Sự khác biệt về đêm giữa thành phố Flor và Princeton là ở chỗ quá tối và quá yên tĩnh.

Trên toàn bộ đại lộ Vương Đô, chỉ có vài cửa hàng còn mở cửa, trên đường cũng không có ai, một cơn gió thổi qua đã khiến người ta cảm thấy ớn lạnh trong mùa nóng bức của tháng bảy.

Mặc dù đã hơn sáu năm không trở lại, nhưng Locke và Ria cũng không hề đi sai hướng.

Căn biệt thự mà Angelina tặng nằm ở một vị trí tương đối yên tĩnh, khi mọi người đến gần thì trên đường đã không còn ánh đèn.

Locke có thể nhìn đường bằng tầm nhìn ban đêm tốt của mình, nhưng những nữ nhân khác thì không.

Locke, Ria và Lafite mỗi người giữ trong tay hai hoặc ba viên huỳnh thạch dùng để chiếu sáng trong phòng thí nghiệm.

Vẫn là cái sân như trong ký ức của hắn, khi đi tới cửa, Locke dừng lại hồi lâu, không biết làm thế nào để tiến lên.

Ria cũng không kém là bao, nước mắt lưng tròng, do dự hồi lâu nhưng vẫn không gõ cửa gỗ.

Khi Locke cuối cùng cũng điều chỉnh được, chuẩn bị gõ cửa thì Ria đã ngăn hắn lại.

- Vẫn là ngày mai gặp phụ mẫu đi, bây giờ đã muộn như vậy, đánh thức họ dậy sẽ không tốt đâu. Ria nói với đôi mắt đỏ hoe.

- Được. Locke gật đầu.

Mặc dù không thể gõ cửa, nhưng nhóm họ vẫn muốn vào bên trong.

Điều này không thể làm khó được họ, tiểu nha đầu Christine xung phong đứng lên mở cửa.

Sau một loạt các ngôn từ khó hiểu, một bàn tay nửa trong suốt xuất hiện trước mặt Christine.

- Đi! Christine chỉ tay, bàn tay trong suốt của nàng xuyên thẳng qua cánh cửa gỗ, chạm tới bên cạnh cửa gỗ, mở cửa cho mọi người.

- Không tệ. Locke sờ đầu của Christine rồi khen ngợi một câu.

Ma Pháp này rõ ràng là do Christine tự học, ít nhất hắn chưa từng thấy Angelina sử dụng qua.

Cửa gỗ mở ra, trong sân yên tĩnh, chỉ có âm thanh hơi thở của những người trong nhà truyền ra trong không khí.

- Đi thôi, chúng ta vào trong thôi. Locke nói với các nữ nhân.

Sân của gia đình Locke vẫn còn rất nhiều phòng, xét về diện tích đất thì nó đã bằng một phần ba diện tích đại trạch ở Princeton.

Mỗi người có một phòng riêng, Locke bước vào phòng ngủ cũ của mình.

Căn phòng sạch sẽ không một hạt bụi, dường như có người dọn dẹp thường xuyên.

Ngay khi vừa bước vào sân, Locke đã nhận ra ngoài hai hơi thở quen thuộc nhất, còn có một số người khác đang sống ở đây.

Những người đó chắc hẳn là những hầu nữ và tôi tớ phục vụ nhị lão, khi Locke rời khỏi Faustain đã lưu lại một số tiền lớn cho lão Locke và Tia, số tiền này đủ để nhị lão sống thoải mái cả đời.

Nằm trong phòng cũ và ngửi mùi hương xa lạ nhưng quen thuộc, Locke trằn trọc hồi lâu không thể ngủ được.

Ở cấp bậc của hắn thì dù không ngủ hai ba ngày cũng không có vấn đề gì, với thể trạng giống Ma Thú, các Kỵ Sĩ có thể tận dụng tối đa tiềm năng của cơ thể mình.

Vào ngày hôm sau, trong sự ngạc nhiên và không thể tin được của những người hầu trong biệt thự, nhóm của Locke xuất hiện trong đại sảnh.

- Là... Locke sao? Cánh tay gầy yếu của Lão Locke và Tia run run vươn ra, chỉ vào hình bóng cao lớn đứng trước mặt mọi người.

Hơn sáu năm không gặp, chính là nhi tử ruột của mình, trước sự thay đổi lớn của Locke khiến Lão Locke và Tia không dám nhận nhau.

Locke trả lời bằng cách bước tới ôm họ mà không nói một lời nào.

Tất nhiên, còn có Ria_Nữ nhi của lão phu thê này, theo sát Locke tiến lên ôm lão Locke và Tia.

- Ồ, Locke, hài tử của ta.

- Ria, ngươi gầy đi rồi.

Đột nhiên gặp lại nhi tử và nữ nhi của mình, lão Locke và Tia đều cảm thấy mừng rỡ nhưng cũng hơi bối rối, chỉ có thể không ngừng hỏi để xác nhận những người đứng trước mặt họ không phải là ảo ảnh.

Ở Vương Thành Flor, những gì diễn ra trong khoảng sân nhỏ này không hoành tráng như cung điện nhưng lại vô cùng ấm áp.

Trong bữa trưa, Locke ngồi bên phải lão Locke, Ria ngồi bên trái mẫu thân Tia, một nhà bốn người ngồi trên ghế chính, bốn nữ nhân phía dưới là Grace, Akano, Christine và Lafite.

Lần lượt những hầu nữ mang theo đĩa đựng đồ ăn, đưa những món ăn tinh tế lên.

Để chúc mừng sự trở về của nhi nữ, lão Locke và Tia đã thay đổi thói quen tiết kiệm thường ngày và yêu cầu những người hầu mang lên tất cả những thứ tốt trong biệt thự, nếu không có thì họ sẽ đi mua.

Hiện tại, giai đoạn bận rộn nhất của nông nghiệp ở Faustain đã qua, các con phố đầy ắp những thương nhân và tiểu thương đang đến thành phố để bán hàng, hầu như muốn cái gì có cái đó.

Nắm tay Locke và Ria, lão Locke và Tia dường như có vô số câu hỏi.

Các nữ tử như Grace ngồi dưới, nhị lão cũng không bỏ qua.

Từ cách nhìn và thái độ của những nữ nhân này đối với Locke, lão phu thê đã sống gần một nửa cuộc đời, cũng đoán được tám đến chín phần. Họ mời gọi các nữ nhân ăn cơm một cách nồng nhiệt.

Grace và những nữ nhân này rất tốt, ngay từ đầu còn trìu mến gọi lão Locke và Tia, đồng thời lấy một món quà từ trong nhẫn không gian ra tặng cho nhị lão.

Đó là những loại dược bảo vệ sức khỏe mua từ Princeton, xét về giá trị thì nó có thể cao hơn nhiều lần so với những sản phẩm chăm sóc da mà nàng đã khoe khoang trước đó tại cung điện.

Loại dược phẩm bảo vệ sức khỏe này đã không còn nằm trong phạm vi của những loại dược phẩm thông thường, mà đã tiến tới viễn cảnh của Ma Dược.

Bản thân Grace là một Luyện Dược Sư, biết rất rõ những người già như phụ mẫu Locke cần gì.

Lão phu thê nhận món quà của Grace trong sự ngạc nhiên và vui mừng, Locke thầm khen ngợi Grace ở trong lòng: “ca không có phí công thương ngươi”.

Ngoài Grace, Akano và Christine cũng vội vàng tặng quà.

Thứ mà Akano tặng là hai chiếc gối có khắc phù văn Ma Pháp, có thể cải thiện chất lượng giấc ngủ của con người, dù không biết nàng lấy từ đâu, nhưng điều này làm lão Locke cảm thấy thích thú không kém.

Christine tặng một chiếc tẩu hút thuốc màu bạc và một chiếc vòng cổ lấy ra từ chiếc nhẫn không gian, lão Locke thích hút thuốc, Christine đã nghe Locke kể lại, có vẻ như nha đầu này đã trưởng thành rất nhiều.

Ngay cả Lafite cũng có quà để tặng.

Nhóm nữ nhân này, một thời gian ngắn đã hoàn toàn lấn át sự chú ý của Locke, đồng thời cũng thay đổi không khí gia đình khỏi nỗi buồn đoàn tụ ban đầu.

Lão Locke và Tia vừa mỉm cười vừa nhận quà từ các nữ nhân, họ phân phó người giúp việc về phòng và mang quà đến đáp lại.

Hiển nhiên, lão Locke và Tia coi những nữ nhân này đều là nữ nhân của Locke, nhị lão điên cuồng muốn bế tôn tử, sớm đã chuẩn bị tốt quà cho nhi tức tương lai, cũng may bọn họ chuẩn bị đầy đủ, không sợ không đủ phân.

Cũng có chút thất vọng, lão Locke và Tia nhìn Ria ngồi bên cạnh với ánh mắt dò hỏi, vốn tưởng rằng sáu năm sau, cùng Locke trở về là cái “nữ nhi” này của họ mới đúng.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của phụ mẫu, Ria ban đầu không có phản ứng gì, khi quà đáp lại của lão Locke và Tia được người hầu mang tới cũng đưa cho nàng một phần, khiến Ria nhất thời xấu hổ tựa đầu xuống bàn.

Dịch: Thương

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment