Trước khi hành động, Locke do dự một chút, không hiểu sao người này lại khiến hắn có cảm giác giống như với tỷ tỷ Ria của mình.
Cộng với việc chủng tộc này có ngoại hình rất giống con người, Locke cũng không ra tay được.
"Quên đi, không có chút dao động năng lượng nào, thân thể yếu ớt hơn cả nông dân bình thường của Tây Phương Tam Đảo, có uy hiếp gì được ta cơ chứ." Locke buông cánh tay phải đầy máu của mình xuống .
Lờ đi người bản địa này, Locke khập khiễng bước ra khỏi con hẻm.
Bên ngoài là những tòa nhà cao hàng chục mét được gia cố bằng đá, Locke chết lặng không biết đây là loại vị diện gì.
Hơn chục chiếc ô tô đi ngang qua Locke, hắn giống như một kẻ ăn xin bị ném vào trong một thành phố văn minh, vô cùng chói mắt.
- Vị diện này rất kỳ lạ, trong không khí gần như không có năng lượng nào dư ra, nhưng lại có một lượng tạp chất đáng kinh ngạc. Còn có những đạo cụ luyện kim này…
Locke trầm giọng nói.
Trước tiên tìm một chỗ ẩn nấp, hồi phục rồi lại nói.
Hóa thành dư ảnh, Locke biến mất khỏi con hẻm này.
Mặc dù chỉ còn lại thực lực của Kỵ Sĩ thực tập nhập môn, nhưng chiến kỹ Phi Vũ của Locke vẫn còn đó, bản chất của đấu khí phong hệ vẫn còn đó, những “chiếc hộp thiếc” có bốn bánh xe này mặc dù chạy nhanh, nhưng lại chẳng nhanh bằng Locke sau khi bộc phát đấu khí.
Hai ngày sau, ở một căn nhà nào đó, Locke vừa mới điều chỉnh xong đấu khí của mình.
Ở bên trái và bên phải là một số Tinh Thạch Năng Lượng phong hệ cao cấp đã biến thành thứ vô dụng, không còn chút năng lượng nào, thay vào đó, thực lực của Locke tạm thời khôi phục lại Kỵ Sĩ thực tập đê giai.
- Tỷ lệ sử dụng năng lượng thấp như vậy.
Locke cau mày, trước kia với nhiều Tinh Thạch Năng Lượng như vậy, hắn ít nhất có thể khôi phục lại trình độ đấu khí ở cấp bậc Kỵ Sĩ thực tập trung giai.
Locke có thể cảm nhận được tình trạng này là do không khí xung quanh gần như không có hạt nhân năng lượng.
Chỉ tiêu mà không kiếm, Locke phải dựa vào những Tinh Thạch Năng Lượng trong nhẫn không gian nếu muốn lấy lại sức mạnh, vị diện bên ngoài căn bản không thể lấy được chút năng lượng nào.
- Vị diện này… Không có người nào sử dụng năng lượng sao?
Locke sờ lên cằm suy nghĩ, nơi ở này của hắn vốn dĩ còn ba người bản địa nữa.
Tất cả đều đã bị hắn dùng tinh thần lực của mình để vơ vét ký ức, biến bọn họ thành những kẻ ngốc, lấy được một số thông tin về vị diện này từ trong đầu của ba người bản địa này.
- Trái Đất? Thời đại khoa học công nghệ? Khám phá vũ trụ?
Locke phân tích những lời khó hiểu này.
Trái Đất là tên của vị diện này, khoa học kỹ thuật là sức mạnh thống trị của vị diện này, bước đầu đã bắt đầu khám phá vũ trụ, vị diện này đã có đủ tiêu chí để đột phá thực lực của vị diện này, đây hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của vị diện vi hình.
- Đây có phải là sức mạnh cấp ba của vị diện này không?
Trong phòng, Locke đang chơi với một sản phẩm luyện kim gọi là 'máy tính', trong số thông tin hắn tìm kiếm trên thứ đó, có mấy thứ được đánh dấu đạn hạt nhân.
- Lựu đạn, đại bác, tên lửa, bom nguyên tử, bom hydro…
Locke đang cố gắng xếp hạng sức mạnh của những sức mạnh bản địa này để so sánh cấp độ tương ứng, thứ nào cấp hai, thứ nào cấp ba.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Locke đánh giá rằng bom nguyên tử và bom hydro mang mệnh danh là bom hạt nhân ít nhất có hiệu quả tương đương một chiêu toàn lực của sinh vật cấp ba. Từ những thông tin ít ỏi mà hắn tìm được để có thể đi đến kết luận này.
Đối với việc chia nhỏ hơn, bản thân Locke cần phải mạo hiểm để quan sát kỹ hơn ở khoảng cách gần.
- Dù sao thì đây cũng là một vị diện vi hình hoàn thiện, không thể đơn giản như vậy.
Locke sau khi phát hiện ra rằng những người bản địa của vị diện này không có ai sử dụng nguyên tố năng lượng, hắn không hề tự cao tự đại mà bình tĩnh suy ngẫm.
Cửa sổ thời không bên ngoài vị diện đó có thể bị cơn bão năng lượng phụ ở phía bên kia ép nổ, hiện tại không có năng lượng nguyên tố trong vị diện này, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Locke đoán rằng một khi cơn bão năng lượng phụ từ phía bên kia tràn qua bên đây, vị diện này sẽ ngay lập tức bước vào giai đoạn kích hoạt nguyên tố, hắn không thể đoán được lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, với sức chịu đựng của vị diện vi hình, Locke không lo mình sẽ bị cơn bão năng lượng phụ nghiền nát.
- Trước tiên nên ổn định chỗ ở trên vị diện này, đợi sức lực phục hồi sẽ tìm cách quay về.
Locke thở dài.
Về kế hoạch tương lai, Locke tạm thời quyết định lẻn vào một cơ sở gọi là 'đại học' ở đây, nếu kiến thức trong suy nghĩ của ba người bản địa này là đúng thì hắn có thể tìm được rất nhiều thứ mình muốn ở đại học.
Nhìn lại ba người bản địa đã chết trong sân lần cuối, Locke mặc quần áo của vị diện này và bước ra ngoài.
Điểm đến của hắn là đại học tốt nhất thành thị này - đại học Thượng Nguyên.
Trong phòng hiệu trưởng, Locke kích hoạt tinh thần lực của mình để thay đổi ký ức của hiệu trưởng bụng phệ rồi tạo ra thân phận sinh viên năm hai ở viện Khoa Học Động Vật cho hắn.
Tinh thần lực của những sinh vật bản địa trong vị diện này cũng giống như sức mạnh thể chất của bọn họ, yếu đuối đến đáng thương, dù Locke không giỏi dùng ma pháp tinh thần lực mà cũng có thể thay đổi ký ức được, đó là điều hiển nhiên.
Đối với tên béo này, Locke hết sức cẩn thận để không biến hắn thành một tên ngốc, tên béo này ít nhất cũng có địa vị nhất định trong xã hội hình người này, nếu có chuyện gì xảy ra rồi bị cao tầng của vị diện này phát hiện, hắn sẽ có rất nhiều rắc rối.
Ở vị diện này có quốc gia, cơ quan nhà nước kiểm soát bom hạt nhân và các loại vũ khí khác, Locke chưa chắc có thể chịu được bom hạt nhân chứ đừng nói đến tên lửa xuyên lục địa thua kém hơn một bậc kia.
Cho nên, vẫn là kín đáo sẽ tốt hơn.
Sau bao nỗ lực, cuối cùng hắn cũng đã sửa lại được trí nhớ của hiệu trưởng,
Locke thở ra một hơi và chuẩn bị cho cuộc sống đại học sắp tới.
Trương Linh năm nay hai mươi hai tuổi, nàng vẫn còn là một cô nương đang ở độ tuổi trưởng thành, nhưng sự tàn khốc của hiện thực như muốn ép cong lưng của nàng.
Nàng sinh ra tại một ngôi làng miền núi xa xôi ở tỉnh Tấn, Hoa Quốc, năm mười bốn tuổi, gia đình nàng có thêm một đệ đệ, trước đó nàng đã có ba đệ muội rồi. Gánh nặng gia đình nặng nề đã buộc Trương Linh phải từ bỏ việc học cấp hai sớm, bước chân vào xã hội.
Trương Linh làm công việc quét dọn, phát tờ rơi, nhặt rác và làm nhân viên phụ vụ, bất cứ công việc gì có thể kiếm tiền nàng đều làm. Những năm qua, nàng không có nơi ở cố định, sống ở nơi nào có giá nhà rẻ hơn, có thể nói nàng đã vào Nam ra Bắc.
Năm mười tám tuổi, nàng làm việc trong căng tin của một trường cấp hai tư thục ở thành Thượng Nguyên, vì từ nhỏ đã tự lập nên những món ăn ngon của Trưng Linh được các đầu bếp ở đó đánh giá cao, đầu bếp cũng biết hoàn cảnh gia đình Trương Linh khó khăn nên nàng đã nhận Trương Linh làm con nuôi, sau đó gửi Trương Linh đến căng tin trường đại học tốt nhất ở thành Thượng Nguyên để làm nhân viên phục vụ ăn uống thông qua các mối quan hệ.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca