Tuy nhiên, tạo hình hiện tại của nàng lại không có chút nào liên quan đến những thứ như xinh xắn đáng yêu cả. Thân hình nóng bỏng đánh vào thị giác khiến người đã cấm dục nhiều năm như Locke bị thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng.
Cổ họng khô khốc, Locke nói với Trương Linh:
-Tối nay ta và Trương Đồng có việc phải ra ngoài, ngươi cứ ăn tối trước đi.
-Được.
Trương Linh gật đầu, nàng chưa bao giờ hỏi Locke đang làm gì, nhưng Mã Hiểu Hiểu ở trong phòng ngủ nghe nói Locke phải ra ngoài, lập tức chạy ra nói:
-Ta cũng muốn đi!
Locke trừng mắt nhìn nàng:
-Ngươi mặc thế này ra ngoài thì chỉ có chết cóng.
Mã Hiểu Hiểu không có thể chất cường tráng như Locke, cũng không có chân khí hộ thể như Trương Đồng.
-Không sợ. Bên trong có thêm lót nhung mà.
Mã Hiểu Hiểu quyến rũ kéo chiếc tất của mình, nói.
Locke hít sâu một hơi, quay đầu muốn đi cùng Trương Đồng ra ngoài.
Mã Hiểu Hiểu vội vàng nhào tới, dán vào trong vòng tay Locke sống chết cũng không chịu buông.
-Hừ, cái tên này, ngày nào ngươi cũng lặng lẽ biến mất rất lâu. Lần này dù thế nào đi nữa ta cũng phải đi cùng.
Trong số những người mà hắn từng tiếp xúc ở vị diện này, Mã Hiểu Hiểu là người bản xứ duy nhất chưa từng bị hắn đọc ký ức, cũng là người duy nhất không bị tiềm thức của hắn dẫn dắt.
Nhưng sự thật vẫn luôn kỳ diệu và khó đoán. Chính người chưa bao giờ bị Locke tác động ảnh hưởng như thế lại là là người mê muội Locke nhất. Hắn cũng đâu có đẹp trai, sao lại cứ ỷ lại hắn thế nhỉ.
Xem ra Angelina lo lắng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt là chính xác. Có đôi khi, ưu tú quá cũng không tốt, hắn chưa làm gì mà đã có bông hoa tự chủ động nhào vào lòng hắn.
Cảm nhận được mùi thơm của người phụ nữ trong ngực, Locke suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Ta có thể dẫn ngươi đi cùng, nhưng đi theo thì đừng nói lung tung.
-Được.
Mã Tiểu Tiểu tươi cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Không thể phủ nhận, bị Mã Hiểu Hiểu theo đuổi lâu như vậy, Locke cũng có chút rung động với cô nàng người bản địa này. Nếu không phải vì con đường trở về nhà còn đang xa vời hắn thật sự đã nghĩ đến việc đưa nha đầu này về Tây Phương Tam Đảo.
Ra khỏi nhà, ba người ngồi vào chiếc Mercedes Benz màu đen mà Locke đã mua trước đó. Chiếc xe bị Locke bỏ hoang đã gần nửa năm, trên mặt phủ một lớp bụi dày. Thừa dịp Mã Hiểu Hiểu không chú ý đến, một cơn lốc xoáy đấu khí nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Locke.
Trận gió thổi qua, tro bụi phiêu tán, chiếc Mercedes Benz lại hiện ra trước mắt Locke bóng loáng và mới tinh.
-wao, Locke, xe của ngươi đây sao ? Hoá ra ngươi giàu vậy.
Mã Hiểu Hiểu ngồi trong chiếc Mercedes Benz màu đen, tấm tắc ngạc nhiên.
Trước kia Mã Hiểu Hiểu gọi Locke là bạn học, cúng không biết từ bao giờ đã sửa miệng đổi thành đại ca, Locke cũng lười phải sửa lại.
Mercedes Benz đối với người có gia cảnh như Mã Hiểu Hiểu thì cũng chẳng là gì nhưng đối với người bình thường ở thành phố Thượng Nguyên cũng coi như là một món thương phẩm cao cấp khó với tới.
Mã Hiểu Hiểu nói như vậy chẳng qua là muốn mượn cớ tìm hiểu hoàn cảnh gia đình Locke, nàng thực sự thích Locke, nhưng hoàn cảnh gia đình đặc thù khiến tương lai của Mã Hiểu Hiểu đã xác định trước là phải gắn với một người môn đăng hộ đối.
Nếu gia đình của Locke cũng giàu có thì lực cản nếu hai người bên nhau cũng sẽ giảm bớt rất nhiều. Trong nhà, ba luôn nghe nàng, nếu thuyết phục được thêm cả mẹ thì chưa biết chừng chuyện với Locke lại có thể thành công! Mã Hiểu Hiểu thầm nghĩ.
Cô nàng xuất thân từ đại viện này nhìn rất xa, giờ đã bắt đầu suy nghĩ tính đến cả chuyện tương lai rồi.
Ngồi trên ghế lái, Locke không nói gì, hắn cảm nhận được có người đang theo dõi mình, lại còn là hơn mười người lính đặc chủng.
Nhìn qua gương chiếu hậu liếc thấy Mã Hiểu Hiểu đang nghiêng đầu suy nghĩ về chuyện lớn của cả đời mình, Locke bắt đầu thấy hứng thú về bối cảnh gia đình cô bé này.
“Chẳng lẽ cũng là quân đội?” Locke nghĩ thầm.
Trên mấy chiếc xe phía sau chiếc benz đen, một người lính đặc chủng hỏi người đội trưởng ngồi hàng phía ghế trước đối diện hắn ta:
-Đội trưởng, có cần báo cáo chi tiết chuyện tiểu thư hôm đi mua sắm không?
Người đàn ông mặt đen ngồi hàng trước nghèn nghẹn nói.
-Có thể báo cáo là đi mua đồ nhưng tuyệt đối không được nói là mua cái gì. Trừ khi ngươi muốn đến Sa Đầu Giác trấn biên giới!
-A !
Người lính đặc chủng này gãi đầu một cái.
Cách ăn mặc hôm nay của Mã Hiểu Hiểu không chỉ khiến Locke kinh ngạc mà còn khiến đám binh sĩ này kinh hãi.
Nếu để tư lệnh biết được tiểu thư dưới sự bảo vệ của chúng ta mà hôm nay đã đến trung tâm thương mại mua thứ gì ….. người đàn ông mặt đen bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
Dù hắn biết tư lệnh là một người hiền hoà nhưng một người hiền hoà một khi nổi nóng thì đúng là đáng sợ.
Trong phòng ăn riêng của một khách sạn bốn sao nổi tiếng ở thành phố Thượng Nguyên, Nhị sư thúc của Trương Đồng cười nói với người đàn ông trung niên ngồi đối diện.
-Mã Tư lệnh, rất nhanh thôi. Sư điệt của ta nói rằng hắn đang đến đây cùng với người đó rồi.
-Ừm, Đoàn sư phụ, lần này làm phiền ngươi rồi.
Người đàn ông trung niên từ tốn nói.
Người đàn ông trung niên trong phòng chính là phó tư lệnh Mã Nguyên Hạo của quân khu tỉnh Tấn, cũng chính là vị lãnh đạo cấp cao đã đích thân ra lệnh dùng tên lửa đạn đạo bắn Locke khi hắn xông vào căn cứ quân sự.
Kể từ mùa thu năm nay, cuộc sống của Mã tư lệnh bắt đầu trở nên rất không như ý.
Đầu tiên, bạn nối khố của ông ta là Triệu tư lệnh trở về sau khi tham gia cuộc họp của Liên Minh Châu Âu EU vào hai tháng trước.
Tất cả các nhà khoa học trên toàn thế giới đều không thể xác định được viên thiên thạch màu xanh đậm đó là thứ gì, hơn nữa vệ tinh cũng không quan trắc được nó rơi xuống vị trí nào, chỉ có thể phán đoán rằng nó có nằm trong khu vực Trung Quốc, Nga hoặc đảo quốc Nhật Bản.
Chà, lãnh thổ và lãnh hải của ba quốc gia này cộng lại cũng đã chiếm 1/6 diện tích toàn cầu, muốn tìm một viên thiên thạch đường kính vài mét trong phạm vi rộng lớn như vậy thì không khác gì mò kim đáy bể.
Trở về tỉnh Tấn từ Liên Minh Châu âu EU, tin đầu tiên mà Triệu tư lệnh nhận được là một tên lửa đạn đạo phòng không EI301 vừa được phóng vào cuối tháng 8 năm nay. Vậy mà người tư lệnh quân khu như hắn lại không hề hay biết gì!
Đúng là coi trời bằng vung! Không ai coi hắn ra gì đúng không!!! Mã Nguyên Hạo ngươi chỉ là phó tư lệnh thôi, ngươi cho rằng mình có quyền to hơn cả tư lệnh hay sao?
Thế là trong vòng hai tháng gần đây, nanh vuốt thế lực ở khắp nơi của Triệu tư lệnh bắt đầu cố ý chèn ép Mã Tư lệnh.
Đầu tiên, một sĩ quan tham mưu của sở chỉ huy theo phe Mã tư lệnh bị cách chức một cách khó hiểu, sau đó lại đến doanh trưởng của một trung đoàn phòng thủ biên giới nào đó bị phát hiện tham nhũng.
Tổng bộ có chừng hai mươi sĩ quan tham mưu, vậy nên tham mưu cũng là một chức vụ rất là xấu hổ, nếu không thể làm tham mưu trưởng thì không có bất kỳ tiếng nói gì trong quân đội, cho nên việc một sĩ quan tham mưu sụp đổ cũng không gây ra sóng gió gì.
Nhưng một doanh trưởng bị mất chức điều tra đã khiến nhiều người trong quân đội tỉnh Tấn cảm thấy lo lắng bất an, bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận ra rằng Triệu tư lệnh đang ra uy với Mã Tư lệnh.
Dịch: Thanh
Biên: Khangaca