Đổng Thanh vừa mới chạy đến bên ngoài xe buýt, hắn nhìn ngó nhìn nghiêng hai phía, cuối cùng hắn cũng tìm được một thanh vũ khí tiện tay ngay góc gạch vỡ bên đường – Xẻng sắt.
Lúc này, Đổng Thanh vô cùng may mắn vì khu vực này đang là khu vực phá dỡ. Cái xẻng sắt này chính là của những người công nhân thi công ban ngày đã để quên.
Thảm kịch trong xe sắp diễn ra. Mà ở ngoài xe, Đổng Thanh hít một hơi thật sâu, kìm nén đến đỏ mặt rồi giờ xẻng sắt đập về phía cửa sổ xe buýt.
- Không muốn!
- Đừng!
Vài hành khách vừa mới thoát chết trên xe buýt đã vội vàng hét lên khi nhìn thấy hành vi điên cuồng của Đổng Thanh.
Nhưng bọn họ hét lên đã quá muộn, cửa bên của xe buýt không phải quá kiên cố, nên Đổng Thanh dùng hết toàn lực của mình cuối cùng cũng đập ra được một vết nứt.
“Ầm!”
Tiếng đập cực lớn khiến cho Hoạt Thi đang đến gần đầu xe bỗng giật mình, nó quay đầu nhìn về phía Đổng Thanh.
Đổng Thanh bị con Hoạt Thi kia nhìn như vậy khiến cả người hắn tràn ngập sợ hãi. Hắn dường như nhìn thấy những con người đã bị bọn chúng ăn tươi nuốt sống xuyên qua con ngươi đen láy của Hoạt Thi. Giống như nhìn ra được một lát nữa mình sẽ có số phận giống bọn họ.
Con Hoạt Thi dừng bước lại, chân sau uốn cong rồi đối mặt với Đổng Thanh. Sau khi nó tụ lực khoảng một giây thì liền lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía hắn. Chỉ thấy Đổng Thanh ra sức đập cửa sổ. Lúc con Hoạt Thi va chạm liền tạo thành một tiếng “Ầm”. Cửa đã bị nó bị đụng nát hoàn toàn.
Mà con Hoạt Thi trốn ra khỏi xe buýt cũng lao về phía Đổng Thanh với tốc độ không hề giảm.
Vào thời khắc nguy cấp, nội tâm Đổng Thanh tràn ngập bảy phần sợ hãi ba phần phẫn nộ. Hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng nhịp tim của mình, tiềm lực của con người cũng bị ép ra ngoài. Khi hắn nhìn thấy Tiểu Nhã đang lo lắng nhìn mình trong toa xe, Đổng Thanh nghiến răng nghiến lợi, rồi một lần nữa dùng hết sức mình đột nhiên vung xẻng về phía trước.
Tốc độ của Hoạt Thi quá nhanh khiến Đổng Thanh không thể nào bắt kịp. Hắn chỉ có thể cược rằng, một xẻng này vừa vặn có thể đánh trúng Hoạt Thi.
Vận mệnh luôn ưu ái những người khôn ngoan và dũng cảm. Đổng Thanh không tính là người khôn ngoan, nhưng hắn đã liều mạng vì người phụ nữ mình yêu, nên có thể được coi là một nửa người dũng cảm.
“Bốp!”
Một xẻng này đánh trúng đầu con Hoạt Thi một cách chính xác và mạnh mẽ.
Lực tác dụng chỉ là tương hỗ, do tốc độ của con Hoạt Thi khi phóng tới Đổng Thanh quá nhanh nên sau khi hắn dùng xẻng sắt đánh trúng nó thì mới là lưỡi câu lấy mạng con Hoạt Thi này.
Dưới sự tác dụng của động năng, chiếc xẻng cắm vào trán con Hoạt Thi ước chừng ba cemtimet tựa như là cắt đậu phụ. Máu đen chảy ra bắn lên quần áo của Đổng Thanh.
Hoạt Thi bị thương giãy giụa thân thể một cách kịch liệt. Nhưng thật ngạc nhiên, đã bị cắm sâu đến như vậy rồi nhưng nó vẫn không chết mà nhanh chóng nằm sấp rồi bỏ chạy bằng bốn chân. Chiếc xẻng cũng bị Hoạt Thi lôi kéo theo và rời khỏi tay của Đổng Thanh.
Bất chấp cơn đau rát trên tay, Đổng Thanh lấy lại tinh thần rồi chạy nhanh đến bên cạnh xe buýt. Hắn bế Tiểu Nhã trong toa xe qua cửa sổ bị Hoạt Thi phá.
- Hu hu, ngươi không sao chứ, hu hu.
Lúc này Tiểu Nhã bật khóc, nước mắt của nàng một phần là do bị dọa sợ, một phần là do cảm động.
Cảnh tượng mà Đổng Thanh liều mạng cứu mình đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng của Tiểu Nhã.
- Không, không sao đâu.
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống dưới, Đổng Thanh lúng túng nói.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Nhã trong vòng tay mình, Đổng Thanh cảm thấy việc mình mạo hiểm mạng sống vì nàng là điều đáng giá.
- Tiểu huynh đệ, ngươi lợi hại nha!
- Người đuổi nó đi rồi à?
- Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!
- Điện thoại mất sóng rồi!
- Vẫn là tên nhóc này lợi hại!
- ...
Những người thoát khỏi xe buýt liền tập trung xung quanh và bày tỏ lòng biết ơn đối với Đổng Thanh.
Bởi vì lúc này đang là ban đêm, sắc trời âm u, mà đèn trên đường cũng tương đối cách xa nhau. Dưới ánh đèn đường vàng rực, cả đám người đầy máu khiến cho Đổng Thanh tràn ngập cảm giác quỷ dị.
Cũng may thân thể ấm áp của Tiểu Nhã trong ngực hắn không phải là giả, Đổng Thanh biết mình không phải đang gặp ác mộng.
- Có chuyện gì vậy trời. Đã chết ba người nhưng lại không thể liên lạc được với cảnh sát.
Một người đàn ông trong đó nói.
- Chúng ta đừng rời đi, để lát nữa cảnh sát lấy lời khai cũng thuận tiện.
Có người đề nghị.
Đương nhiên cũng có người tỏ vẻ khinh thường. Nơi này nguy hiểm như vậy, bọn họ không thể ở chỗ này dù chỉ một phút. Lỡ như con quái vật kia trở lại thì phải làm sao.
- Vật kia là cái gì? Vì sao nó lại xuất hiện bên trên xe buýt?
Đổng Thanh không hổ là sinh viên, hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi hỏi đám người này.
- Không biết, nó bỗng nhiên xuất hiện như vậy rồi lại bắt lấy người cắn xé.
Một hành khách nói.
Nói xong hắn còn cho người ta nhìn bả vai đã bị cắn đến đen của hắn. Người này còn may mắn, cánh tay còn chưa bị cắn rớt xuống dưới.
- Nó hình như là một người. Ta thấy nó vẫn có mặt quần áo.
Một hành khách khác tiếp lời.
- Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng nhìn thấy. Người kia bỗng nhiên lăn lộn trên mặt đất một hồi. Sau đó mới thay đổi hình dạng rồi bắt đầu cắn người.
Lại có người nói tiếp.
Những người này dăm ba câu kể lể lại cho Đổng Thanh nghe. Theo họ, Đổng Thanh có thể cưỡng chế xua đuổi quái vật nên bây giờ tựa như một vị thần thủ hộ của họ vậy.
- Bỗng nhiên xuất hiện ư?
Đổng Thanh nhướng mày, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người đã nói lời này.
Không nhìn thì không sao, nhìn kỹ liền khiến cuống họng của Đổng Thanh cứng đờ.
Chỉ thấy bên dưới đèn đường âm u, trong mười mấy người xung quanh có hơn một nửa người có hốc mắt dần dần trũng mà tròng mắt lại ngày càng đen. Nếu như không phải khóe mắt bọn họ còn một chút xíu tròng trắng mắt lưu lại thì Đổng Thanh có lẽ sẽ cho rằng họ đang biến thành quái vật.
Nhưng mà bây giờ vẫn còn chưa biến thành. Và cũng sớm thôi, bởi vì trước ánh mắt kinh sợ của Đổng Thanh, tròng mắt trắng này chậm rãi biến mất.
- Tiểu huynh đệ, ngươi có biết có chuyện gì đang xảy ra không?
con hành khách nói chuyện đầu tiên đưa tay ra vỗ về phía bả vai của Đổng Thanh.
Đổng Thanh nhìn thấy tay của người này sắp đụng phải mình, hắn liền hét lên một cách quái dị rồi đẩy hắn ta ra. Sau đó hắn nhấc chân lấy xẻng sắt bên cạnh xem như cảnh báo.
Tên Bán Hoạt Thi không biết thân thể mình đang phát sinh dị biến liền khó hiểu nhìn về phía Đổng Thanh.
Đổng Thanh bị người này nhìn chằm chằm, trong lòng căng thẳng không thôi. Hắn lập tức ý thức được bên cạnh hắn vẫn còn có người mà hắn quan tâm. Vì vậy hắn liền vội vàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhã.
Cũng may, Tiểu Nhã và gần một nửa người khác không có phát sinh biến dị, chỉ là sắc mặt bị dọa sợ có chút tái nhợt.
“Cạch! Cạch! Cạch!”
Tiếng va đập cách đó không xa đánh thức đám người này.
Đổng Thanh nhìn lại về phía bên kia. Hóa ra là tiếng động trong chiếc xe buýt đầu tiên. Đổng Thanh nghĩ đến những con Hoạt Thi biến dị bên trong kia, hắn liền kéo Tiểu Nhã chạy về ngõ nhỏ cách đó không xa.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca