Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 687 - Chương 687: Thời Đại Tận Thế (13)

Chương 687: Thời Đại Tận Thế (13) Chương 687: Thời Đại Tận Thế (13)

Giọng nói của Tiểu Nhã mang theo nghẹn ngào, Đổng Thanh vẫn mãi chẳng tỉnh lại, nếu như không phải vẫn còn có hơi thở yếu ớt và nhịp tim đập thì Tiểu Nhã đã nghĩ rằng Đổng Thanh đã chết.

- Hai ngày…

Đổng Thanh tựa vào đầu giường, thở phì phò, nhắm mắt lại suy nghĩ trong lòng.

Tiểu Nhã ngoan ngoãn tựa lên bờ vai của Đổng Thanh.

Cơ thể của Đổng Thanh vẫn chưa khôi phục lại, Tiểu Nhã không dám dựa hẳn vào hoàn toàn, chỉ là để sát đầu mình trước ngực của Đổng Thanh.

- Ở nhà còn nhiều đồ ăn không?

Đổng Thanh khàn giọng hỏi. Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất hắn quan tâm chính là đồ ăn cho ba người.

Tiểu Nhã im lặng không nói.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Đổng Thanh biết chắc đã tồi tệ đến tột cùng.

- Các ngươi có thấy túi ta cõng về không, bên trong có mấy miếng bánh mì.

Đổng Thanh dường như nhớ đến gì đó mà nói với Tiểu Nhã.

Ngay lập tức, Tiểu Nhã cầm túi tới phòng ngủ của Đổng Thanh, chỉ thấy bên trên túi xám này có một vết rách lớn, ngoài trừ vết máu dính trên túi ra thì không có bánh mì nào cả.

- Đáng chết!

Đổng Thanh thầm mắng một câu.

Trên lưng hắn có nhiều vết xước như vậy, túi này hắn vác trên lưng thì làm sao có thể thoát khỏi được chứ, mấy chiếc bánh mì quý giá kia có lẽ đã rơi hết rồi.

Chẳng qua cũng không phải là chẳng còn sót lại thứ gì, trong ngăn kéo của chiếc túi, Đổng Thanh vẫn lấy ra được hai bình thuốc, một bình là thuốc canxi, một bình là vitamin.

Sắc mặt của Đổng Thanh hơi dịu lại, chuyến đi lần này của hắn nguy hiểm như vậy, thậm chí rơi vào vòng vây của ba Hoạt Thi, chủ yếu cũng là bởi vì hai bình thuốc này.

Hơn hai tháng không ăn rau quả, ba người bọn họ ít nhiều gì cũng đều xuất hiện chút bệnh vặt, đặc biệt là tiểu nha đầu Triệu Trân Trân đang trong giai đoạn phát triển kia.

Những bệnh này không gây tử vong, nhưng lại khiến cho người vô cùng khó chịu, vả lại thường xuyên xuất hiện triệu chứng chóng mặt, mệt mỏi.

- Ca ca, ngươi đã đỡ hơn chút nào chưa?

Lúc này, tiểu nha đầu Triệu Trân Trân cầm một bát đen thui đi vào.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, Đổng Thanh bất giác nuốt nước bọt.

Hai ngày hôn mê này, mỗi ngày Tiểu Nhã đều cho hắn ăn đồ lỏng, đã ít mà còn không chứa bao nhiêu năng lượng, cơ thể đang hồi phục vết thương nên đã kiệt sức đến tận cùng.

Bát đen sì này chẳng còn xa lạ gì với Đổng Thanh, đồ ăn trong nhà đều đã bị ăn sạch sẽ, ba người bọn họ nửa tháng này đều dựa vào thứ này để sống qua ngày.

Một chút hạt kê và hạt vừng, vỏ cây còn có mì ăn đã tạo thành một nồi đen xì.

Trước kia Đổng Thanh chẳng thèm nhìn đến, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào thứ này để giữ mạng.

Cuối cùng bát đen xì này dưới yêu cầu mãnh liệt của Đổng Thanh, ba người chia đều.

Từ sắc mặt của Tiểu Nhã và tiểu cô nương, Đổng Thanh có thể nhìn ra hai người bọn họ hai ngày này cũng không ăn thứ gì.

- Đồ ăn trong nhà còn đủ cho mấy ngày?

Sau khi cơm nước xong, Đổng Thanh hỏi.

- Tiết kiệm một chút, còn có thể chống đỡ được ba ngày.

Tiểu Nhã nói.

Thức ăn ở nhà đã hết từ một tháng trước, sau đó Đổng Thanh liều mạng ra ngoài kiếm chút đồ ăn mới giúp bọn họ tồn tại đến bây giờ.

Đáng tiếc mỗi lần đều thu được ít ỏi, cuộc sống trôi qua chật vật.

Mì ăn liền còn lại vài gói cuối cùng, các nàng đều không dám ăn nên đã mài nhỏ như bột, lẫn vào hạt vừng và một chút gạo tạo thành màu đen.

Đổng Thanh và Tiểu Nhã dù nói thế nào cũng là sinh viên, biết rõ giữa vỏ cây và lõi gỗ có một lớp gọi là mạch rây, may mà trong vườn có hai cây, bộ phận kia chủ yếu đào lên từ vỏ cây kia.

Chẳng qua vẫn chưa tới mùa xuân, hai cây kia vẫn còn chưa nảy mầm đã bị đám người Đổng Thanh đào lên, năng lượng hấp thu từ vỏ cây cũng rất có hạn.

Nếu không tại sao nói tri thức thay đổi vận mệnh, không có chút kỹ xảo nhỏ đó, không có những vỏ cây kia chống đỡ, ba người bọn họ đã chết từ một tuần trước rồi.

Tất cả những thực phẩm khác ở nhà, kể cả hộp trái cây đóng hộp và đồ ăn vặt đều đã bị mấy người ăn sạch từ một tháng trước.

- Ngày mai ta lại ra ngoài tìm đồ ăn.

Đổng Thanh trầm giọng nói.

- Đừng.

Tiểu Nhã vội vàng nắm chặt tay của Đổng Thanh, hắn hôn mê hai ngày, quả thực đã dọa sợ Tiểu Nhã, nàng sợ sau khi Đổng Thanh rời đi sẽ không còn trở về nữa.

Ngay cả tiểu cô nương Triệu Trân Trân cũng trợn mắt nhìn Đổng Thanh, không hi vọng hắn ra ngoài mạo hiểm.

Vỗ tay Tiểu Nhã để nàng thả lỏng, lại sờ lên đầu của tiểu cô nương, Đổng Thanh thở dài.

- Không đi thì chúng ta sẽ phải chết đói, ta nhất định phải liều một phen.

Tiểu Nhã biết rõ tính bướng bỉnh của Đổng Thanh, chuyện đã quyết định rồi thì chín trâu hai hổ cũng không kéo lại được, nàng chỉ có thể đỏ khóe mắt nói.

- Ta đi chung với ngươi.

- Ta cũng đi.

Tiểu nha đầu cũng tham gia náo nhiệt nói.

- Không thể, các ngươi đi chỉ thêm phiền, yên tâm đi, ta đã từng ra ngoài mấy lần, lần bị thương này là ngoài ý muốn.

Đổng Thanh lắc đầu nói.

Dứt lời, hắn lấy ra hai bình thuốc, lần lượt bỏ vào tay của hai nữ.

- Nhanh uống vào, cơ thể của các ngươi quá yếu ớt.

Đổng Thanh nói.

Hắn không có sức lực là do bị thương, hai nữ nhân yếu ớt là bởi vì đưa phần lớn thức ăn cho Đổng Thanh, dinh dưỡng không bổ sung đầy đủ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Đổng Thanh, hai nữ uống viên thuốc vào.

Chút thứ đen xì này căn bản không đủ để hai nàng ăn no, chớ nói chi là có một nửa đã bị hai nàng mạnh mẽ đổ vào trong miệng Đổng Thanh rồi, viên thuốc không phải cơm, nhưng ít ra có thể ăn vào trong bụng để tiêu hóa.

Viên canxi mang theo vị đắng chát, viên vitamin thì mang theo vị ngọt, hai loại mùi vị khác biệt khiến hai nữ giống đang ăn kẹo, ngậm trong miệng thật lâu cũng không muốn nuốt xuống.

Buổi chiều ngày thứ hai.

Bữa cơm trưa của Đổng Thanh, Tiểu Nhã làm lượng thức ăn gấp hai lần.

Ăn no mới có sức để chạy, huống chi cơ thể của Đổng Thanh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.

Cánh cửa chống trộm nặng nề được mở ra lần nữa, Đổng Thanh mặc đồ hằng ngày, mang theo hai chiếc túi một lớn một nhỏ, hít thở sâu một hơi rồi bước ra khỏi cánh cửa.

- Nhớ kỹ tối hôm qua chúng ta đã bàn bạc nhịp gõ cửa, đừng mở cửa cho người lạ, biết không?

Đổng Thanh không yên lòng dặn dò hai nữ.

- Ừm ừm, biết rõ.

Hai nữ gật đầu như gà mổ thóc nói.

Thế đạo này, có thể còn sống sót, hoặc là người có bản lĩnh, hoặc là người kiên cường.

Một tháng ra ngoài tìm kiếm vật tư, Đổng Thanh biết rõ khu vực này ngoại trừ ba người bọn họ ra còn có một số người sống sót khác, lúc mới phát hiện điều này, Đổng Thanh còn cảm thấy rất vui mừng nữa.

Có một số người trong đó đồng ý trao đổi vật tư gì đó với mấy người Đổng Thanh.

Nhưng có một lần, Đổng Thanh nhầm lẫn dẫn theo hai kẻ xấu kia về nhà, lúc hai kẻ này lộ ra răng nanh muốn làm chuyện bất lợi với Tiểu Nhã và Triệu Trân Trân, Đổng Thanh mới bắt đầu thích ứng với quy tắc của tận thế.

Không ai chọc đến Đổng Thanh hắn thì hắn chính là người vô hại, nhưng người nào chọc tới hắn, Đổng Thanh sẽ trở thành kẻ ác, hắn cũng không phải tiểu bạch kiểm mặc cho người khác ăn hiếp.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment