Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 5 - Chương 5: Dao Găm

Chương 5: Dao Găm Chương 5: Dao Găm

Sau ba lần rót, hai người càng uống càng say, bắt đầu hàn huyên chuyện cũ ở quê nhà. Locke nhìn thấy Yorkshire đại thúc đang nhớ hai đứa con trai của mình, trong lời nói đều là dạy bảo Locke từ cách làm việc, cho đến hành vi, thái độ. Locke cũng rất cảm động trước phần tình nghĩa này của Yorkshire đại thúc, liên tiếp xưng là vãn bối, mời rượu hắn nhiệt tình. Locke cũng có ấn tượng về hai người con trai của Yorkshire đại thúc. Khi mới nhập ngũ, con trai trưởng của hắn kế thừa tiệm rèn của phụ thân, còn con út vẫn là một cậu bé làm những công việc lặt vặt trong tiệm rèn. Nhưng chính đứa nhỏ đã rèn ra vũ khí đầu tiên cho Locke, một con dao găm ngắn.

Con dao găm ngắn này không có chuôi gỗ, chỉ dùng mảnh vải thô quấn quanh làm chuôi dao, dao găm vừa nhỏ lại mỏng, tiện bề giấu trong ủng. Con dao găm này cũng có chuyện xưa.

Vào năm 14 tuổi vụng trộm đi tòng quân, hắn chỉ đem theo một con dao găm ngắn này, lúc đó một thiếu niên mang theo một con dao găm lớn cỡ bàn tay đi tòng quân đã trở thành chuyện cười và là chủ đề bàn tán sau bữa tối trong trại huấn luyện ở thị trấn khai thác mỏ. Vỗn dĩ hắn không thể gia nhập quân đội nếu không có sự giới thiệu của người thân, nhưng từ nhỏ Locke đã nhẵn mặt ở thị trấn khai thác mỏ, Yorkshire đại thúc khi ấy là đội trưởng của tiểu đội hai đã nhận ra Locke.

Kỳ thực, trong thị trấn nhỏ này, bao gồm cả thôn trang trực thuộc cũng chỉ có hơn một nghìn người, nhân số cũng không nhiều, mọi người cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy. Không kể một nửa nữ nhân, còn lại hơn nửa là người già yếu, trai tráng có thể tòng quân chỉ có hai ba trăm người, ai có thể tòng quân, ai sẽ đi tòng quân mọi người đều nắm chắc trong lòng.

Vả lại con dao găm trong tay của Locke là do con trai hắn chế tạo ra, Yorkshire đại thúc thoáng nhìn cũng nhận ra. Phụ mẫu của Locke không hề hay biết chuyện con trai vụng trộm đi tòng quân, chỉ có tỷ tỷ hắn biết rõ. Vào cái đêm nóng bức ấy, Locke đã bí mật ra khỏi giường, lấy bộ quần áo bằng vải lanh của mình, chân đi đôi giày cỏ và rời khỏi túp lều tranh của họ. Có lẽ là tỷ tỷ hiểu hắn, hoặc do Locke bất cẩn vô tình đánh thức tỷ tỷ của mình, lúc Locke vừa mới rời đi không xa, trong đêm tối, tỷ tỷ Ria đã đuổi kịp hắn.

Trong thâm tâm nàng biết rõ vì sao đệ đệ phải âm thầm rời đi, hắn muốn đi kiếm tiền để làm chút gì đó cho gia đình, hắn sẽ đi tòng quân! Để tránh cho gia đình khỏi chết đói trong nạn hạn hán, cũng như tránh việc bản thân bị bán cho thương nhân, đệ đệ đã quyết định bí mật ra đi trước sự phản đối của phụ mẫu. Một khi hắn trúng tuyển sẽ không có cách nào rời đi, trừ phi là đào ngũ, mà đó là điều không thể bởi gia đình hắn vẫn ở đây. Cho nên, dù cho sau này phụ mẫu có phát hiện, cũng chỉ đành chấp nhận hiện thực này. Hơn nữa, khi đệ đệ tòng quân ra tiền tuyến sẽ được nhận quân lương, phụ thân hắn đã già yếu không đủ sức khỏe nhập ngũ, chỉ có hắn tuổi tác vừa vặn phù hợp, vì lợi ích của gia đình, đệ đệ nàng quyết định đánh cược bằng cả tình mạng mình.

Nhìn đệ đệ bướng bỉnh khiến Ria không kìm được nước mắt khóc nấc lên, khóc đến nỗi nước mắt thấm đẫm khuôn mặt gầy gò của nàng. Locke năm 14 tuổi vừa bốc đồng lại có chút cố chấp, hắn không sợ hãi bất cứ điều gì và có thể chịu đựng bất cứ điều gì, ngoại trừ việc nhìn thấy tỷ tỷ khóc. Hắn yêu nàng hơn cả yêu chính bản thân mình. Locke vụng về an ủi khuyên bảo mãi Ria mới ngừng khóc, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt làm cô gái có vẻ gầy yếu và dinh dưỡng không đầy đủ này tăng thêm mấy phần ôn nhu. Nàng nhìn ngắm đệ đệ mình, lục toàn thân lấy ra hơn 20 đồng Diller, đây là tất cả tiền mà nàng có, Ria trao cho Locke rồi nói:

- Hãy sống sót trở về!

Locke mang theo hơn 20 đồng Diller mà tỷ tỷ đưa cho, đi bộ cả đêm, sáng sớm mới đến thị trấn khai thác mỏ. Hắn đem số tiền ít ỏi đó đến tiệm thợ rèn, hi vọng có thể chế tạo được một vũ khí thuận tay, nhưng khi đó ông chủ của tiệm thợ rèn cũng chính là con trai trưởng của Yorkshire đại thúc nói rằng với chút tiền ấy còn không mua nổi chuôi kiếm. Ngay vào lúc Locke thất vọng rời khỏi tiệm rèn, một thiếu niên chạc tuổi hắn lao từ trong tiệm rèn ra, hắn phần vì cảm thông, phần vì muốn kiếm thêm thu nhập, nói với Locke.

- 20 đồng Diller, ta dùng quặng đồng và quặng sắt còn sót lại khi rèn cuốc làm cho ngươi một con dao găm, có được không?

Hắn nói rồi chỉ vào 2-3 viên đá không có gì nổi bật ở cửa tiệm rèn.

Locke nhìn về phía đống hòn đá màu nâu vàng pha chút đỏ thẫm so với nắm đấm còn nhỏ hơn kia, do dự một lúc rồi chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. Dù sao hắn cũng không biết tình hình trong doanh trại ra sao, nhưng nhất định phải có vũ khí, nếu không sao có thể đi tòng quân? Có mà đi làm bia đã đạn chưa biết chừng!

Và thế là Locke có thanh vũ khí đầu tiên của mình, một con dao găm ngắn không có bao cũng chẳng có cán. Locke mang theo con dao găm nhỏ cỡ bàn tay rồi gia nhập quân đội với tiêu chuẩn vừa đủ tuổi. Ngày hôm sau, phụ mẫu của Locke cùng tỷ tỷ vội vã đến thị trấn, nhìn thấy Locke đang tập luyện cùng mọi người trong quân doanh, hai vợ chồng lão Locke chỉ có thể rơm rớm nước mắt thở dài một hơi, đành chấp nhận hiện thực này. Thiên tai kéo dài, sức người mong manh, huống chi nhà bọn họ nhiều đời làm thường dân, đâu thể làm được gì. Bọn họ chỉ có thể để lại cho Locke ba cái bánh hạt dẻ lớn, Locke biết những thứ này là do phụ mẫu hắn làm bằng tất cả lương thực còn lại trong nhà… Trong sáu tháng tới, họ có thể chỉ ăn vỏ cây cầm cự.

Tỷ tỷ của Locke tháo tấm vải lanh quấn tóc vừa đưa vừa nói với hắn:

- Hãy sống sót trở về!

Locke nhìn tỷ tỷ dìu phụ mẫu đi về phía Phong Diệp thôn trong lúc chạng vạng tối, dáng vẻ họ quả thực già nua không ít. Locke nắm chặt miếng vải đay còn mang theo mùi tóc thơm trong tay, cẩn thận cất đi, hắn định sẽ quấn nó quanh con dao găm, để nó mang theo tình yêu của tỷ tỷ dành cho mình, cùng hắn chiến đấu.

Nhìn bóng lưng phụ mẫu và tỷ tỷ khuất dần, Locke thề sẽ sống sót trở về. Kể từ đó, Locke bắt đầu cuộc sống huấn luyện kéo dài hai tháng trong doanh trại quân đội, hắn cùng đội trưởng huấn luyện một cách liều mạng trên sân huấn luyện, tuổi tác vừa là bất lợi vừa là ưu điểm, hắn hồi phục nhanh hơn so với người trưởng thành bình thường. Cũng vào thời điểm đó, hắn phát hiện ra người hàng xóm chơi cùng mình từ nhỏ - Hans - cũng tòng quân, có điều hắn nhập ngũ là để ấm bụng. Trải qua hai tháng huấn luyện, bọn Locke được ra chiến trường.

Con dao găm ngắn này chân thực khắc họa lên cảnh tượng lúc Locke mới tòng quân, còn non nớt nhưng sắc bén, tuổi trẻ tràn ngập tiềm lực. Con dao găm này đã chứng kiến Locke hết lần này đến lần khác đứng giữa sự sống và cái chết, sau khi thanh kiếm sắt kém chất lượng do quân đội cấp trong trận chiến đầu tiên bị gãy, hắn đã sử dụng con dao găm ngắn ấy để tiêu diệt kẻ thù đầu tiên của mình. Một tên lính cấp thấp 14-15 tuổi của vương quốc Charlie, trạc tuổi hắn, Locke đã nôn mửa cả ngày sau trận chiến đó. Tuy nhiên, sau trận chiến đó, Locke đã thu giữ được một thanh thương sắt chất lượng kém và một đôi ủng ngắn.

Trong các trận chiến tiếp theo, vũ khí của Locke bị hỏng và được thay thế nhiều lần, cho đến khi chúng trở thành trang bị hiện tại, nhưng con dao găm ngắn kia vẫn không bị hỏng, có lẽ bởi hắn bảo quản nó tốt, cũng có thể do kỹ thuật rèn của con trai út của Yorkshire đại thúc điêu luyện, con dao găm ngắn đi theo hắn đến khi trưởng thành. Giờ đây, tấm vải lanh quấn quanh cán dao đã phai màu và chuyển sang màu đỏ như máu. Có máu của hắn và cả máu của kẻ thù. Locke thường lấy con dao găm của mình ra ngắm nghía, từ miếng vải đay thô ráp, Locke tựa hồ lại nghe được mùi thơm trên tóc của tỷ tỷ.

Rượu mạch làm Yorkshire đại thúc nhớ tới con của hắn, cũng làm cho Locke nhớ lại chuyện xưa về con dao găm của mình, nhớ tới tỷ tỷ, nhớ tới phụ mẫu. Hai người uống hết chén này đến chén khác, bình thứ hai cũng sắp cạn. Rượu ở Lục Tông Lư tửu quán có vị bình thường, nhưng uống xong dễ khiến người ta trầm tư hơn, hai bình rượu không thể làm cho hai người say, nhưng đủ làm cho họ trở nên đa sầu đa cảm.

Sau khi uống cạn ly rượu cuối cùng, Yorkshire đại thúc đề nghị rời đi. Dù sao cũng đã muộn rồi. Gần đến giờ ăn tối và Lục Tông Lư tửu quán cũng không cung cấp cơm nước, bọn hắn còn phải trở lại doanh trại, riêng về Yorkshire đại thúc còn phải quay về doanh trướng dùng cơm cùng bọn người lãnh chúa, ban đêm bọn Locke cũng phải tuần tra quân doanh.

- Đại thúc, chúng ta đi thôi.

Locke đứng dậy giúp Yorkshire đại thúc cầm lấy y phục rồi nói.

Sau khi bước ra khỏi phòng riêng, tâm trạng của hai người vẫn còn trùng xuống vì nhớ nhà. Yorkshire đại thúc không hổ là kẻ có kinh nghiệm, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, còn nói đùa với Locke để làm bầu không khí sôi động lên:

- Tiểu tử ngươi cũng 18 tuổi rồi, ấy thế mà vẫn còn là xử nam à, ta thấy bà chủ của quán rượu này không tệ đâu.

Nói xong hắn còn nháy mắt với Locke.

- Đại thúc lại đùa rồi, người ta sao có thể để ý ta được. Phu quân nàng không phải rất có bản lĩnh sao, còn ngồi nói chuyện với lãnh chúa kìa.

Locke bị câu nói đùa ấy chọc cho bật cười, cũng bớt đi phần nào tâm trạng, hắn không tiếp xúc nhiều với chủ quán, nhưng người có thể nhìn trước đại cục không thể đơn giản được.

- Ha ha, một tên khôn vặt, như thằng hề mua vui thôi, lãnh chúa không coi trọng hắn đâu.

Yorkshire đại thúc có ấn tượng tương đối sâu sắc với chủ quán, nhận xét này hẳn là không hề hàm hồ.

“Ôi, một kẻ đáng thương.”

Locke cũng thầm cảm thán cho ông chủ quán rượu.

Xem ra cao tầng của doanh trại cũng sớm không vừa mắt đối với tên phản quốc đó. Locke bỗng nghĩ tới dáng bộ quyến rũ của bà chủ, có lẽ hắn đã hơi say, trong lòng bỗng nóng lên lạ thường.

Locke thực ra cũng không còn là xử nam, năm thứ hai mà hắn tòng quân, sau một trận chiến đấu có quy mô khá lớn, hắn từ cõi chết trở về rồi tấn thăng thành binh tam. Khi đó mỗi tháng, trừ số tiền gửi về nhà, Locke cũng tích lũy được một chút tiền nhàn rỗi, chính tại thời gian đó, hắn bị bọn chiến hữu rủ rê đi quân nhu doanh giải quyết lần đầu của mình. Có lẽ trong lòng vẫn là đứa bé, hắn cảm thấy hứng thú với những cô gái lớn tuổi hơn mình. Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận chuyện ấy. Kỳ thực trong tiềm thức Locke cho rằng trong những cô gái mà hắn gặp, tỷ tỷ của hắn là xinh đẹp nhất. Nhưng mỗi lần ý nghĩ này nảy ra trong đầu, hắn đều tự cho mình một bạt tai để ép bản thân phải tỉnh táo lại.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment