Locke thấy sói Ánh Trăng đứng bất động nhìn chằm chằm vào hai người bọn hắn, trong lòng bắt đầu đánh giá thấp đối thủ, chẳng lẽ con ma thú này sợ rồi?
Thấy sói Ánh Trăng đứng thật lâu tại chỗ không có động tĩnh, Locke mới hơi buông lỏng thần kinh đang căng thẳng, vụng trộm nhìn sói Ánh Trăng, hắn bắt đầu ngầm quan sát đánh giá, và phát hiện ra không ít.
Dáng vẻ của sói Ánh Trăng này có tám chín phần tương tự với con sói nâu mà hắn từng nhìn thấy vài ngày trước, ngoại trừ kích thước lớn hơn và bộ lông đã thay đổi màu sắc, thì sói Ánh Trăng này chính là con sói nâu hôm nọ.
Mấy ngày trước thương thế của Locke còn chưa khỏi hẳn, thực lực cũng chưa khôi phục hoàn toàn, đối mặt với sói nâu là sinh vật ma hóa, hắn chỉ có thể trốn tránh, hiện tại mới mấy ngày không thấy, con sói này đã mang cho hắn áp lực còn mạnh hơn lần đầu, chẳng nhẽ mới chỉ trong mấy ngày nó đã tiến giai, Locke rùng mình nghĩ.
Màu mắt của sói Ánh Trăng có màu xanh lục đậm, Locke nhìn thấy một con mắt của nó so với bên còn lại càng thêm phần u ám, hơn nữa hốc mắt chung quanh có mấy vết sẹo rõ ràng, cho nên đoán chừng con sói này mù một mắt, việc nàng càng thêm phần giúp Locke xác định được con sói Ánh Trăng này là con hắn gặp vài ngày trước.
Mới mấy ngày không gặp mà nó đã tiến giai, khóe miệng Locke giật giật đắng chát, những ngày gần đây hắn gặp phải toàn chuyện không thể lý giải nổi.
Locke mặc dù thực lực kém hơn sói Ánh Trăng, nhưng hắn không sợ, đối phó với dã thú, ngươi càng sợ càng bị nó lấn át.
Lão sói lẳng lặng quan sát Locke và Angelina, thấy Locke không có chút biểu hiện rụt rè, nó chần trừ lui về phía sau một bước, tựa hồ không có ý định gặm lấy hai khối xương cứng này.
Locke nhìn thấy sói Ánh Trăng có xu hướng rút lui, liền theo dõi sát sao bước chân của nó, nhìn thấy soa lui lại hơn mười bước, rốt cục cũng thả lỏng thân thể, cúi đầu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Cẩn thận!
Chợt, Angelina bên cạnh đột nhiên nhắc nhở.
Locke bất giác ngẩng đầu lên lên, liền thấy sói Ánh Trăng trong nháy mắt đang nhào về phía hắn, con ma thú này ấy thế mà cũng biết lừa gạt!
Trong lúc vội vàng, Locke vung cây gậy gỗ trong tay ra sức chống cự, gậy gỗ lớn bằng cánh tay, vậy mà sói Ánh Trăng cắn một cái đã đứt, nó được đà tiếp tục nhắm cắn về phía cổ của Locke.
Tốc độ quá nhanh, Locke không kịp né tránh, chỉ có thể liều mạng xoay đầu sang hướng khác, duỗi tay trái ra, đem chiếc khiên tay cũ mèm đánh vào miệng con sói.
Chiếc khiên tay này quả nhiên không làm hắn thất vọng, bị sói Ánh Trăng dùng lực cắn một cái, nhưng chiếc khiên chỉ hơi hơi vặn vẹo biến dạng, phát ra vài tiếng lạch cạch trong miệng con thú.
Sau khi lấy khiên tay chặn vết cắn của sói Ánh Trăng, Locke toát mồ hôi lạnh khắp người, sau đó hắn lập tức thẹn quá hóa giận, Locke đã lâu không có kích động như vậy, hắn giơ cao nắm đấm phải, một chưởng hung hăng giáng vào đôi mắt của con sói.
“Grao…!”
Sói Ánh Trăng bị Locke đánh cũng chịu không ít đau đớn, Locke rất gian xảo, đặc biệt nhắm vào con mắt mù của nó mà tấn công, cảm giác đau đớn ở con mắt kia vừa được ma lực Quang hệ xoa dịu chút ít, liền bị Locke làm cho trầm trọng hơn, hơn nữa, những vết thương cũ rách ra khiến sói Ánh Trăng càng thêm không chịu nổi, không ít máu tươi chảy ra từ con mắt đó.
Sói Ánh Trăng dùng sức hất cái đầu lên, ném văng Locke ra ngoài, hắn thực hiện một cú lộn ngược đẹp mắt, ngay ngắn đáp xuống, sau đó duỗi ra tay trái, chỉ vào hướng con sói.
Sói Ánh Trăng bị Locke phản kích và khiêu khích làm cho nổi giận, vốn định một kích không thành liền rời đi, nhưng Locke làm vậy rõ ràng là không chết không được, lão sói vừa mới tiến giai cho nên đối với trạng thái của bản thân tràn đầy tự tin, nó cảm thấy mình bây giờ giống một vị vua ở Bạch Linh sơn mạch.
Sói Ánh Trăng nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao về phía Locke. Locke cũng không lùi bước, kích phát đấu khí xông lên. Trên chiến trường chém giết đỏ mắt, rất ít kỹ xảo có thể dùng được, các binh sĩ đều là lấy mạng ra liều. Tốc độ của sói Ánh Trăng nhanh hơn Locke rất nhiều, mà lại quanh năm sống trong núi rừng khiến nó linh hoạt hơn Locke, cho nên Locke lựa chọn lấy thực lực chiến đấu.
Hắn di chuyển khiên tay trên tay trái về phía trước một chút để bảo vệ nắm tay trái của mình, dự định sử dụng khiên tay như một vũ khí công kích, đánh trực diện con sói.
Con sói Ánh Trăng không phải dạng vừa, nó lại nhào về phía Locke, hắn đem khiên tay hung hăng nện vào đầu sói, bởi vì hai người quá gần, ai cũng không có chỗ để né tránh, mỗi lần công kích đều là xem ai không nhịn được trước.
Angelina lúc này cũng vội vàng thi triển Khinh Linh Thuật lên Locke khiến thân thể của hắn nhẹ nhàng đi không ít, mặc dù tốc độ vẫn không bằng sói Ánh Trăng, nhưng ít nhất vẫn có thể theo kịp, ngươi cắn ta một cái, ta cho ngươi một quyền, sói Ánh Trăng và Locke giờ đây giống hệt hai tên côn đồ đánh nhau, không ai tha cho ai.
Angelina chỉ là ma pháp học đồ cấp nhập môn, lúc này nàng cũng không giúp được gì, chỉ có thể trốn xa xa ở một bên, sẵn sàng sử dụng Điểm Quang Thuật để quấy nhiễu sói Ánh Trăng bất cứ lúc nào.
Một trong những nguyên nhân khiến Locke cùng sói Ánh Trăng liều mạng chiến đấu, chính là Angelina không có năng lực tự vệ, nếu như hắn không thể ngăn cản sói Ánh Trăng thì với tốc độ thần sầu kia, Angelina không có kỹ năng thực chiến sẽ bị xé nát.
Mặc dù thân thể của Locke được đấu khí cường hóa, nhưng cũng không thể sánh được với thể chất của con sói Ánh Trăng. Sau mấy lần công kích lẫn nhau, một bên bả vai của Locke đã bị sói Ánh Trăng xé rách, đủ sâu để có thể nhìn thấy xương, sau lưng hắn cũng bị móng vuốt sắc bén của nó cào ra mấy vết máu.
Locke bị thương nghiêm trọng như vậy, nhận lại được chính là một nửa khuôn mặt của sói Ánh Trăng đã bị Locke đánh cho bằng phẳng, bất kỳ sinh vật nào cũng đều có nơi dễ tổn thương nhất, đấy chính là phần đầu. Nếu Locke công kích lên thân thể nó sẽ không tác dụng được bao nhiêu, bởi bộ lông dày kia đã phòng hộ rất tốt rồi, nhưng đánh vào đầu thì dù sói Ánh Trăng đã là ma thú sơ cấp có thể chất mạnh mẽ nhưng cũng sẽ choáng váng, sao vàng bay loạn trong đầu.
Trên người trọng thương như vậy, sắc mặt của Locke vẫn là không thay đổi, sau mấy ngày khôi phục và luyện tập, khiến trình độ đấu khí của Locke có tiến bộ rất lớn, cấp độ kỵ sĩ thực tập nhập môn không cách nào điều động đấu khí quá độ, nhưng không trở ngại việc đấu khí tự động chưa trị cho thân thể. Nếu là binh sĩ bình thường bị thương nghiêm trọng như Locke thì rất có khả năng ngất đi vì đau, nhưng Locke lại chỉ cảm thấy có chút cảm giác tê tê, đó là do đấu khí đang kích thích các tế bào của hắn, gia tăng tốc độ phục hồi.
Locke vung khiên tay, nổi giận gầm lên một tiếng, lại xông lên, chộp lấy đầu sói Ánh Trăng nện mạnh một trận.
Sói Ánh Trăng dù sao cũng đã cao tuổi, hiện tại nó dựa vào thể lực để chống cự, may mà nó là ma thú Quang hệ, khả năng phục hồi cũng theo kịp, mặc dù không có ma lực phóng thích ma pháp, nhưng sức mạnh Quang hệ phân tán khắp cơ thể giống như đấu khí của Locke, đã trợ giúp năng lực tác chiến và cải thiện sức chịu đựng của nó trong chiến đấu.
“Đùng! Đùng!”
Tiếng đập vang dội này là do Locke dùng khiên tay hung ác nện vào đầu sói Ánh Trăng.
“Rốp! Cạch!”
Sói Ánh Trăng cũng không chịu nhịn mà phản kích lại, dùng sức cắn bả vai Locke, xương bả vai của hắn thậm chí còn phát tiếng lọc xọc, xem ra sói Ánh Trăng thực sự muốn cắn nát bả vai Locke.
“A!”
Locke hét lớn một tiếng, kích phát huyết tính của mình, tay trái động tác không ngơi nghỉ chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt, dùng sức đập vào đầu sói của sói Ánh Trăng.
Cuối cùng, “bụp” một tiếng, con mắt mù của sói Ánh Trăng thế mà bị Locke nện nổ tung, khiên tay của Locke đâm thẳng vào trong hốc mắt của sói Ánh Trăng, các mô mềm trong hốc mắt cũng bắn ra ngoài, nó cảm thấy vô cùng đau đớn, buông lỏng bả vai Locke ra, ngửa mặt lên trời thét dài.
Angelina ở phía xa cũng đúng lúc phóng ra Điểm Quang Thuật đã chuẩn bị từ lâu, nhắm thẳng vào con mắt còn nguyên vẹn của sói Ánh Trăng. Con mắt còn lại này tràn ngập tơ máu, bị cường quang chiếu vào trở nên hoàn toàn mù lòa tạm thời, hai con mắt một hỏng một mù tạm thời khiến sói Ánh Trăng trở nên điên cuồng hơn.
Tuy rằng không nhìn thấy Locke và Angelina đâu, nhưng sói Ánh Trăng vẫn có thể đại khái ước lượng được vị trí của bọn hắn. Nó trực tiếp xông tới chỗ Angelina vừa đánh lén mình, có lẽ do tối hôm qua bị báo Âm Ảnh đánh lén cho nên giờ đây sói già hận nhất kẻ đánh lén, nó muốn đem toàn bộ kẻ dám đánh lén mình ăn tươi nuốt sống.
Sói Ánh Trăng mang theo khí thế hung hăng nhào vào Angelina, công chúa không nhanh nhẹn lắm, ngược lại còn đứng ngẩn người tại chỗ. Nếu bị sói Ánh Trăng va chạm vào, thì Angelina vốn chỉ có thể chất mạnh hơn so với người bình thường một chút, không chết cũng tàn phế.
Vào thời khắc mấu chốt, Locke nhanh như thoắt lao lên chắn trước mặt Angelina, hắn đem tấm khiên đè phía trước, trực tiếp nhân sự va chạm khổng lồ từ con sói.
“Phập!!”
Sói Ánh Trăng dùng sức đâm vào người Locke, khiên tay của hắn trực tiếp bị đâm lõm vào, hắn phun ra một ngụm máu tươi, cùng với Angelina đứng phía sau lưng, cả hai đều bị đẩy ra thật xa.
Lúc này sói Ánh Trăng vẫn còn đang mù tạm thời, sau khi đẩy hai người đi, nó vẫn đang phát điên, hung hăng đâm vào cây cối xung quanh, trong nháy mắt khiến xung quanh trở nên hỗn độn.
“Khụ khụ!”
Locke ho ra máu, nhìn con sói đang phát cuồng ở cách đó không xa, còn Angelina đã bị đánh ngất đi. Lúc này trạng thái của Locke rất không tốt, chờ tới khi sói Ánh Trăng tỉnh táo lại chính là lúc bọn hắn mất mạng.
Hắn cố gắng đứng lên, phát hiện một chân sau của sói Ánh Trăng có vẻ di chuyển khá bất tiện, bằng một nghị lực phi thường, Locke cố chịu cơn đau nhức kịch liệt trên người, lẻn đi ra sau con sói.
Trong cơn cuồng nộ, cảm giác của sói Ánh Trăng rõ ràng đã giảm đi rất nhiều, Locke tới gần cũng không phát hiện, hắn nhắm chuẩn cơ hội, ôm chặt lấy chân sau bị thương của sói Ánh Trăng, tay phải nhanh chóng rút con dao găm trong ủng cắm sâu vào cái chân bị thương này.
Locke tin rằng thừa dịp bệnh tới có thể đòi mạng người, từ đầu đến cuối hắn luôn đánh vào vết thương cũ của sói Ánh Trăng, hiệu quả vô cùng rõ rệt, thực lực của sói Ánh Trăng vốn cao hơn Locke một bậc mà vẫn bị hắn đánh cho chật vật, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nếu tính về tổn thương thực tế, ngoại trừ con mắt bị nổ tung thì nó cũng không bị thương gì nghiêm trọng.
Locke lại không giống vậy, thương thế chỗ xương bả vai thậm chí còn nặng hơn so với lúc hắn rơi từ trên vách đá xuống, Locke kiên trì đến bây giờ mà còn chưa ngã xuống, tất cả đều nhờ ý chí chèo chống.
Chân sau bị thương của sói Ánh Trăng bị Locke cắm vào một con dao găm ngắn, khiến nó càng trở nên hung bạo, đi loạn khắp bốn phía, nhưng Locke không quan tâm, nắm chặt con dao găm, treo lên chân sau của nó.
Sói Ánh Trăng càng vùng vẫy, vết thương do con dao găm ngắn tạo ra càng lớn. Locke cũng may mắn, nơi hắn cắm dao chính là vị trí bị báo Âm Ảnh cắn tối qua, nơi này chỉ mới được ma lực Quang hệ chữa trị một buổi tối, vẫn chưa khỏi hoàn toàn, con dao găm của Locke đủ để chọc vào chỗ cơ bắp đã bị thương của nó.
Nếu là bình thường, con sói già vốn có trí lực không tầm thường chắc chắn sẽ dừng hành vi ngu xuẩn của mình lại, nhưng bây giờ nó đã bị đau đớn và tức giận làm cho đầu óc choáng váng, lúc này nó càng giãy dụa kịch liệt hơn, vết sẹo ở chân sau càng lớn, máu chảy ròng ròng. mất mát càng nhiều tức là càng gần cái chết.
Máu tươi của sói Ánh Trăng nhuộm đỏ cỏ cây xung quanh, lượng máu mất đi càng nhiều khiến con sói già cũng bình tĩnh lại đôi chút, một bên mắt bị chói của nó dần lấy lại ánh sáng, thể chất mới tiến giai còn chưa đủ để nó tùy tiện phung phí như vậy.
Nó tụ tập một chút ma lực còn sót lại trong cơ thể, phóng ra ma pháp Quang hệ - Thiểm Quang Đạn - mà đêm hôm qua vừa mới lĩnh hội được lúc nhìn ngắm mặt trăng. Một cột ánh sáng trắng từ trong miệng ngưng tụ ra, mục tiêu nhắm thẳng vào Locke vẫn bám chặt vào hai chân sau, ma pháp Quang hệ sẽ không gây tổn thương đến bộ lông của nó.
Da đầu Locke nhất thời tê dại, khi hắn ngẩng đầu lên là lúc thấy trong mồm sói Ánh Trăng xuất hiện một chùm ánh sáng trắng. Locke nhìn thấy tử vong trong chùm sáng đó, loại cảm giác này giống với cảm giác khi ma pháp sư dưới trướng lãnh chúa Kasher thi triển ma pháp. Locke nghĩ thầm không thể để con súc sinh này phóng ra, hắn gầm lên và lao về phía sói Ánh Trăng vẫn còn đang thu thập dở ma pháp.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca