Angelina cảm thấy mình như bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo và tĩnh mịch, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, không nhìn thấy hy vọng tương lai. Đúng lúc đó đột nhiên có một nguồn nhiệt tới gần Angelina, nàng ôm lấy nguồn nhiệt đột ngột xuất hiện kia thật chặt, nhớ tới con gấu nhỏ trong khuê phòng của mình ở vương cung, đó là một con gấu nhỏ mượt như nhung, rất dễ thương mà mẫu thân đã tự tay làm khi nàng còn bé. Sau khi được vị thầy ma pháp sư vẽ một vòng tròn tăng nhiệt, con gấu nhỏ trở nên ấm áp. Angelina ôm con gấu đi ngủ, vẫn luôn là vậy cho đến năm nàng tròn 10 tuổi.
Angelina lần đầu tiên tỉnh lại là lúc Locke bón cho nàng ăn hôm qua. Nàng chỉ mới khôi phục một chút ý thức, nên chưa có sức lực mở hai mắt ra, tinh thần lực bẩm sinh cộng thêm thường ngày chăm chỉ tu luyện ma pháp khiến cho Angelina có tinh thần và ý chí khá mạnh, nhưng lại không tăng thêm thể lực cho nàng.
Lúc vừa đói vừa lạnh, nàng có thể cảm nhận được chút thức ăn nóng hổi, thơm phức ngay bên miệng, nhưng ngay cả sức lực hé miệng cũng không có.
“Chắc ta sẽ chết mất.”
Angelina thầm nghĩ.
Thầy của nàng từng nói rằng con người sau khi chết sẽ hóa thành một linh thể, vất vưởng trên thế gian trong khoảng chừng nửa chiếc đồng hồ cát thời gian, sau đó sẽ tiêu tan. Nghĩ đến kết cục của chính mình, Angelina cảm thấy đầu óc mờ mịt, bình tĩnh như người ngoài cuộc đứng nhìn cái chết của chính mình mà không thể làm gì được.
“Ta sẽ là vị công chúa đầu tiên chết đói và chết cóng.”
Angelina thầm cười nhạo chính mình.
Nhưng sự thật chính là xảo diệu như vậy, ngay tại lúc Angelina buông bỏ chính mình, bất ngờ không kịp đề phòng, một cái miệng ấm áp cạy mở hàm răng trắng nõn của nàng, rút một chút đồ ăn ngọt ngọt mằn mặn xen lẫn chút vị tanh nồng vào trong miệng nàng, thân thể nàng phản ứng theo bản năng, nuốt xuống chút đồ ăn này. Trước khi nàng kịp phản ứng, lại là từng ngụm liên tiếp như vậy. Angelina ít tiếp xúc với người khác, giờ phút này cảm thấy tê liệt vì hàng loạt chuyện không thể giải thích được xuất hiện, cùng với đó là cảm giác râu ria đâm nhói từ cằm truyền đến, Angelina liền đoán được kẻ đang làm chuyện kia với mình là một nam nhân.
Mặc dù Angelina đã rất cố sức từ chối người nam nhân này, nàng thà chết đói còn hơn bị một nam nhân không quen biết đút ăn theo kiểu như vậy, nàng chưa từng bị người khác làm nhục như thế, đáng tiếc thân thể suy yếu, khiến nàng ngay cả sức lực nhúc nhích hàm răng trắng nõn cũng không có, nếu không nhất định sẽ cắn đứt đầu lưỡi của tên khốn nạn vừa nhảy vào miệng mình.
Thức ăn chậm rãi đi vào thực quản, dạ dày không còn càm giác đau nhức giống lúc trước, hơn nữa nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới, khiến vị công chúa Angelina chưa từng trải sự đời có một tia cảm giác kích thích trong lòng. Đương nhiên cảm giác chủ yếu của nàng lúc đó là kháng cự và ủy khuất.
Trong lòng Angelina, quá trình cho ăn kéo dài dài dằng dặc, nàng rất muốn lập tức tỉnh lại, sau đó dùng chiêu Hỏa Cầu Thuật mà ma pháp học đồ sơ cấp mới có thể sử dụng, đánh vào mặt cái tên khốn nạn đang khinh bạc nàng, đáng tiếc, nàng không thể. Lúc quá trình cho ăn kết thúc, không biết có phải ảo giác hay không, Angelina cảm giác khi hắn rời khỏi môi mình, đầu lưỡi của tên khốn kia nhẹ nhàng cuốn lấy đầu lưỡi của nàng một cái, sau khi hốt hoảng trải qua lần ăn cơm kỳ lạ nhất trong đời, công chúa lại mất đi ý thức.
Lúc nàng tỉnh lại lần nữa là đêm hôm qua, Angelina mặc dù được nằm trên đệm cỏ, trên người cũng được bao phủ bằng nửa tấm thảm cỏ, nhưng vẫn không cách nào xua đi cảm giác lạnh lẽo. Đúng lúc này, một thân thể ấm áp nhích lại gần, Angelina cũng không tự chủ được mà dán chặt vào, nhiệt độ quen thuộc, cảm giác quen thuộc, mùi quen thuộc. Angelina biết rõ trong lòng, đây chính là nguồn nhiệt ấm áp mà nàng cảm nhận được lúc chưa khôi phục ý thức, cũng là từ cơ thể của nam nhân đút cho nàng ăn lúc trưa. Đây là gấu nhỏ của ta, đây là gấu nhỏ của ta, Angelina không ngừng tự thôi miên chính mình, có lẽ Angelina đã thành công thôi miên bản thân, nên đêm đó nàng thật sự coi Locke như con gấu nhỏ, ôm chặt lấy Locke cả đêm như bạch tuộc.
Vào ngày thứ hai, Angelina miễn cưỡng khôi phục lại một chút. Trải qua một ngày một đêm ngủ say, di chứng do tinh thần lực suy kiệt gần như đã khôi phục lại hoàn toàn, việc này cũng có thể cho thấy Angelina có tiềm lực ma pháp không tầm thường, nếu là người khác chí ít cũng cần hai ngày. Angelina vẫn chưa thể hoàn toàn mở mắt, chỉ có thể mở hé. Nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra, đây chính là vị sĩ quan đã cõng mình lúc trốn chạy, do hôm đó quá gấp gáp nên nàng chưa thấy rõ mặt Locke, lúc này mới cẩn thận quan sát hắn. Locke có lẽ do bất cẩn, cũng có thể là tại lúc chăm sóc Angelina, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, nên nguyên cả ngày cũng không phát hiện nàng đã tỉnh.
Angelina thấy nam nhân kia biến mất dạng nguyên một buổi sáng, sau khi quay lại trong ngực có thêm một ít hoa quả. Angelina thậm chí còn nhận ra hai loại trong đó, một loại có tác dụng làm tê liệt nhẹ. Locke không hề biết Angelina đã tỉnh, cũng may hắn cũng không mất mặt, thành công vứt bỏ loại quả không ăn được kia đi rồi làm cơm trưa cho hai người.
Angelina vô cùng ấn tượng với bữa ăn “cua kẹp hoa quả” sáng tạo, nàng thấy Locke chạy đến bãi cát cách đó không xa, dùng tảng đá đập chết hai con “cua biển”. Phải, sinh vật kỳ lạ kia chính là cua biển, nó có khả năng tiến hóa thành sinh vật ma hóa, Angelina cảm thấy có chút choáng váng nhẹ. Locke không sử dụng đấu khí, mà chỉ dùng chút vũ lực đã có thể giải quyết nó. Angelina cũng đã quá đề cao đám cua biển này, đừng nói là Locke đang bị thương, ngay tới Kane hay Hans cũng đều có thể dễ dàng ứng phó với đám sinh vật nhỏ ấy.
Trước đây khi còn ở trong vương cung, Angelina đã từng ăn cua đồng vài lần, mặc dù loại sinh vật này có dấu hiệu cho thấy nó có khả năng tấn thăng thành sinh vật ma hóa, nhưng người bình thường cũng có thể bắt được nó, chỉ là bởi vì loại sinh vật này sống ở hoàn cảnh hơi đặc biệt, cho nên số lượng khá hiếm mà thôi. Gã khốn kia chế biết món ăn cùng không khác lắm so với đầu bếp thực thụ trong cung điện, Angelina cố chịu đựng khi bị Locke đút ăn, nàng phải đánh lạc hướng bản thân bằng không sẽ tức mà chết. Nàng mới chỉ có thể mở một bên mắt, nên đối với việc Locke dùng phương thức cho ăn trực tiếp như vậy không thể từ chối được.
Buổi chiều, nắng chiếu rất chói chang, hang động nơi Angelina đang ở tạm rất nông, cho nên tia sáng có thể vừa vặn chiếu vào thân thể Angelina, đã bao lâu rồi nàng chưa được tắm nắng thoải mái như vậy, một năm hay là hai năm? Những năm này Angelina vẫn luôn học tập ma pháp, tuy là công chúa cao quý, nhưng đã lâu không có hưởng thụ cuộc sống tự do như vậy. Theo quan điểm của Angelina, các bữa tiệc linh đình, xa hoa trụy lạc, khiêu vũ và đua ngựa ở vương đô cũng không bằng sinh hoạt thoải mái dễ chịu như lúc này.
Locke đan thảm cỏ cả buổi chiều, Angelina cũng chăm chú quan sát hắn từng ấy thời gian. Không biết có phải do bị Locke xâm phạm dẫn đến ấn tượng khó phai hay không, mà Angelina giờ đây sinh ra ảo giác càng nhìn Locke càng thấy đẹp trai. Hắn có mái tóc xám trắng, đem lại cảm giác thăng trầm, khi hắn nghiêm túc đan “mền” bằng càng cua đồng cho thấy hắn là người cẩn thận, tỉ mỉ, cơ bắp khắp người nổi lên rõ, cộng thêm vết sẹo chằng chịt chỗ cổ áo và nơi tay áo mơ hồ lộ ra, khiến Locke tăng thêm mấy phần nam tính.
Angelina sống ở trong thâm cung nhiều năm như vậy, lúc này nàng cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, quan sát gã nam nhân kia kỹ càng như vậy làm gì. Nếu như có thể hồi cung, nàng nhất định sẽ để phụ thân và ca ca giáo huấn tên khốn này một bài học nghiêm khắc, hắn vậy mà cũng dám… cũng dám… Cứ nghĩ tới hôm qua và hôm nay, Angelina đỏ bừng cả mặt, cũng may có ánh mặt trời chiếu vào giúp nàng che đậy không ít.
Khi màn đêm buông xuống, Locke đặt tấm thảm đã dệt xong xuống, bắt đầu làm bữa tối cho hai người, phương pháp giống như buổi trưa khiến Angelina nhớ lại cảnh tượng lúc trưa. Không được, nàng không thể để người này tiếp tục làm như vậy, nếu không thì còn đâu tôn nghiêm của một vị công chúa nữa.
Lúc Locke đang nhai đồ ăn, đang chuẩn bị đút cho Angelina, nàng nằm ở trên thảm cỏ khẽ động lông mi, qua mấy giây mới chậm rãi mở ra đôi mắt động lòng người, đôi mắt to tròn lẳng lặng nhìn Locke khiến hắn đã cúi người xuống bỗng khựng lại, ngơ ngác nhìn Angelina đang nhìn mình chằm chằm, chẳng biết từ lúc nào đồ ăn đang nhai trong miệng bị hắn nuốt xuống bụng.
Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Locke phá vỡ bình tĩnh trước, lúng túng nói:
- Nàng, nàng đã tỉnh rồi à…
Angelina không trả lời, chỉ chớp mắt và biểu thị đúng vậy. Thể lực của nàng vẫn chưa hồi phục, nói chuyện rất phí sức, chỉ có thể giao tiếp với Locke bằng ánh mắt.
- À… ừ thì…
Locke nhìn chung quanh không tìm được đề tài, bỗng nhìn thấy đồ ăn trong tay, ngập ngừng nói:
- Nào, ăn chút gì đi, ta vừa mới làm xong.
Angelina đương nhiên biết rõ hắn vừa mới làm xong, lông mi buông xuống khẽ nhúc nhích, nàng gật nhẹ đầu, chấp nhận đề nghị của Locke. Nhưng Angelina đột nhiên ý thức được một chuyện, đó là chính nàng vẫn chưa có sức lực mở miệng ăn cơm.
Locke đỡ Angelina ngồi thẳng dậy, vào lúc cơ thể hai người vô tình chạm vào nhau, bọn hắn đều không hẹn mà cùng chấn động. Locke nhanh chóng thoát khỏi ảo tưởng như mấy lần trước, đem đồ ăn đưa tới bên miệng Angelina, cổ họng nàng động đậy mấy lần, muốn mở miệng nhưng mãi lâu vẫn không thể làm được, khiến Angelina sắp khóc luôn được. Locke nhìn Angelina rưng rưng nước mắt, đương nhiên ý thức được có thể là do Angelina vừa mới tỉnh lại, sức lực còn chưa khôi phục, nên không há miệng được.
Cả hai đều đã nghĩ đến phương pháp cho ăn trước đó, Angelina thầm nghĩ, nếu sớm biết như vậy thì đã không mở mắt ra, để cho nam nhân này cho ăn thêm một hai lần nữa cũng đâu mất miếng thịt nào, huống chi cũng không phải lần đầu đút cho ăn. Locke nghĩ thầm mình có nên đút cho Angelina ăn giống trước không, dù sao người ta cũng đã tỉnh, hắn còn làm như vậy chẳng khác gì lợi dụng nàng ta lúc gặp khó khăn, nghiêm trọng hơn là giở trò nghịch ngợm, phải vậy, hắn ta lúc trước cũng đã mấy lần chân tay ngó ngoáy rồi.
Lúc này, cái bụng vô dụng của Angelina lại kêu “ục ục” rất không đúng lúc, thân thể còn rất yếu ớt, nên cần gắp thức ăn để mau chóng hồi phục. Locke không phải người hay do dự, sau khi hơi cân nhắc, hắn cắn một miếng “cua kẹp hoa quả” cẩn trọng nhai, sau đó tiến tới bên miệng Angelina.
Angelina cũng biết sắp phát sinh chuyện gì, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn Locke. Locke không hề thẹn thùng như Angelina, hắn thuần thục cạy mở hàm răng và đút thức ăn cho nàng. Angelina bất đắc dĩ chấp nhận cho Locke đút một cách máy móc, như thể đây là số phận.
Sau khi đút đồ ăn xong, Locke thu dọn đồ ăn thừa, thêm mấy que củi vào đống lửa rồi ngồi trở lại trong hang. Hắn sáng nay đi ra ngoài cả buổi, buổi chiều đan thảm cỏ không ngừng, vết thương trên người còn chưa lành, hắn giờ đã mệt nhừ người.
Trong không gian sơn động nhỏ hẹp, Locke dệt thảm cỏ cũng không lớn, Hắn biết rõ Angelina đã tỉnh, đương nhiên sẽ không ngủ gần nàng, điều này có nghĩa là hắn đã chia cho công chúa hơn nửa tấm thảm, còn hắn chỉ ké một góc nhỏ thôi.
Trong rừng rậm vào cuối thu, ban đêm vẫn khiến người cảm thấy lạnh lẽo thấu xương như vậy.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca