Đây là một con sói núi già, khác với bộ lông xám trắng hoặc ngả đen của những con sói núi bình thường, con sói núi lông nâu này từng là thủ lĩnh của một đàn sói núi nhỏ, và bộ lông màu nâu trên cơ thể là đặc điểm nổi bật chứng tỏ nó là sinh vật ma hóa. Một con sói núi, tuổi thọ bình quân chỉ có 20 năm, mặc dù con sói núi này đột phá gông cùm xiềng xích tấn thăng thành sinh vật ma hóa, nhưng tuổi thọ của nó cũng không tăng lên được bao nhiêu, chỉ có thể sống đến 30 tuổi mà thôi, hiện tại nó đã đạt đến tuổi thọ giới hạn của sói núi phổ thông là 20 tuổi.
Dù về mặt lý thuyết nó vẫn còn một phần ba tuổi thọ, nhưng trong khu rừng rậm cạnh tranh khốc liệt, già yếu đồng nghĩa với bị đào thải, bầy sói cũng cần những con sói mới khỏe hơn để dẫn đầu. Cách đấy không lâu, nó bị thủ lĩnh mới của đàn sói - một con sói non vừa mới trở thành sinh vật ma hóa được một năm đánh bại khiến nó bị mù một mắt. Có nhiều năm kinh nghiệm săn mồi, có được kỹ năng chiến đấu cao siêu hơn đồng nghĩa với việc có nhiều vết thương hơn trên cơ thể.
Con sói nâu đã bị đánh bại, mất đi một con mắt đại diện cho thời đại oai hùng lẫy lừng, gào thét chỉ huy một khu vực ngoài rìa Murphy sâm lâm đã chấm hết, nhưng đối với thủ lĩnh mới của bầy sói, đây chính là lễ vật tốt nhất cho thủ lĩnh mới cần thiết để tạo dựng uy quyền của mình.
Lão sói nâu kéo lấy thân thể đầy thương tích rời khỏi Murphy sâm lâm, an cư ở Bạch Linh sơn mạch.
Murphy sâm lâm có đông đảo sinh vật ma hóa và ma thú, hầu hết thức ăn của chúng đều là những con dã thú bình thường, chỉ những ma thú cao cấp mới có thể lựa chọn những ma thú cấp thấp hoặc sinh vật ma hóa làm thức ăn. Trước kia khi đi săn, lão sói nâu có hơn hai mươi con sói thành niên đi theo, không phải lo lắng về chuyện thức ăn, nước uống, cho dù gặp phải ma thú cấp thấp cũng không sợ. Hơn hai mươi con sói đối đầu với một ma thú cấp thấp, phần thắng vẫn nghiêng về phía sói, dù sao bọn chúng cũng là sinh vật sống bầy đàn.
Bây giờ, lão sói nâu lại phải vì miếng ăn mà lo lắng phát sầu. Ma lực trong cơ thể nó đang tiêu tán dần, là một con sói khôn ngoan đã sống hơn 20 năm, trí tuệ của nó rõ ràng không tầm thường, nó biết rõ mình đã đến tuổi thọ nên đi chuyển tới Bạch Linh sơn mạch.
Bạch Linh sơn mạch có rất ít sinh vật ma hóa, hơn nữa mùa đông đang đến gần, phần nhiều sinh vật đã di cư đến Murphy sâm lâm, khu vực mà lão sói nâu ở lại, ngoại trừ nó cũng chỉ có ba sinh vật ma hóa cùng cấp. Bên trong đám nước mặn phía nam có con cua lớn ở lại, trên vách núi ở phía tây có một con diều hâu, khu rừng phía bắc có một con báo, còn nó ở phía đông. Bốn sinh vật ma hóa đều có lãnh địa riêng, không ai sợ ai, nhưng cũng không kẻ nào muốn trêu chọc, khiêu khích lẫn nhau.
Cuối mùa nên cũng có rất ít sinh vật còn hoạt động trong rừng. Lão sói nâu phải dành một nửa thời gian để tìm kiếm thức ăn mỗi ngày. Hôm nay, vận may của nó không tốt lắm, tìm kiếm gần cả buổi sáng, ngoại trừ một con chuột lang không có não xuất hiện để nó khai vị rửa miệng, thì không phát hiện gì khác.
Có nên đi về phía bắc, dạo quanh một vòng ở lãnh thổ của con báo không? Lão sói nâu đang phân vân như vậy. Trong hồ nước mặn ở phía nam ngoại trừ con cua lớn và đám họ hàng của nó thì không có gì, còn vách núi phía tây thì thôi khó quá bỏ qua, lão sói nâu đâu phải khỉ, không thể leo lên được vách đá cheo leo. Suy tới tính lui cũng chỉ có địa bàn con báo là rừng rậm giống nó, đoán chừng sẽ có thu hoạch.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc, lão sói nâu lắc đầu rồi đi về phía bắc.
Locke căng thẳng thân thể nằm sấp trên mặt đất, cảm giác được con sói núi lông nâu dần dần đi xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng thầm nguyền rủa, vừa mới đi ra một đoạn ngắn như vậy đã gặp phải một hung vật như vậy. Đây là lần đầu tiên Locke nhìn thấy một con sói dài hơn hai mét, hơn nữa màu sắc bộ lông của nó rất kỳ dị. chứng tỏ con sói này cũng không phải dạng dễ thu phục. Locke còn chưa khôi phục lại hoàn toàn sức khỏe, nên không dám làm càn.
Locke đứng lên nhìn kỹ xung quanh một lượt, thấy không có sinh vật nào khác mới thả lỏng người, tiếp tục tìm kiếm trái cây có thể ăn được, hắn vẫn chưa quên mục đích mình tới đây làm gì.
Lần này may mắn đứng về phía Locke, trước mắt hắn xuất hiện một cái cây kỳ dị có cành giống cây trúc, loại cây cối này cao hơn mười mét, đám nhánh cây ở phần đỉnh mọc ra những chùm quả màu trắng giống như chùm nho.
Khoảng hai ba giờ chiều, Locke trở lại hang động bên hồ. Những chùm quả to như quả nho treo trên thân là thành quả hắn bận rộn miệt mài nửa ngày trời mới thu hoạch được. Lần đầu tiên Locke được trèo lên một thân cây vừa cao vừa mỏng manh như vậy, quả thực là phí hết không ít sức lực của hắn.
Angelina đã khôi phục rất nhiều, đã có thể ngồi dậy, tuy rằng còn chưa đi lại được, nhưng chỉ cần mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn bình phục. Angelina đã ngồi trên thảm cỏ trong hang đợi Locke mấy tiếng đồng hồ, sự chờ đợi nhàm chán khiến nàng thấy mình giống như một hiền thê đang đợi phu quân trở về. Ý nghĩ bất thường này thỉnh thoảng lướt qua tâm trí Angelina.
Nếu không phải chân tay chưa mấy linh hoạt, Angelina đã muốn ra ngoài tìm Locke, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ sống một mình như thế nào trong khu rừng rậm hoang vắng này mà không có Locke bên cạnh. Ngay lúc sự kiên nhẫn của Angelina sắp đến giới hạn, Locke cuối cùng đã trở lại với kha khá chiến lợi phẩm. Angelina kích động muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất. Cũng may Locke không nhìn thấy, nếu không hắn nhất định sẽ bị dáng bộ dễ thương của Angelina chọc cho cười ngất.
Locke từ xa nhìn thấy Angelina ngồi thẳng tắp trong động, gãi gãi đầu rồi lên tiếng chào hỏi:
- Ha ha, nàng đã khỏe lại rồi à?
Locke không biết nên đối mặt với nữ nhân có thân phận công chúa cao quý này như thế nào, chỉ có thể mở lời nói một câu vô nghĩa.
- Ừm, khỏe nhiều rồi.
Angelina cũng không biết nên cư xử như thế nào đối đãi lại cái gã lợi dụng mình mấy hôm này, chỉ có thể thuận theo đáp lại.
Đây là cuộc trò chuyện chính thức đầu tiên giữa hai người họ kể từ khi gặp nhau đến nay, vừa đơn giản vừa ngây thơ.
Để tránh cho bầu không khí thêm xấu hổ, Locke vội vàng đi chuẩn bị bữa trưa. Hắn đi đến bờ cát thành thục lật “ổ cua” dưới tảng đá, lặp lại trò cũ, bắt lấy cua rồi đem hoa quả hắn mang về tận lực nhét vào, hắn không lựa chọn bắt lấy hai con, bởi vì trước khi tìm được nguồn cung cấp lương thực khác, Locke sẽ không đem loại sinh vật này chém tận giết tuyệt.
Loại trái cây giống như quả nho màu trắng hắn vừa tìm thấy có thể ăn được, nhưng vị không ngon lắm, hay có thể nói là không chua cũng không ngọt, như thể không có mùi vị gì cả, rất nhạt nhẽo. Ưu điểm duy nhất là loại trái cây ấy là chứa rất nhiều nước, Locke mới ăn một ít, nước đã ra ngập miệng.
Sau khi làm xong, Locke đưa một nửa con “cua nướng” cho Angelina, đưa thêm cho nàng mấy quả trái cây màu vàng, đây là bữa trưa của hai người. Bữa trưa rất đơn giản, nhưng cả hai đều ăn rất ngon lành. Locke ban đầu còn lo lắng nàng là công chúa sẽ không quen với những món ăn đơn giản mà hắn làm.
Nhưng Angelina không phải là người kén ăn, hơn nữa nàng cũng đang đói nên không quan tâm đồ ăn có ngon hay không. Huống chi, hương vị của món này cũng không tệ, hoặc có thể do Locke biết cách chế biến nên rất là ngon.
- Ngươi tên là gì?
Trong bữa ăn, Angelina tùy ý hỏi.
- Locke, ta tên là Locke, còn nàng?
Locke hỏi ngược lại, chăm sóc Angelina lâu như vậy, cũng tận dụng nàng nhiều như vậy, hắn còn chưa biết tên vị công chúa điện hạ này.
- Angelina Faustain, ngươi có thể gọi ta là Angelina.
Nàng nói.
- Ừm.
Locke đáp.
Lấy tên quốc gia làm họ, cho dù Locke không hiểu mấy về giới quý tộc, cũng biết rõ vị công chúa điện hạ này tuyệt đối là con cái vương thất chính tông, mà lại còn là trực hệ hậu duệ. Khoảng cách giữa hai bên là quá lớn, nếu như không có những chuyện trước đó, hiện tại Locke nhất định sẽ không thể bình tĩnh mà cùng Angelina nói chuyện phiếm như này. Hắn sẽ rất cung kính và giọng điệu cũng trầm xuống.
Hai người tiếp tục ăn, Angelina chỉ vào đồ ăn trong tay hỏi:
- Ngươi làm sao bắt được loại cua này?
- Cua? À món “nhện kẹp hoa quả” mang vị thịt gà này ấy hả…
Locke bừng tỉnh hiểu ra.
- Bên kia bãi cát có rất nhiều sinh vật như vậy, tìm ra cũng nhanh thôi.
Locke có sao nói vậy với Angelina:
- Chỉ cần tránh không bị cái càng to của nó kẹp lấy, dùng tảng đá đập là nhặt về ăn thôi.
- “Nhện kẹp hoa quả”… mà lại vị thịt gà?
Angelina cảm thấy rất kỳ quái:
- Tại sao lại đặt tên như vậy?
- Bởi vì ăn có vị giống thịt gà mà, nàng nhớ lại vị xem.
Locke thành thật trả lời.
- Hì hì…
Angelina buồn cười trước câu trả lời của Locke.
Bầu không khí giữa hai người trở nên thoải mái hơn.
- Ngươi có biết loại cua này có tiềm lực tiến hóa thành sinh vật ma hóa không?
Angelina phổ cập tri thức khoa học cho Locke.
- Sinh vật ma hóa?!
Locke cao giọng nói, hắn chỉ vừa mới thấy qua một con sinh vật ma hóa, chính là con sói nâu hắn buổi sáng tình cờ gặp được, cho dù ở thời điểm sức lực tràn trề nhất, hắn cũng không dám khẳng định có thể đánh bại con vật đó. Đám sinh vật nhỏ bé kia vậy mà cũng có thể tấn thăng thành sinh vật ma hóa?
- Đúng vậy, lũ cua là một loại tám chân, bọn chúng có cơ hội lĩnh ngộ ba loại sức mạnh bao gồm: muối, nước và lực. Chỉ cần có cơ hội lĩnh ngộ một trong ba loại là có thể tiến hóa thành sinh vật ma hóa.
Angelina chậm rãi nói, nàng biết được những thứ này từ trong sách ma pháp của sư phụ nàng.
Angelina nói rất nhiều, nhưng Locke nghe không hiểu bao nhiêu, gì mà nước, gì mà tám chân… Locke không biết Angelina đang nói cái gì, nhưng hắn hiểu một điểm chính, hắn đã giết và ăn không ít chúng, một loại sinh vật giáp xác màu trắng xám, có khả năng thăng cấp thành sinh vật ma hóa.
- Vậy thì thừa dịp chúng chưa tiến hóa, hay là ta làm thịt hết cả lũ luôn.
Locke không muốn có thêm nguy hiểm, không muốn bên cạnh có bom hẹn giờ, nổ lúc nào chẳng biết.
- Ôi tấn thăng thành sinh vật ma hóa nào có dễ dàng như vậy.
Angelina liếc xéo hắn một cái.
- Tựa như nhân loại chúng ta tiến hóa vậy, dù là ma pháp sư tấn cấp hay là kỵ sĩ tấn cấp, đều không phải là nhiệm vụ dễ dàng, ma thú tấn cấp lại càng khó khăn hơn. Ta nghe sư phụ nói, không có thiên tài địa bảo và kỳ ngộ thì suốt đời ma thú cũng không có khả năng tiến hóa, chỉ có thể duy trì đẳng cấp vốn có của mình.
Không giống như con người, kỵ sĩ có công pháp tu luyện đấu khí, ma pháp sư có bí điển tu luyện ma lực và ngưng tụ linh thần lực, ma thú tiến hóa chỉ có thể dựa vào sự tiến hóa thụ động của cơ thể, cho nên có giới hạn nhất định.
- Vậy nhỡ đâu thứ này tiến hóa thì sao?
Locke cắn miếng thức ăn cuối cùng hỏi.
- Thì trách hai ta xui xẻo thôi.
Angelina quả quyết trả lời, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì bèn hỏi:
- Chung quanh đây có rất nhiều cua à?
- Không nhiều. Trừ đi bảy tám con bị ta giết, hẳn là còn lại năm sáu con.
Locke lẩm nhẩm một chút, hồi đáp.
Angelina chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn Locke nói:
- Mười lăm con, là tiêu chuẩn của một bộ lạc cua, rất có thể sẽ còn cua vương.
Locke đột nhiên có dự cảm không tốt:
- Cua vương? Đó là cái gì?
- Ít nhất cũng là một sinh vật ma hóa đã lĩnh ngộ được một loại lực lượng.
Angelina nói cho Locke sự thật không mấy vui vẻ này.
Locke lập tức nhảy dựng lên, sinh vật ma hóa có lẽ ở ngay gần đây, hơn nữa hắn cũng tàn sát không ít đồng bào của nó, e là con cua vương này sẽ muốn liều mạng với hắn.
Angelina không hề hoảng sợ, lộ vẻ đã biết trước rồi.
- Bổ sung thêm một câu, khi cua tiến hóa thành sinh vật ma hóa, không còn được gọi là cua nữa. Căn cứ theo lĩnh ngộ lực lượng khác nhau sẽ bao gồm: có Hàm Thủy Giải hệ Muối, Lực Vương Giải hệ Lực và Triều Tịch Giải hệ Thuỷ, mà ba loại này đều phải ngủ đông!
Angelina cười ranh mãnh.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca