Sinh mệnh của một vị diện khác biến mất không hề ảnh hưởng gì đến nội tâm của Locke.
Tiêu chuẩn hai mươi vạn tấn Lôi Sí Thạch là mức thấp nhất mà Điện Đường Kỵ Sĩ đưa ra cho nhiều bộ tộc Từ Huyền Sơn Mạch từ mấy chục năm trước.
Mười mấy năm qua, Điện Đường Kỵ Sĩ vẫn luôn tuân thủ các quy ước cướp đoạt thích hợp do Ma Pháp Sư của Tháp Thánh đề ra. Mà những thổ dân tại vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa này bị nô dịch nhiều năm như vậy, không những không giảm dân số mà ngược lại càng lúc càng ổn định. Trong những năm gần đây, một số ít chủng tộc thậm chí còn phát triển.
Locke không nghĩ rằng chỉ vì một vụ phun trào núi lửa quy mô lớn sẽ ngăn cản việc hắn hoàn thành các mục tiêu nhiệm vụ trong kỳ này. Cho dù có vùi mình tại đây thì cũng phải cung cấp đủ hai mươi vạn Lôi Sí Thạch cho hắn! Đây chính là suy nghĩ hiện tại của Locke.
An cũng nằm trong số các sinh vật nô lệ đi theo, Locke cho phép nàng cưỡi trên lưng một sinh vật nô lệ cấp thấp.
Đúng vậy, người Redmond tên An này là phái nữ, có thể được xem là “mỹ nhân” trong đám tộc nhân người Redmond, nhưng trong mắt của Locke thì dáng vẻ của nàng khá là buồn nôn.
Chỉ nói thể nói rằng quan niệm thẩm mỹ giữa các chủng tộc thật sự có sự chênh lệch quá lớn.
Bây giờ trạng thái của An không được tốt lắm, sắc mặt nàng ta trắng bệch và có dấu hiệu nôn mửa.
Vừa rồi nàng ta muốn cầu xin cho người của bộ lạc Hỏa Liêm Ải Nhân. Dù sao thì bọn họ cũng đều là người Redmond, cũng xem như là họ hàng. Nhưng lời còn chưa kịp nói thì nàng ta đã nhìn thấy một thanh niên Hỏa Liêm Ải Nhân bị con chó ngao đốm hung tàn xé thành từng mảng.
An từng phục vụ Kỵ Sĩ đóng giữ đời trước một năm, nàng tin rằng những con Ma thú có vẻ ngoài hung tàn này tuyệt đối sẽ không dám tự mình ăn thịt tộc nhân của nàng. Đối với người Redmond, những sinh vật nô lệ kia là nguồn gốc của nỗi sợ hãi, còn đối với các Kỵ Sĩ Tây Phương Tam Đảo thì chúng chỉ là những con mèo nhỏ ngoan ngoãn mà thôi. Cho nên chỉ có một khả năng năng duy nhất, đó là chúng nghe theo lời sắp xếp của Kỵ Sĩ kia.
An cảm thấy may mắn vì mình vẫn chưa lên tiếng, nếu không kẻ bị nhai nát kia biết đâu lại là chính mình.
Bản chất của người Redmond có chút nhu nhược nên mới khiến nàng ta nảy lên suy nghĩ rằng mình thật may mắn.
-Điểm dừng chân tiếp theo ở đâu?
Giọng nói của Locke đã đánh tan dòng suy nghĩ hỗn loạn của An. Nàng ta luống cuống tay chân, loay hoay một hồi rồi mới chỉ một hướng đi cho Locke.
Chỉ trong vòng một buổi sáng, dưới mệnh lệnh mạnh mẽ của Locke, mười hai chủng tộc đi đường tắt không chịu giao đủ Lôi Sí Thạch đều hứa sẽ thu gom rồi giao đủ số lượng trong vòng ba tuần.
Cách làm của Locke rất ôn hòa, hắn chỉ nói ra yêu cầu của mình mà không hề ra tay động thủ. Thật sự không hề động thủ. Chỉ là trong một buổi sáng mà con chó ngao đốm ăn có hơi nhiều nên gần như không đi nổi nữa.
Nhiều chủng tộc trên núi Từ Huyền đã suy yếu từ lâu, chỉ cần loài nào hơi mạnh hơn một tí đều có thể bị bắt đưa vào đoàn quân nô lệ rồi làm việc không ngừng nghỉ cho Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư của Tây Phương Tam Đảo cho đến chết mới thôi.
Sau khi tất cả các thủ lĩnh của bộ tộc hết bị đe dọa đến giết gà dọa khỉ, tất cả bọn họ cũng đã trở nên thành thật. Dù sao thì người đi đào Lôi Sí Thạch cũng không phải là bọn chúng.
Đây là một chuỗi thức ăn rất thú vị, Locke đàn áp những tên thủ lĩnh của các bộ tộc này, bọn chúng lại tiếp tục ra lệnh cho tộc nhân đi liều mạng.
Đương nhiên vẫn có những tên thủ lĩnh không biết tốt xấu tự cho mình là thánh nhân của bộ tộc và lấy cái chết để chống lại, mong rằng Locke có thể rộng lượng cho họ thêm chút thời gian. Kết quả đương nhiên khỏi phải bàn. Nếu ngươi không làm đủ chỉ tiêu vậy chỉ có thể để người khác sang hoàn thành. Hôm nay có ba bộ tộc đổi thủ lĩnh.
Còn thủ lĩnh trước đó đã đi đâu?
Bọn chúng đã có một ngày du lịch trong dạ dày của chó ngao đốm, có lẽ vào ngày mai là bọn chúng đã có thể quay lại vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa này dưới dạng vật chất khác.
Tiến độ hôm nay nhanh đến lạ thường.
Vào giữa trưa, Locke lại đến trước khu định cư mới của một bộ lạc.
Lôi Đình Hoàng Mã, dáng vẻ của chúng rất giống loại côn trùng cỡ lớn. Nó có hai đôi cánh mỏng trong suốt, bên trên là tùng tia sét lượn lờ. Trừ người Redmond thì đây là loài có số lượng nhiều nhất tại vị diện Thâm Lam Ngục Hỏa này.
Người đứng ra tiếp đón Locke là thủ lĩnh của bộ lạc Lôi Đình Hoàng Mã, đồng thời hắn cũng là dũng sĩ mạnh nhất bộ tộc, nhìn qua thì thực lực có vẻ ngang với Kỵ sĩ thực tập cao cấp. Nghĩ đến việc Lôi Đình Hoàng Mã đều có khả năng công kích lôi điện, thực lực thực tế có lẽ còn cao hơn.
Tên Lôi Đình Hoàng Mã này khá thông minh, nó biểu thị mình đại diện cho toàn bộ tộc nhân bày tỏ lời chào chân thành nhất đối với Locke.
Locke không hề để ý đến những việc thừa thãi này. Điều khiến hắn hứng thú chính là cái bộ lạc Lôi Đình Hoàng Mã này đã tự giác giao nộp Lôi Sí Thạch.
Tổng cộng giao ra 9.000 cân, đây là một bộ tộc lớn.
-Tốt.
Locke hài lòng gật đầu.
Hắn cũng không hỏi vì sao tên thủ lĩnh này có thể gom đủ Lôi Sí Thạch. Thân là chỉ huy, hắn chỉ cần ra lệnh, chỉ cần thấy cái mình muốn thấy, còn lại người bên dưới làm như thế nào thì là chuyện của hắn.
Điều thú vị hơn là khi Locke cất Lôi Sí Thạch rồi chuẩn bị rời đi thì vị thủ lĩnh của Lôi Đình Hoàng Mã bỗng nhiên mời Locke vào ngồi chơi trong bộ lạc của nó.
Locke ngẩng đầu nhìn lên trên cao, bầu trời càng lúc càng nắng làm hắn cân nhắc đến chuyện nghỉ một lát để ăn trưa.
Bộ tộc Lôi Đình Hoàng Mã này có khoảng ba nghìn tộc nhân, mỗi tên Lôi Đình Hoàng Mã đều khiếp sợ trước đám người Locke.
Locke bố trí sắp xếp cho những sinh vật nô lệ ở bên ngoài bộ lạc. Có thể thấy, những con Lôi Đình Hoàng Mã này không phải sợ hắn mà là sợ những sinh vật nô lệ kia. Có lẽ trước kia, Lôi Đình Hoàng Mã đã có ấn tượng sâu sắc với những sinh vật nô lệ kia.
Vào trong bộ lạc Hoàng Mã có thể nhìn thấy khắp nơi là hàng rào và nhà cửa được chế tạo từ tre trúc. Locke vốn cho rằng bọn Lôi Đình Hoàng Mã này ngủ trong hang động, không ngờ rằng trình độ văn minh của chúng không hề thấp.
Tre ở đây không phải loại tre bình thường mà có một dòng điện chạy qua. Nó cũng là nguyên liệu yêu thích khi chế tọa quyền trượng của các Ma Pháp Sư lôi hệ cấp thấp ở Tháp Thánh.
Chẳng trách người ta thường nói không gian khác là tất đất tất vàng, vô số Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư từ nhỏ đến lớn đều chạy đến cướp bóc. Không gian Thâm Lam Ngục Hỏa này đã bị Tây Phương Tam Đảo khai thác trăm năm nay nhưng vẫn còn nhiều nguyên liệu ma pháp vẫn chưa được khai thác.
Lôi trúc cũng là nguyên liệu khá tốt đối với đám Ma Pháp học đồ trung cấp, nhưng đối với Locke thì chẳng đáng là bao. Nếu số lượng lượng lớn thì không sao, nhưng chỉ có mười mấy cây, cho hắn cũng lười lấy.
Tại một góc nào đó của hàng rào lôi trúc, Locke phát hiện hơn chục con Lôi Đình Hoàng Mã bị đốt đến biến dạng. Trên xác chúng xuất hiện những khối màu đen, chắc chắn là dung nham nguội đi sau khi núi lửa phun trào. Xem ra bộ lạc Lôi Đình Hoàng Mã này cũng đã chịu tổn thất nhất định trong vụ núi lửa phun trào quy mô lớn hơn một tháng trước.
Thủ lĩnh Lôi Đình Hoàng Mã tên là Yao, sau khi nó mời Locke vào ngôi nhà tre của mình thì lần lượt đem những món ngon đặc biệt của bộ lạc lên để phục vụ.
Côn trùng nướng màu trắng sữa và tương chấm sệt màu xanh nâu cùng với giá trúc còn cứng hơn cả sắt,... làm khóe miệng Locke có hơi giật giật. Nếu không phải hắn nhìn ra ý tốt của tên thủ lĩnh Lôi Đình Hoàng Mã này từ việc dao động tinh thần lực thì hắn đã muốn trở mặt rồi.
Locke không hề ăn những món ăn mà Lôi Đình Hoàng Mã đã cẩn thận chuẩn bị. Hắn đứng thẳng người nhìn Yao rồi đợi nó sẽ nói gì tiếp theo.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca