Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 669 - Chương 669: Trận Chiến Giữa Hoạt Thi Và Chó Biến Dị

Chương 669: Trận Chiến Giữa Hoạt Thi Và Chó Biến Dị Chương 669: Trận Chiến Giữa Hoạt Thi Và Chó Biến Dị

Đổng Thanh nín thở nhìn về phía sau A Hoàng, quả nhiên có một bộ thi thể đang nằm trên đất. Thông qua vết may vá dễ thấy trên quần áo cùng với màu vải xám tiêu chuẩn, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là lão Lưu.

Còn A Hoàng giống như một người bảo vệ, nó vẫy đuôi đứng trước người lão Lưu, ngăn cản ánh mắt tham lam của ba con Hoạt Thi này.

Không biết lão Lưu đã chết hay chưa. Chỉ thấy hắn nằm im bất động, một vũng máu tươi chảy ra từ dưới người lão. Mà cạnh nhà vệ sinh cách lão Lưu không xa còn có một cổ thi thể không đầu. Thông qua làn da trắng bệch cùng hai bàn tay nhăn nheo như nhánh cây thì cổ thi thể không đầu kia chắc là một Hoạt Thi đã chết.

Xem ra trước khi hai người Đổng Thanh bọn hắn trở về thì nơi này đã xảy ra một trận chiến tàn khốc.

Ba con Hoạt Thi bắt đầu bước đến gần. Mũi của chúng chứa đầy máu và thịt sống, trong đầu chúng không có gì khác ngoài việc ăn uống.

A Hoàng hất cằm rồi bắt đầu thị uy “Hừ hừ”. Nó để lộ ra hàm răng nanh sắc bén. Mà trong khe hở của răng nanh, Đổng Thanh nhìn thấy một dòng máu đen xuyên qua ánh trăng mờ ảo.

Không cần nói, con Hoạt Thi đã chết kia chắc chắn là do bị nó giải quyết.

Động tác của ba con Hoạt Thi rất nhanh, sau khi dồn A Hoàng đến tình huống không thể quay đầu, chúng bất ngờ phát động tấn công và lao vào A Hoàng từ ba hướng khác nhau.

A Hoàng bây giờ đã trở nên đẹp đẽ lạ thường, nó không hề có chút hoảng sợ. Chỉ thấy nó cúi người làm thế tấn công rồi lạnh lùng nhìn vào ba con Hoạt Thi đang xông về phía mình. Trong đó có một con Hoạt Thi đến gần phạm vi ba mét, bỗng nhiên nó nhảy vọt lên và chặn con Hoạt Thi này ở giữa không trung.

Đổng Thanh biết rằng lớp da của con Hoạt Thi cực kỳ cứng rắn, nhưng mà lực phòng ngự cứng cỏi của nó lại không thể chịu nổi một đòn trước mặt chó biến dị A Hoàng này.

“Răng rắc!”

Tiếng Xương vỡ vụn gãy. Lúc này A Hoàng đang cắn vào vai trái của Hoạt Thi, nó nghiêng đầu quay về một phía, trực tiếp xé nát một cánh tay của Hoạt Thi.

Máu tươi đen ngòm rơi trên thân thể A Hoàng. Nhưng mà bộ lông của nó rất mịn màng, chỉ có một phần máu nhỏ thấm vào, còn phần lớn thì xuôi theo bộ lông sáng bóng mà chạy xuống đất.

A Hoàng vừa mới đánh thắng còn chưa kịp đắc ý thì con Hoạt Thi bị nó phế bỏ một cánh tay liền dùng sức lực còn của cánh tay còn lại để ôm chặt A Hoàng. Miệng nó mở ra một độ vòng cung rất lớn, bỗng nhiên cắn về phía A Hoàng.

“Ê a~”

A Hoàng bị đau kêu lên. Lực cắn của Hoạt Thi khá kinh người. Sau khi nó biến dị da lông bên ngoài còn chưa được hoàn toàn che phủ, dòng máu đỏ tươi theo miệng vết thương chảy ra. Nó lắc lư sang trái, một hồi lâu mới có thể quẳng bay con Hoạt Thi cụt tay trên lưng.

Mà phần lông bên ngoài cơ thể nó cũng đã bị cắn đến nát nhừ.

Tốc độ của hai con Hoạt Thi còn lại cũng không chậm hơn con người là bao nhiêu . Ba con Hoạt Thi này đều tăng trưởng về tốc độ. chúng tựa như một cơn gió lao đến triền đấu với A Hoàng trước mắt, khiến cho Đổng Thanh cảm thấy mơ hồ trong chốc lát.

Cơ thể khổng lồ sau khi biến dị của A Hoàng vẫn còn đó, nó chiến đấu với ba con Hoạt Thi một cách sinh động.

Máu tươi đen ngòm, huyết dịch đỏ thắm tràn ngập trong tiểu viện tử. Không ít đồ vật bị đánh nát ngay lầu một của đình viện. Tiếng vang chiến đấu kịch liệt, tiếng gào thét của quái vật và tiếng chạy trốn kinh hoảng của con người từ xa.

Cứ ở đây lãng phí như thời gian như vậy không phải là cách. Nói chính xác hơn thì những kẻ đang chiến đấu bên trong bất cứ lúc nào cũng sẽ chú ý đến hai kẻ đang trốn bên ngoài là Đổng Thanh và Tiểu Nhã.

Cho dù là Hoạt Thi hay là chó biến dị A Hoàng cũng không phải là thứ mà Đổng Thanh có thể đối phó. Tiểu Nhã dựa vào trong ngực Đổng Thanh không ngừng run rẩy. Nếu không phải có thân thể của Đổng Thanh chống đỡ thì nha đầu này đã sớm bị dọa đến cứng đờ trên đất.

-Chúng ta đi!

Đổng Thanh kéo Tiểu Nhã đứng dậy. Hắn không chắc rằng A Hoàng có thể đánh thắng được ba con Hoạt Thi kia hay không. Cũng không chắc rằng A Hoàng có còn hảo cảm đối với bọn hắn hay không. Nơi này không thể ở lâu, hắn và Tiểu Nhã phải chuyển sang nơi khác để ẩn nấp.

Đổng Thanh nhìn trái nhìn phải một hồi rồi cuối cùng mới chọn một viện tử ngay sát vách. Nhà kia là một tòa nhà ba tầng. Điều mà Đổng Thanh quan tâm chính là tầng thứ ba bên kia có cầu thang sắt bên hông để đi lên.

Nếu như nhớ không lầm, tầng ba của nhà kia không có người ở. Mà quan trọng nhất chính là, cầu thang thiết lên lầu ba không cần phải đi qua viện tử của nhà kia, chỉ cần nhảy qua tường bên này là được.

Trong sân này có ba Hoạt Thi, không biết nhà bên cạnh có bao nhiêu. Cảm giác nguy hiểm khiến Đổng Thanh nổi da gà, hắn nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này.

Đổng Thanh nửa kéo nữa ôm rồi kéo Tiểu Nhã đi về phía bức tường giữa hai sân.

-Ngươi lên trước. Ta đẩy ngươi lên.

Đổng Thanh nói.

Sức của Tiểu Nhã rất nhỏ, nếu Đổng Thanh không đẩy ở phía dưới thì nàng sẽ không thể nào qua được.

Hai người đều bị dọa cho phát sợ đến mức không thể nào phát huy được sức mạnh. Cả hai lề mà một hồi lâu, cuối cùng mới có thể leo lên trên bức tường.

-Đi mau!

Đổng Thanh chỉ vào cầu thang thiết trước mặt tường rồi nói với Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã ngầm hiểu, nàng nắm lấy tay Đổng Thanh để duy trì sự cân bằng yếu ớt trên bức tường, rồi đi về phía cầu sang sắt ở bên kia bức tường.

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Tiếng đập cửa to lớn truyền ra từ phòng ốc từ nhà bên cạnh. Hắn quả thật không đoán sai, gia đình này cũng có Hoạt Thi phát sinh biến dị, mà trong viện cũng có vết máu, có lẽ trước đó cũng đã xảy ra thảm án.

Lúc này hắn tự lo thân mình còn không được, đâu có thời gian để quan tâm người khác. Đổng Thanh chỉ có thể hi vọng không gặp phải Hoạt Thi cản đường.

Có lẽ là do lời cầu nguyện của Đổng Thanh đã được đền đáp, trong suốt hai phút chật vật đi đường đều không có Hoạt Thi nào đến tấn công bọn họ.

-Nhanh nhanh nhan! Mau mở cửa!

Đổng Thanh vừa hối thúc Tiểu Nhã vừa nhìn chằm chằm động tĩnh xung quanh.

-Mở không được! Bị khóa trái từ bên trong rồi!

Tiểu Nhã cố gắng hồi lâu, vẻ mặt buồn rầu nói.

-Chết tiệt!

Đổng Thanh mắng một câu.

Hắn muốn tìm một dụng cụ phù hợp để phá cửa phòng nhưng nhìn xung quanh một hồi cũng không có thứ gì tiện tay cả.

-Tránh ra, để ta phá nó!

Đổng Thanh bảo Tiểu Nhã lùi về sau. Hắn dùng lực rồi nghiêng một bên, muốn dùng lực bả vai để phá cửa.

“Ầm!”

Tiếng vang trầm nặng phát ra, cánh cửa chống trộm này vẫn không hề động đậy.

-Mẹ nó!

Đổng Thanh sắp tức đến điên người.

Những phòng ở trong khu phá dỡ này đều là phòng ốc của các tu lão. Tuy nhìn không được đẹp nhưng mỗi phòng đều là phòng rất tốt. Ở thời đó không có những thứ gọi là công trình bã đậu.

Dịch: Thảo Hiền

Biên: khangaca

Bình Luận (0)
Comment