- Địch nhân tập kích! Địch nhân tập kích!
Trên thân cây Tước sĩ Ryan là người đầu tiên phản ứng lại, lớn tiếng cảnh báo.
“Vút! Vút! Vút!”
Âm thanh xé gió nối tiếp nhau truyền đến. Lại một thị vệ nữa ngã xuống, ngay sau đó một thị nữ bên cạnh người đó cũng ôm ngực đẫm máu ngã xuống đất.
Ám vệ lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xếp thành đội hình vuông để bảo vệ công chúa ở trung tâm.
Hàng loạt âm thanh “soàn soạt” chung quanh rừng rậm truyền đến, dưới bóng đêm cùng sự che chở của khu rừng rậm rạp, không biết có bao nhiêu người xông tới.
“Dù sao vẫn phải đối mặt.”
Tước sĩ Ryan thầm nghĩ.
Trong đội xuất hiện vài tên phản đồ, Ryan đã sớm đoán được sẽ có mấy vị khách không mời mà tới. Cho nên hắn đã không chọn đi theo đường cái đến khu chiếm lĩnh Peters, mà lựa chọn nơi không có người ở như Murphy sâm lâm, không ngờ vừa rời khỏi Murphy sâm lâm liền gặp phải địch nhân công kích.
“Không đúng! Vẫn còn gián điệp!”
Tước sĩ Ryan đột nhiên phát giác, làm sao có thể xuất hiện địch nhân khi bọn hắn vừa rời khỏi Murphy sâm lâm, nhất định phải có người mật báo, Ryan vội vàng nhảy ra khỏi thân cây, chạy về phía công chúa.
Tước sĩ Ryan rất là ủy khuất, mặc dù hắn có thể nhờ rừng rậm che dấu vết tích, nhưng chính rừng rậm cũng che khuất tầm mắt của hắn, đám địch nhân này khi nào xuất hiện, Ryan cũng không hề phát hiện, nếu như là ở nơi khác, Ryan tin tưởng không để cho địch lấn át ở cự ly gần như thế.
Ngay khi Tước sĩ Ryan xông tới đám người hộ vệ công chúa, náo loạn bùng lên, thị vệ cuối cùng còn sót lại của công chúa thậm chí còn rút dao chém một ám vệ bên cạnh, khiến hai ám đột nhiên nhảy dựng lên, thế là nguyên một đám bị thương. Chỉ trong nháy mắt, đội hình bảo vệ công chúa bị phân tán, mưa tên bắn ra tứ tung, người thì tàn phế, kẻ cụt tay, máu tươi phun đầy người, mặc dù đội ám vệ là đội quân tinh nhuệ của Faustain, nhưng bọn hắn bị kẻ thù tấn công và ở thế thụ động, bọn chúng nội ứng ngoại hợp nhịp nhàng, càng khiến cho tình hình trở nên lộn xộn, mọi người chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Tước sĩ Ryan bắt đầu vận chuyển đấu khí, đánh bay những ám vệ trước mặt, hắn không biết liệu còn kẻ phản bội nào không, vì vậy bèn lao thẳng đến chỗ công chúa, những ám vệ khác không kịp nhìn ai đang lao tới, nên đã tặng cho Ryan vài nhát kiếm, nhưng cuối cùng vẫn bị Ryan hóa giải.
- Công chúa, chúng ta mau đi thôi!
Ryan kéo công chúa Angelina tay vẫn đang ôm sách luống cuống đứng dậy, chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm, chung quanh mưa tên dần dần lắng xuống, mấy chục người mang mặt nạ mặc hắc y xông ra ngoài.
Đám hắc y này nhìn thấy ai cũng chém, bất chấp tình cảnh hỗn loạn.
- Đừng! Người cùng một phe mà!
Tên thị vệ phản bội công chúa trước đó vừa giơ tay liền bị hai hắc y liên thủ chém đứt lìa đầu, ánh mắt của hắn trước khi chết chính là kinh hãi và bối rối.
Hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, chỉ còn lại vài ám vệ còn đang hấp hối, đám hắc y này thực lực không mạnh, bị mấy chục ám vệ còn lại tạm thời giữ chân, Ryan không thể quan tâm sống chết thuộc hạ của hắn nữa, chạy một mạch không dám quay đầu lại, kéo công chúa cứ thế lao về phía trước, lúc này bên cạnh bọn hắn chỉ còn hai ám vệ đi theo. Những người còn lại hoặc chết trong hỗn loạn vừa rồi, hoặc bị bao vây bởi những tên hắc y kia.
Ryan đại khái quan sát phương hướng một hồi rồi dứt khoát ra lệnh:
- Đi! Chạy về phía đông nam!
Nói rồi hắn kéo công chúa Angelina vẫn đang hoảng sợ tiếp tục bỏ chạy, hai ám vệ kia theo sát bên cạnh.
Trong doanh trại giết chóc vẫn đang tiếp tục, số lượng ám vệ trụ lại càng ngày càng ít, từ hơn 10 người giảm xuống còn 4 người, 4 người này xoay lưng vào nhau đứng thành hình tròn chống trả lại từng đợt tấn công của địch thủ, vốn dĩ bọn hắn có thể đảo ngược tình thế, nhưng trong rừng rậm không ngừng có tiếp viện xông tới khiến cho những ám vệ còn lại thậm chí còn tuyệt vọng hơn.
Cuối cùng, khi ám vệ cuối cùng kiệt sức và bị bắt, cuộc chiến mới kết thúc. Một nam nhân lực lưỡng cường tráng từ phía sau đám người bước ra:
- Nói! Những người còn lại đâu?
Gã đó lộ vẻ mặt dữ tợn hỏi.
Thế nhưng vị ám vệ đã đáp lại câu hỏi của địch nhân bằng khuôn mặt vô cảm.
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Hắn một cước đá vào chân phải của ám vệ, đầu gối phải của người đó trong nháy mắt bị biến dạng, kèm theo đó là một tiếng “rắc”, chắc hẳn đã bị gãy xương.
Ám vệ chỉ tái mặt, nhưng không hề bật lên tiếng nào. Là lực lượng tinh nhuệ của vương quốc Faustain, là những con dao sắc bén được quốc vương giấu kín trong bóng tối, mọi thành viên của đội ám vệ đều đã trải qua quá trình huấn luyện khó có thể tưởng tượng được, mà lại hầu hết các thành viên của đội ám vệ đều xuất thân từ trẻ mồ côi hoặc trẻ em lang thang, cho nên lòng trung thành của bọn hắn đối với quốc vương bệ hạ là không thể nghi ngờ. Việc Tước sĩ Ryan gia nhập đội ám vệ với tư cách là một quý tộc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên và là một trường hợp đặc biệt.
- Hừ! Gã Faustain cứng đầu.
Gã đàn ông chán ghét chửi mắng.
- Giết hắn đi!
Hắn vung tay chỉ huy những gã hắc y đeo mặt nạ xung quanh mình rồi nói.
Vị ám vệ đó cho đến lúc sắp chết, sắc mặt vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt của hắn lại lộ ra khát vọng sống.
Từ những gì nam nhân cao lớn nói, rõ ràng là bọn hắn không thuộc về người ở Faustain.
- Tin của Tử tước Maxibe có đáng tin cậy không?
Gã tráng hán lẩm bẩm.
Bọn hắn quả thực không phải người Faustain, mà là dân Charlie. Nhóm hắc y đeo mặt nạ này là tư binh của Tử tước Maxibe ở tỉnh phía nam Charlie, gã tráng hán cầm đầu là một cường giả được Tử tước Maxibe trong lãnh thổ chiêu mộ với giá cao, có thực lực kỵ sĩ thực tập cấp sơ khai.
- Tiếp tục lục soát! Phải tìm cho ra!
Đại hán ra lệnh.
“Vị Tử tước Maxibe không nói rõ mục tiêu là ai, phải đích thân ta tới mới chịu.”
Đại hán không vui nghĩ thầm.
Vị đại hán này cũng có tư cách tự cao, mặc dù là kỵ sĩ thực tập sơ cấp, nhưng là người ưu tú nhất trong số bọn hắn, hiện cũng đã đạt đến kỵ sĩ thực tập sơ cấp đỉnh phong, có thể tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập trung cấp bất cứ lúc nào. Điều hắn thiếu chỉ là một cơ hội.
Tước sĩ Ryan kéo công chúa tiếp tục chạy về phía rừng rậm, nếu không phải quan tâm đến thân phận tôn quý của công chúa, hắn đã ôm nàng lên chạy cho nhanh. Mặc dù công chúa đã tham gia khóa huấn luyện kiếm thuật của cung đình, nên thể trạng của nàng khỏe hơn nhiều so với những nữ nhân bình thường, nhưng rõ ràng vẫn kém hơn nhiều khi đứng trước mặt một vị kỵ sĩ thực tập. Kiếm pháp cung đình chỉ là những động tác hoa lệ và những bước nhảy uyển chuyển, không giúp ích gì cho thực chiến. Công chúa Angelina đã ra sức chạy, nhưng chỉ có thể theo kịp sau bước chân Ryan mà thôi.
Tước sĩ Ryan bước đi vô cùng dứt khoát, hiển nhiên hắn cảm nhận được dòng người không ngừng công kích phía sau, có cường giả thực lực không bằng hắn, nhưng để so ra cũng không kém là bao, để níu chân hắn lại cũng không thành vấn đề, điều hắn cần làm bây giờ là bảo vệ công chúa an toàn, không phải là liều mạng chiến đấu. Số lượng địch nhân kéo đến rõ ràng gấp mấy lần họ, hắn chỉ là một kỵ sĩ thực tập trung cấp, nhưng không có thể đấu lại hàng chục người một lúc, nên nếu đối chiến thì hắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống, và cuối cùng kết cục vẫn để mất công chúa, còn bản thân thì tử trận. Cũng may Ryan nhanh chân chạy, mới cứu bọn họ khỏi tình cảnh toàn diệt.
Mấy canh giờ trôi qua, bốn người vẫn như cũ tăng tốc xuyên qua rừng rậm, mặc dù phía sau không có truy kích, nhưng bọn hắn vẫn không dám thả lỏng, rừng cây quá rậm rạp, lại có rất nhiều đá dốc đứng, bọn hắn không thể nhìn rõ tình hình ở xa. Hai ám vệ và Tước sĩ Ryan chỉ thở hổn hển sau khi chạy một quãng đường dài, trong khi công chúa Angelina thì đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng giờ đây không còn cảm giác ở chân và chỉ đang chạy một cách máy móc.
- Đi vào hang đá phía trước!
Tước sĩ Ryan cũng chú ý tới công chúa đã đến giới hạn, sau khi dò xét xung quanh, nhìn thấy cách đó không xa có một cái hang đá, hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng dẫn ba người đi tới.
Sau khi Tước sĩ Ryan dùng một tay đập nát đầu một con sói trong hang, nhóm người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tạm thời nơi này đã an toàn.
Nghỉ ngơi thêm một lát, hai ám vệ cung kính bước tới cửa động, tiếp nhận nhiệm vụ cảnh giới của Tước sĩ Ryan. Ryan chưa vội rời khỏi cửa hang, mà canh giữ ở đó cùng hai ám vệ kia. Hai ám vệ khác với Ryan, người có được danh hiệu Tước sĩ, cả hai đều xuất thân là cô nhi, sau khi được quốc vương nhận nuôi, bọn hắn đã cống hiến cuộc đời mình cho vương quốc Faustain, tình thế khó khăn hiện tại đối với hai người bọn hắn chẳng là gì, chỉ cần chưa gục ngã, chỉ cần nhiệm vụ chưa kết thúc, nhất định phải kiên trì đến cùng. Đây là đội tinh nhuệ nhất của Faustain.
Công chúa Angelina chật vật lau mồ hôi trên trán, thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, nàng giờ đây chẳng còn cảm giác gì, chân nàng cơ hồ đã bị tê liệt sau cuộc rượt đuổi ban nãy. Nhưng giờ khi được nghỉ ngơi, cổ chân mới bắt đầu co rút, nhưng nàng không dám lên tiếng, nàng sợ làm đám người Tước sĩ Ryan thêm lo lắng. Vả lại, thân là công chúa chưa xuất giá, trừ phi là người thân, nếu nam nhân dám động vào nàng, chỉ có bẻ tay mới có thể rửa sạch tội lỗi. Đây là phẩm giá thiêng liêng và bất khả xâm phạm của hoàng gia. Cho nên công chúa Angelina không thể nhờ ba thủ hạ đang canh giữ giúp đỡ mình, loại chuyện này quá xấu hổ, đành phải tự mình chịu đựng.
“Giá như thị nữ của ta vẫn còn sống thì tốt.”
Công chúa Angelina nghĩ thầm.
Hai thị nữ đi theo phục vụ và làm bạn với nàng từ nhỏ đến lớn đã chết ở trước mặt nàng cách đây không lâu, nàng vẫn còn nhớ rõ ràng tiếng kêu thảm thiết của hai nha hoàn đó trước khi chết, còn có máu tươi vương vãi khắp nền đất.
“Chẳng lẽ chỉ vì một chuyến tự ý xuất cung mà gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy sao?”
Công chúa Angelina bối rối nghĩ.
Trước khi xuất cung, nàng đã dự đoán trước mẹ kế sẽ giở chút thủ đoạn, nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Công chúa Angelina còn quá nhỏ, mặc dù công chúa có thiên phú và thông minh hơn người, ngay cả thầy cũng một mực tán thưởng nàng tài cao. Nhưng công chúa Angelina vốn được phụ thân và ca ca bảo vệ, quá xem nhẹ thế gian hiểm ác cùng những thủ đoạn đen tối trong cung.
Nếu có lần khác, công chúa Angelina sẽ không bao giờ ra ngoài liều lĩnh như vậy. Qua khoảng thời gian này, công chúa Angelina học hỏi và trưởng thành lên không ít. Nàng giờ mới 16 tuổi.
Trong rừng rậm, nhóm hắc y đeo mặt nạ vừa mới kiểm tra xem còn người sống hay không, đang chuẩn bị rời đi thì thân cây hai bên bỗng “soạt” một tiếng, khi đám hắc y đeo mặt nạ vừa ý thức được thì đã có một nhóm binh sĩ mặc nhuyễn giáp huyết hồng đứng xung quanh.
- Các ngươi là ai?
Tráng hán dẫn đầu nhóm hắc y đeo mặt nạ cau mày hỏi, hắn ngửi thấy mùi máu tươi từ trên người nhóm người này, đây hiển nhiên là một đám sát thần vừa mới từ chiến trường đến đây. Hắn cũng ngửi thấy mùi máu tanh, mùi tử khí, đã rất lâu hắn không có cảm giác này.
Nhóm binh sĩ mặc nhuyễn giáp huyết hồng không phát ra tiếng động, số lượng bọn hắn chỉ bằng một nửa so với đội hắc y đeo mặt nạ, nhưng bọn hắn chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm những người trước mặt, loại cảm giác áp chế đến bức bối này rất giống với nhóm mặc đồ đen của Faustain mà hắn vừa chạm trán, nhưng số lượng những người bị họ tấn công quá ít so với bọn hắn, nên cảm giác không mạnh, nhưng lúc này, bên kia đột nhiên xuất hiện thêm người, đám nhuyễn giáp huyết hồng tạo áp lực rất lớn cho hắn, hắn tin chỉ cần còn sống sau lần đụng độ này đã là một kỳ tích.
Cuối cùng, khi tinh thần của cường giả bị kéo đến cực hạn, hai người mặc nhuyễn giáp huyết hồng xuất hiện, khác hẳn với những người kia. Bọn hắn nhìn chung quanh một hồi, một người trong đó khàn giọng hỏi:
- Các ngươi là người bộ phận nào?
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca