Đặc sản độc đáo của Franza có Băng Đao ngư, Thâm Hải Oa và Trứng Mực Nang.
Vây của Băng Đao Ngư còn mỏng hơn cả lưỡi dao, là một loại cá chủ yếu sinh sống trong các hồ băng lớn trong Franza, bầy cá quanh năm sinh sống ở độ sâu hai mươi mét của hồ băng, hàng năm chỉ có mùa xuân thì ngư dân mới có thể phổ biến đánh bắt loại cá này được.
Toàn bộ cơ thể của cá rộng chưa đến hai ngón tay và dài hơn mười centimet, mỗi con Băng Đao Ngư có rất ít thịt.
Tuy nhiên, sau khi nhúng nó vào loại tương được điều chế đặc biệt của cung đình Franza, Locke đã phải thừa nhận rằng đây là món cao lương hiếm có.
- Nếm thử cái này!
Hals chẳng có chút dáng vẻ nào của hầu tước, cầm nguyên một con Thâm Hải Oa tới, sử dụng tay xé ra một nửa đưa cho Locke.
- Hương vị khá được.
Chỉ ngửi mùi thịt này thôi, miệng Locke đã tuôn đầy nước miếng, trình độ đầu bếp trong vương cung này rất cao đấy.
Nói cho cùng Locke và Hals có tính cách rất giống nhau, hay nói đúng hơn là bọn họ giống nhau ở một số mặt.
Lúc này mọi người trong đại sảnh đều đang ăn uống linh đình, trò chuyện một cách lịch sự, chỉ có hai người rúc vào một góc dùng bữa.
- Đi, mang cho ta một miếng thịt hươu tuyết đến!
Hals không quên ra lệnh cho thị nữ phục vụ bên cạnh.
- Vâng, thưa Hầu tước đại nhân.
Thị nữ không hề ngạc nhiên trước hành vi của Hals. Người dân ở Franza đều biết rằng hầu tước Hals có tính cách hào sảng và không bận tâm đến những cái nhỏ nhặt.
- Cũng cho ta một miếng nữa.
Locke nói thêm.
Thị nữ xoay người lùi lại, dẫn theo mấy thị nữ nữa đi lấy đồ ăn cho hai người bọn họ.
- Hals, đừng chỉ ăn thôi, dẫn Locke tới giới thiệu các công thần quyền quý của chúng ta một chút đi.
Không bao lâu, Shelley mặc đồ dạ tiệc đi tới oán giận nói với Hals.
- Không hứng thú, muốn đi thì ngươi tự đi.
Hals lau đi vết mỡ trên khóe miệng, không hứng thú lắm nói.
- Công thần quyền quý gì đó thì thôi đi, quen Shelley ngươi thôi chẳng phải đã đủ rồi à.
Locke cười hề hề nói.
Hắn nói quả thực rất đúng, xét về địa vị, Quốc Vương bệ hạ cao quý nhất hiện nay thấp hơn Shelley một bậc, xét về sức mạnh, đứng đầu trong đám Kỵ Sĩ cấp ở khắp cả vương quốc Franza này.
Trong yến hội, Shelley không mặc áo giáp thường ngày mà mặc một chiếc váy dài ren màu đen, vừa quý phái vừa gợi cảm.
Chả trách có rất nhiều nam nhân của Điện Đường Kỵ Sĩ đều để mắt tới Shelley, nếu ăn mặc đàng hoàng thì Shelley cũng không kém gì mấy mỹ nhân của Locke là mấy.
Ba cường giả cấp một đang ngồi ở đây, bất kể là địa vị của bọn họ cao hay thấp thì với khí thế áp đảo của sinh mệnh cấp một kia đã khiến cho công thần quyền quý của Franza không dám đến gần.
Dần dần, số người tham gia đi lại xung quanh ba người Locke ngày càng ít đi.
- Locke, nghe nói ngươi là Thân Vương?
Shelley đi tới, nhỏ giọng hỏi.
- Ừm, ta là Thân Vương của Vương Quốc Faustain.
Locke gật đầu, đây không phải là bí mật không thể nói ra.
- Vậy ngươi xem…
Shelley cắn môi rồi nói.
- Faustain có muốn giao dịch kinh doanh nào với Franza của chúng ta không? Nhiều ngành nghề ở Franza của chúng ta đều tốt.
Sau một bữa tiệc thịnh soạn, Shelley bắt đầu chào hàng các đặc sản ở Franza cho Locke.
Locke quay đầu nhìn về phía Hals, Hals chỉ giả vờ như không nhìn thấy, bưng đĩa thức ăn đến bàn tiệc tìm đồ ăn, hắn không có chút khí chất mà một hầu tước nên có.
- Ặc, ngươi cũng biết đấy, Faustain cách Franze rất xa.
Locke sầu não nói, hắn nhìn ra ý đồ của Shelley.
- Không thành vấn đề, Franza của chúng ta sẽ cử thương đội đến đế quốc Omor hàng năm.Ta tin chắc Faustain của ngươi cũng sẽ gửi thương đội đến Princeton mà đúng không?
Shelley nói thêm.
Nói đúng ra, Faustain nằm ở Trung Nam Bộ của lục địa Misia, trong khi vương quốc Franza nằm ở phía Bắc lục địa Misia. Khoảng cách giữa miền Nam và miền Bắc không phải chỉ bằng một câu nhân lực đơn giản mà đã có thể làm đươc.
Ngay cả đám Kỵ Sĩ cấp một như bọn Locke đây cũng sử dụng phù không thuyền để đi lại giữa nước mình và đế quốc Omor, nếu những thương đội đó muốn buôn bán thì phải đi từng bước một.
- Ta sẽ giúp ngươi nói với Quốc Vương, nhưng đừng có hi vọng quá nhiều.
Locke trước tiên cho Shelley một liều thuốc an thần.
Thương đội của Faustin đến đế quốc Omor hàng năm thì rất ít, chỉ có một hoặc hai trăm người, một nửa trong số đó là hộ vệ và thanh niên quý tộc đi du học, trên thực tế cũng chẳng có tồn tại mua bán qua lại gì
- Không sao, cám ơn ngươi, Locke.
Shelley cười một tiếng.
Làm Kỵ Sĩ khiến nàng thực sự rất mệt mỏi, phải luyện tập chăm chỉ và còn phải dành một phần sức lực để chăm lo cho quốc gia.
Không giống như Locke, bình thường không thèm quan tâm gì đến vương quốc Faustain, hàng năm khi phái đoàn sứ giả của vương quốc Faustain đến Princeton, Locke sẽ tới đón họ, sau đó dẫn theo đại cữu ca Kensell của mình nhờ giúp thu lại vật tư tu luyện.
Quốc Vương Kensell đối xử với Locke tốt hơn nhiều so với những Kỵ Sĩ cấp một khác trong nước, mỗi năm ba mươi viên tinh thạch cao cấp, còn có một số trong nguyên liệu đặc sản của các nước, Locke cũng không uổng phí một tiếng 'đại cữu ca' này.
- Thân Vương Locke, có muốn khiêu vũ với ta không?
Shelley tháo găng tay trắng và mời Locke.
- Vô cùng vinh hạnh.
Locke khẽ cười nói, nắm lấy bàn tay của Shelley.
Kỹ năng khiêu vũ của Locke không hề tệ, Angelina và Grace cũng là một trong những người lão luyện, kỹ năng khiêu vũ của Locke đã tiến bộ rất nhiều trong những năm qua.
Trong nửa tháng ở vương quốc Franza, Locke sống rất thoải mái, mùa đông đang đến gần, mọi thứ đều phủ một lớp màu bạc, có rất ít người qua lại bên ngoài.
Hals mang theo Locke, dẫn dắt vệ đội phủ Hầu tước của hắn tham gia một hoạt động săn bắn mùa đông sôi động trên băng nguyên Costaya rộng lớn.
Ăn thịt hươu tuyết mới nướng, uống rượu vodka nổi tiếng của Franza, Locke đã rất bối rối khi lần đầu tiên uống loại đồ uống có độ cồn cực cao này.
Hals từng yêu cầu phó quan vệ đội của mình biểu diễn thần kỹ phun lửa sau khi uống một ngụm vodka.
- Phó quan này của ngươi có thể trở thành một nửa Ma Pháp học đồ!
Locke cười chỉ vào tráng hán có râu mà cười mắng.
- Hắn mà là Ma Pháp học đồ gì chứ, nhiệt độ của ngọn lửa kia không đến ba trăm độ, khó có thể nướng thịt được.
Hals không đồng ý.
- Nếu nồng độ cồn cao hơn còn tạm được.
Phó quan sau khi nghe thấy, vốn là một tráng hán khỏe mạnh như gấu sợ đến mức cánh tay run rẩy, nếu nồng độ rượu vodka tăng lên, thứ hắn uống không phải là rượu thông thường mà là rượu nguyên chất.
Tráng hán tự nhận với thể trạng Kỵ Sĩ thực tập cao giai của mình thì uống một hai bình rượu nguyên chất cũng chẳng sao, nhưng ai rảnh đâu mà uống thuốc độc chứ?
- Ngươi đến tổng bộ của Điện Đường Kỵ Sĩ chưa?
Locke ngồi trên một chiếc xe trượt tuyết hỏi Hals ở bên cạnh.
- Đi hai lần rồi, không có thứ gì tốt cả.
Hals nói.
- Đúng rồi, không phải thời hạn sang năm để đi hoàn thành nhiệm vụ của ngươi sắp đến rồi, nhân cơ hội đó đi dạo tổng bộ đi.
- Cũng được.
Locke nói, nhiệm vụ mười năm, hắn đã hoàn thành bốn năm, tháng sau đi lúc đến Điện Đường Kỵ Sĩ nhận nhiệm vụ, nhìn xem có thể tìm Rayleigh đổi nhiệm vụ đi đến tổng bộ được không nữa.
Nửa tháng sau, Locke dẫn đầu trở về đế quốc Omor, hai người Shelley và Hals nói sẽ ở lại thêm mấy tháng nữa.
Trên đường đi Locke cũng không cô đơn, bởi vì đi theo bên cạnh còn có hai Kỵ Sĩ cấp một là Cobb và Temple.
Hai người bọn họ là hai trong số ít những Kỵ Sĩ cấp một còn lại của vương quốc Franza, lần này cùng đi đến Princeton.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca