Lúc này đại cô gia Locke của chúng ta đang theo “bạn gái” Trương Linh của hắn ra cánh đồng ngoài làng tìm kiếm dược liệu.
- Ngươi đừng để ý những lời tán gẫu của người trong thôn.
Sắc mặt Trương Linh hơi đỏ.
- Yên tâm đi, ta không phải người hẹp hòi như vậy, hơn nữa thân phận này là do ta đề ra.
Locke nói.
Locke theo Trương Linh đến Trương thôn nên cần có một thân phận, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì thân phận bạn trai của Trương Linh ở thành Thượng Nguyên là khả thi nhất.
Vì vậy khi vào thôn Locke mới được người dân Trương thôn chào đón nhiệt tình như vậy.
Hắn cũng không tạo ám chỉ áp lực tinh thần cho đám thổ dân này cơ mà, Locke mơ hồ nghĩ.
Hai người tìm kiếm từ giữa trưa đến buổi buổi nhưng chỉ thu hoạch được rất ít, Trương Linh cầm vài cây thuốc hoang trên núi định mang về nấu canh cho Locke.
- Này, đợi một chút.
Trong mắt Locke lóe lên một tia sáng.
Locke bay vọt đến một góc ở dốc núi cách đó không xa rồi đào một loại thực vật có rễ cây màu trắng dưới một gốc cây cổ thụ.
- Nhân sâm núi!
Trương Linh kinh ngạc kêu lên.
- Sao vậy, ngươi biết cái này sao?
Locke giơ đồ trong tay lên.
- Ừ, đạo đồng mấy năm trước đến thôn chúng ta cũng mang theo thứ tương tự, hắn nói hắn lấy được từ thôn bên cạnh.
Trương Linh kích động đỏ bừng mặt.
- Rất quý sao?
Locke cau mày, theo hắn thấy thì thứ đồ chơi này ngoại trừ bổ sung huyết khí thì không còn tác dụng nào khác.
- Ừm! Ừm! Đạo đồng kia nói nếu chúng ta đào được thì bán cho hắn, hắn sẽ trả hai vạn tiền.
Ánh mắt Trương Linh sáng rực.
- Hừm, hai vạn...
Locke lắc lắc nhân sâm núi trong tay, hắn biết giá trị tiền tệ của vị diện này, tuy ở Vu Sư giới loại tư liệu bổ sung khí huyết này không được tính là tư liệu ma pháp nhưng cũng trân quý hơn dược liệu bình thường.
Quy đổi giá trị tiền tệ thì giá trị của củ nhân sâm núi này tối thiểu cũng phải mười vạn khối trở lên, đạo đồng kia rõ ràng là đang ức hiếp nhưng thôn dân ngu muội không hiểu sự tình này.
Tuy nhiên có thể mua với giá hai vạn thì Locke vẫn phải thừa nhận là lương tâm của đạo đồng kia chưa bị chó gặm.
Bởi vì dựa theo sự hiểu biết của Locke về thôn dân bên này thì dù thu mua nhân sâm núi với giá hai trăm đồng thì những thôn dân kia sẽ không hề do dự mà bán cho hắn ta.
Locke bỏ nhân sâm núi vào nhẫn không gian rồi quay về Trương thôn cùng với Trương Linh.
Bữa cơm hôm nay của Trương gia còn thịnh soạn hơn cả bữa cơm ngày Tết.
Bữa ăn gồm món hầm gà mái già đã nuôi được hai năm và cừu non mới sinh trong chuồng, Nhị tỷ Trương gia còn đặc biệt chạy đến cửa hàng lương thực trong thôn mua vài cân bột mì trắng, đồ uống chính là Tiểu Mễ Tửu mà Trương lão hán đã ủ ba năm, không khí vui mừng tràn ngập cả gia đình.
Sở dĩ gia đình bọn họ xa hoa hoang phí như vậy là vì trước bữa cơm Locke đã bí mật đưa cho cha vợ hờ của hắn hai vạn đồng.
Cả đời Trương lão hán chưa từng thấy nhiều tiền như thế, gia đình bọn họ rất khốn khổ, đại nữ nhi ra ngoài làm công, nhị nữ nhi thì ở lại thôn hỗ trợ trồng trọt, tam oa tứ oa còn đang đi học, ngũ oa thì chỉ là một đứa bé còn quấn tã, cuối năm tiền tiết kiệm trong nhà không vượt quá ba chữ số.
Có tiền rồi thì lưng của Trương lão hán cũng thẳng lên và nói chuyện cũng lưu loát hơn, bệnh phong thấp đeo bám hắn nhiều năm dường như cũng đã khỏi hẳn (thực tế là Locke dùng đấu khí chữa bệnh cho hắn).
Dù sao Trương Linh cũng chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ của Locke mấy tháng qua mà ăn của người khác thì cũng nên hồi báo một chút gì đó, Locke vẫn có còn chút điểm mấu chốt làm người.
- Lão Trương, ta có bình rượu Phần năm ngoái cháu trai tặng, hôm nay là ngày vui của nhà ngươi nên ta đem đến chúc mừng.
Trưởng thôn mặt dày mày dạn cầm một bình rượu tới cửa.
Người đến đều là khách nên người Trương gia lương thiện cũng không tiện đuổi người ta ra ngoài, huống gì vị này còn là trưởng thôn.
Locke thông qua Trương Linh biết rằng lão gia hỏa này tới đây để làm cái gì, vì không muốn phá hỏng niềm vui của người Trương gia nên hắn gọi vị trưởng thôn có làn da rám nắng này ra ngoài cửa.
- Thôn các ngươi sửa đường cần bao nhiêu tiền?
Locke nói thẳng vào vấn đề.
Hắn phát hiện sự áp bức giai cấp giữa các sinh vật bản địa của vị diện này không phải là lực lượng mà là tiền bạc.
Có tiền chính là ông lớn!
- Cái này... ngươi cảm thấy hai vạn có được không?
Trưởng thôn lén lút ngẩng đầu nhìn trộm Locke.
Khuôn mặt Locke vô cảm.
- Một vạn, một vạn là đủ rồi!
Trưởng thôn lập tức nói.
Locke vẫn không nói gì.
Trưởng thôn cắn răng nói:
- Năm ngàn! Những người sửa đường đều là thanh niên trong làng nên số tiền này chủ yếu là dùng để mua xi măng, sỏi và cát trong thị trấn, thôn ta sẽ tự lo liệu việc ăn uống cho bọn hắn!
Lúc này trưởng thôn đưa ra một con số chính xác cho Locke.
Nghe đến đây Locke mới hài lòng gật đầu, hắn cũng không phải là người làm từ thiện, giúp đỡ Trương thôn nhiều không phải là giúp Trương gia mà là hại Trương gia.
Với kinh nghiệm sinh sống hàng chục năm thì Locke có thể nhận thức rõ ràng sự xấu xí của bản chất con người, dù là ở vị diện nào thì cũng vậy.
Nếu Locke biểu hiện quá nhiệt tình thì chẳng phải hắn sẽ trở thành kẻ ngốc nhiều tiền sao? Sau này biết đâu người Trương thôn vẫn sẽ tiếp tục tìm hắn đòi tiền.
Năm ngàn này chính là trợ giúp duy nhất mà Locke cung cấp cho người Trương thôn.
Locke sờ lên túi tiền làm bộ lấy tiền từ trong túi nhưng thực chất là hắn trực tiếp lấy ra năm ngàn tệ từ trong nhẫn không gian.
- Cầm cho cẩn thận, sau này đối xử tốt với người Trương gia hơn chút.
Locke trầm giọng nói.
- Yên tâm, yên tâm, thôn bọn ta 90% đều là họ Trương, trong thôn ngoài thôn đều là người nhà nên cô gia ngươi yên tâm.
Trưởng thôn cười tủm tỉm nói.
Có xấp tiền này thì ngày tốt lành của thôn bọn họ sẽ đến nhanh hơn.
Locke gật đầu, cũng không tiếp tục nói nhảm với vị trưởng thôn này nữa mà trở về phòng tiếp tục ăn cơm.
- Trưởng thôn đâu? Hắn không uống một ngụm sao?
Trương lão hán mở bình rượu Phần mà trưởng thôn đưa đến ra rồi rót cho Locke một ly.
- Hắn còn có việc khác nên đi rồi.
Locke thuận miệng đáp.
- Rượu ngon!
Locke nâng chén nếm thử một ngụm, khen ngợi nói.
- Đúng đúng, rượu Phần này là bảo bối nhà trưởng thôn, trước kia chỉ nghe nói qua chứ chưa biết mùi vị như thế nào.
Trương lão hán cười ngây ngô nói.
Bữa cơm rất nhanh đã ăn xong, trước mặt người một nhà Trương lão hán Locke cũng không tiện hành động quá kỳ lạ nên chỉ ăn no hai phần liền dừng đũa.
Đũa là dụng cụ ăn uống mới nhất mà Locke học được ở vị diện này.
Người nhà Trương lão hán không nỡ vứt bỏ đồ ăn thừa mà trong nhà lại không có tủ lạnh nên Trương lão hán bàn bạc với mẹ Trương Linh sẽ cất thức ăn thừa vào một phòng râm mát rồi sớm mai lại mang ra hầm một nồi rau trộn cho bọn trẻ ăn.
Locke nhất định không thể ăn đồ thừa cùng mấy đứa nhỏ Trương gia nên nàng dâu Lưu thị của Trương lão hán đã nghĩ đến sáng mai sẽ làm món trứng gà hầm cho cô gia.
Bầu trời ban đêm ngoài sân đầy sao, Locke ngồi trong sân cảm nhận khoảnh khắc bình yên hiếm có này.
Sau khi Trương Linh giúp mẫu thân rửa chén xong thì nàng cũng ra ngoài sân ngồi xuống cạnh Locke nói:
- Ngươi chưa ăn no phải không, có muốn tìm một chỗ không người rồi ta làm cho ngươi thêm vài món không?
Dịch: Ly
Biên: Khangaca