Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 683 - Chương 683: Thời Đại Tận Thế (9)

Chương 683: Thời Đại Tận Thế (9) Chương 683: Thời Đại Tận Thế (9)

Triệu tư lệnh ở trung tâm đội ngũ, được bao quanh bởi một đám thường dân, còn được bảo vệ bởi mười mấy cảnh sát vũ trang, hỏi một tráng hán đứng phía trước hắn.

- Triệu tư lệnh, tình huống rất xấu, Hoạt Thi quá nhiều, gần đây hẳn là có một thôn xóm.

Trên mặt tráng hán có ba vết cào sâu. Người này ở rất gần với Triệu tư lệnh, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng ăn mòn tỏa ra từ các vết cào xước.

- Có thể xông ra ngoài không? Quân doanh Vũ Hương cách nơi này chưa tới mười cây số.

Triệu tư lệnh khẽ nhíu mày nói.

- Không thể, mạnh mẽ xông ra sẽ có thương vong quá lớn, vả lại các huynh đệ của chúng ta cũng không còn nhiều lắm, căn bản không bảo vệ được tất cả mọi người.

Tráng hán không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu từ chối nói.

Trong ba trăm người bọn họ đây, có sức chiến đấu chỉ có bốn mươi cảnh sát vũ trang, ba mươi cảnh sát thường, sáu mươi lính cứu hỏa và số ít cảnh sát giao thông.

Hai phần ba còn lại đều là dân chúng, trong những dân chúng này có nam nhân được phân phát vũ khí, hiện tại đang đứng vòng ngoài cùng chiến đấu, bảo vệ nhóm nữ nhân hài tử ở chính giữa.

Bị ép đến nước này, không liều mạng là không thể, những nam nhân này nếu như không đứng ra thì bọn họ cũng không thể trốn thoát ra từ thành Thượng Nguyên để đến đây được.

Triệu tư lệnh nghe xong, vẻ mặt trầm ngâm đi.

Hắn muốn bỏ lại đám thường dân này, nhưng lời đến khóe miệng lại bị hắn nuốt xuống, cảnh vệ thân cận không chết thì cũng bị thương, người Triệu tư lệnh có thể ra lệnh chỉ còn lại mười người cuối cùng này, hắn còn phải dựa vào đội trưởng đội cảnh sát vũ trung trước mặt này dẫn hắn xông ra khỏi vòng vây.

Một đêm chạy trốn và chiến đấu kịch liệt, Triệu tư lệnh đã cảm nhận sâu sắc sự nhiệt tình của Lưu đội trưởng, có thể nói nếu như không phải do Lưu đội trưởng tự mình quyết định nhất định phải lôi kéo dân chúng chạy trốn chung với bọn họ, có lẽ Triệu tư lệnh hắn đã đến Vũ Hương từ lâu rồi.

- Tiểu Hách, đưa hết lựu đạn còn lại cho đám Lưu đội trưởng, chúng ta nhất định phải mở được đường chạy.

Triệu tư lệnh ra lệnh cho đội trưởng đội cảnh vệ của hắn.

Dù sao cũng là lão già từng tham gia chiến tranh, đi lên chiến trường, bàn về can đảm và quả quyết thì còn mạnh hơn Lưu đội trưởng này rất nhiều.

Triệu tư lệnh không phải không dám đánh, mà là năm tháng đã bào mòn đi những gai nhọn của hắn, đấu tranh quyền mưu cao tầng khiến hắn trở nên khéo đưa đẩy, cũng biến thành kẻ sợ chết hơn cả.

Chẳng qua khi bị ép đến tuyệt cảnh, sư tử thì vẫn là sư tử, dù có già đi vẫn không nên xem thường.

- Đưa súng tiểu liên cho ta, hiện tại thứ chúng ta cần chính là sĩ khí!

Triệu tư lệnh nói với cảnh vệ của hắn.

Cảnh vệ viên muốn khuyên hai câu, nhưng bị cái trừng mắt của Triệu tư lệnh khiến cho phải ngoan ngoãn phục tùng đưa súng tiểu liên cho Triệu tư lệnh.

- Lên!

Triệu tư lệnh ra lệnh cho mười thuộc hạ quanh mình.

Một luồng sinh lực này sinh từ bên trong, không chỉ tăng cường năng lực chống đỡ của đám nhân loại này mà còn khơi dậy dục vọng cầu sinh mãnh liệt của những người này.

Rất nhiều người đều biết rõ lão đầu kia là tư lệnh, nhưng cụ thể là tư lệnh gì thì bọn họ không dám hỏi, chẳng qua nhìn mười mấy người đứng xung quanh hắn thôi cũng đã đủ biết thân phận của lão nhân này không thấp.

Bây giờ ngay cả tư lệnh cũng đã đích thân lên ngựa, bọn họ còn gì phải sợ nữa, xông lên, đầu đội trời chân đạp đất, chết thì chết thôi, liều mạng!

Tất cả nam nhân, vào thời điểm này đều bộc lộ tôn nghiêm cuối cùng của nam nhân.

Ngay cả những người nữ nhân trốn ở trung tâm của đội ngũ cũng bị lây nhiễm khí thế của đồng loại xung quanh, trong số đó có một nữ nhân dũng cảm vung một chiếc rìu chữa cháy chém về phía Hoạt Thi đang nhào tới nàng.

- Ồ, chúng ta tới đúng lúc ha!

Một giọng nói truyền đến từ nơi xa.

"Ầm ầm..." Tiếng bánh xích của xe tăng lăn trên mặt đất truyền đến, nhìn thấy nòng pháo bên trên xe tăng cao ngất trước, những người sống sót bị bao vây đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bọn họ từ ngạc nhiên chuyển sang kinh hãi.

Ngay bên cạnh xe tăng, một cự nhân màu xanh cao tới mười mét, lặng lẽ đứng nơi đó hồi lâu như Ma thần đỉnh thiên lập địa.

Mà xe tăng mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn vô tận đứng ngay dưới chân cự nhân không khác gì món đồ chơi cả.

Cự nhân Hellfire với bàn chân to lớn giáng từ trên trời giáng xuống thẳng chỗ bọn họ, mang đến tuyệt vọng hay là mang đến hi vọng?

...

Sau hai tuần, Locke bị Mã Tư lệnh liên tiếp sai phái đi làm nhiệm vụ nhiều lần khiến hắn rất bực dọc.

- Lần này lại muốn ta làm gì?

Giọng điệu của Locke trở nên không tốt.

- Đi tiếp ứng một sư đoàn của ta, hiện tại bọn họ chỉ còn lại một đoàn quân thôi, nhất định phải đi cứu bọn họ!

Mã Tư lệnh nói.

Nghe thấy giọng điệu chắc nịch của Mã Tư lệnh, Locke lại cúi đầu nhìn nhẫn không gian của mình và nói.

- Vậy ngươi phải đánh dấu thêm cho ta mấy căn cứ đạn đạo nữa.

Mã Tư lệnh khẽ nhăn mặt, thấp giọng nói.

- Có thể.

Sau khi cứu được đám người kia về vào hai tuần trước, Locke lại dẫn cự nhân Hellfire Ai hợp tác với quân thủ hạ của Mã Tư lệnh cứu thêm năm sáu đám người khác.

Những người này hoặc là trốn ra được từ thành phố Thượng Nguyên, hoặc là người sống sót của thôn trấn chung quanh.

Quân doanh Vũ Hương từ một ngàn người ban đầu đã tăng lên thành gần hai ngàn người.

Thương vong của binh sĩ là điều không thể tránh được, Locke không phải thần, không có khả năng để mắt được hết tất cả mọi người.

Chẳng qua tỷ lệ quân với dân là ngang bằng nhau, điều này khiến cho sắc mặt của Mã Tư lệnh vốn u ám cũng trở nên vui tươi hơn.

Ở giai đoạn hiện tại, các binh sĩ phụ trách ra ngoài tìm kiếm vật tư, cứu người sống sót, mà dân chúng bình thường được cứu trở về sẽ tổ chức xây dựng công trình phòng ngự.

Đồ ăn cung cấp thống nhất, không có tiền lương, khẩu phần của mỗi người đều như thế, không quan tâm là người đứng đầu giới kinh doanh hay là công nhân đường phố, đều phải đi sửa tường thì mới có thể lĩnh một phần cơm.

Cả nữ nhân và hài tử đều phải làm việc.

Mấy ngày trước còn có người làm ầm ĩ, kết quả của bọn họ là bị đuổi ra doanh địa, có người không phục muốn tìm bên trên khiếu nại, Lý Nguyệt thê tử của Mã tư lệnh phụ trách xử lý chính vụ trong quân doanh chính vụ, công việc này nàng phụ trách rất cực khổ.

Phản kháng vô hiệu, hiện tại toàn bộ quân doanh có thể nói đều là họ “Mã”, thực hiện quân sự hóa, đám binh sĩ kia đã không còn chiến đấu vì dân nữa, mà đang chiến đấu vì chính bọn họ, vì để cho bản thân sống sót, thậm chí sống càng tốt hơn.

Không có Mã tư lệnh dẫn dắt bọn họ, không có Mã tư lệnh chỉ huy sáng suốt, bọn họ đã chết trong dạ dày của đám Hoạt Thi và thú biến dị kia từ lâu rồi.

Ngay cả Locke cũng không thể không thừa nhận, Mã Tư lệnh này thật sự có bản lĩnh.

- Ta cũng đang nghi ngờ không biết có phải ngươi đã biết trước việc tận thế sẽ xuất hiện rồi không.

Locke nói ra từng chữ bằng giọng điệu kỳ quái với Mã Tư lệnh.

Bình Luận (0)
Comment