Về tính năng thứ tư là điều kiện đền bù vì ý chí của vị diện đã không thể đáp ứng hoàn toàn được điều kiện ban đầu của Locke. Người sử dụng đeo nó trong thời gian dài có thể nhận được Tôi Thể của pháp tắc. Nếu đứng dưới góc độ của Locke, thứ quan trọng nhất đối với hắn lúc này đương nhiên là tính năng thứ ba. Nhưng nếu đứng dưới góc độ phân tích lý tính, món ma đạo khí có thể được xếp hạng trong nhóm ba đạo cụ luyện kim thì không thể thiếu công lao của tính năng thứ tư.
- Sau này trở về đưa cho nha đầu Christine kia thử xem sao.
Locke nghĩ đến Tôi Thể vô cùng có hiệu quả đối với Kỵ Sĩ. Mà Christin lại là ma pháp song tu cho nên tiến bộ khá chậm. Nếu có pháp tắc Tôi Thể trợ giúp liền có thể nhanh chóng tăng tốc đẳng cấp Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư của nàng lên.
Cuối cùng Locke nhìn thủ lĩnh Tiêm Chủy Cự Kiêu một cái rồi nhảy lên trên, rời khỏi hố sâu khổng lồ.
Những lời cuối cùng mà ý chí của vị diện đã để lại cho hắn bao gồm, thứ nhất là yêu cầu Locke đừng động đến Thủ Hộ Giả của nó, bồi dưỡng một thủ lĩnh Tiêm Chủy Cự Kiêu cấp Chuẩn Giai cũng không dễ gì. Hai là hi vọng Locke không nên nhúng tay quá nhiều vào hệ thống phát triển của thổ dân nhân loại ở vị diện này.
Cuộc chiến giữa ý chí của vị diện và con người trên Trái Đất là một trận chiến kéo dài. Sẽ là con người đấu tranh đến chết để một bước tiến vào thời kỷ nguyên giữa các vì sao, hay là ý chí của vị diện chiến thắng rồi khôi phục lại thời kỳ cường thịnh của năng lượng nguyên tố. Tất cả những điều này đều phải mất thời gian dài để phát triển.
Có thể mất đến hàng trăm năm, cũng có thể mất đến hàng nghìn năm.
Ngoại trừ những điều này, ý chí của vị diện còn nói cho Locke biết một tin rằng hệ thống tu đạo không phải do người bản địa trên Trái Đất phát minh mà là từ bên ngoài du nhập vào.
Cũng giống như Đấu Khí ma pháp mà Locke đang sử dụng là hệ thống sức mạnh ngoại lai, cho nên hệ thống tu đạo cũng không phải là đặc sản bản địa của vị diện này.
Còn có một vị diện mạnh mẽ đang đứng sau vị diện này. Nó có thể là một vị diện cỡ lớn có thể so sánh được với vị diện Vu Sư chăng?
Locke suy nghĩ nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.
Nhưng bất kể là vị diện nào, một khi đã sử dụng phương pháp tu luyện “nghịch thiên” mà đi, Locke không dám phán đoán con đường tiến hóa đáng kinh ngạc này là tốt hay là xấu.
Chẳng lẽ ý chí vị diện của thế giới kia thật sự có thể chịu đựng được sự giày vò của những sinh vật mà nó nuôi dưỡng ư?
Locke lắc đầu, không còn nghĩ đến những chuyện khác nữa mà bay về phía Hoa Quốc.
Bây giờ là tháng bốn, vào thời điểm này những năm trước, tỉnh Tấn ở Hoa Quốc đang đón một mùa xuân ẩm ướt và ôn hòa, vạn vật sinh sôi. Nhưng bây giờ toàn bộ tỉnh Tấn đều chìm trong sự im lặng chết chóc. Mây đen trên bầu trời đã lâu không thể tản đi, một loại cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương vẫn cứ đọng lại trong lòng mỗi người trên Trái Đất này.
Vào sáng sớm trong khu dân cư Vũ Hương. Trong những tiếng mở cửa chói tai của hàng rào sắt, tất cả những người sống sót đã chào đón một ngày mới.
Không có ai còn phàn nàn về việc bị đánh thức bởi giấc mộng đẹp nữa, hàng rào sắt kia là một trong những hàng rào mạnh mẽ đã bảo vệ bọn họ, bọn hắn quý trọng còn không kịp.
Để chống lại sự xâm lược của đám Thú biến dị và Hoạt Thi, theo quyết định của ban lãnh đạo do Mã Tư Lệnh đứng đầu, quân doanh Vũ Hương chỉ bố trí hai cổng, một cái phía trước, một cái phía sau để làm lối đi cho người ra vào.
Cửa trước là cửa chung, chủ yếu cho những người sống sót ra vào khu dân cư. Cửa sau là cửa dành riêng cho quân đội, xe tăng xe bọc thép thường ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ đi qua cửa này.
Trời mới tờ mờ sáng, trên quảng trường đang bày vô số đồ vật lộn xộn bên ngoài cửa trước như giống như chợ bán thức ăn hỗn loạn và ồn ào.
Có người ra ngoài thành lập đội tìm kiếm vật tư, có người lập quầy hàng để bán đồ. Hầu hết các giọng nói đều đang cò cè mặc cả, có rất ít cuộc mua bán diễn ra nhanh gọn.
Hiện tại những đội ngũ ra ngoài tìm kiếm vật tư đều đã được cố định. Bọn họ vì tính mạng của bản thân và vì sự an toàn của cả đội, cho nên đội trưởng tạm thời hiếm khi mang theo người mới. Nếu thực sự có người mới nào đó không hiểu tình huống mà bị người ta lừa vào, việc trở thành đồng đội là giả, nhưng làm bia đỡ đạn và mồi nhử mới là thật.
Những vật tư mua bán ở đây cũng rất lộn xộn, từ thịt bò đóng hộp mà ngay cả binh sĩ quân đội ngày xưa cũng hiếm thấy cho đến một nắm rau dại màu đen, hay vỏ cây chẳng hạn. Nói đơn giản chỉ là một khu chợ lớn bán đồ cũ.
Tiền tệ được mọi người sử dụng không phải là tiền giấy trước ngày tận thế nữa mà là phiếu thực phẩm mới được sản xuất vào tháng trước. Mệnh giá nhỏ nhất là năm lượng, mệnh giá lớn nhất là một trăm cân. Đây là thứ mà thê tử Lý Nguyệt của Mã Tư Lệnh dẫn đầu chính phủ tạm thời đã làm ra.
Mã Tư Lệnh phụ trách quân sự, thê tử Lý Nguyệt của hắn thì phụ trách nội vụ. Cái nhà này đã trở thành gia tộc số một ở khu dân cư Vũ Hương này.
Có một số người ở tầng lớp trung lưu biết nội tình của các quan chức cấp trên đều đã ngầm gọi Mã Tư Lệnh là “Mã Hoàng đế”. Cũng không phải toàn bộ cả Vũ Hương này đều nghe lệnh Mã Tư Lệnh theo kiểu nói một là một tuyệt đối không có hai.
Cũng có người tò mò vì sao không có ai lên tiếng phản đối bởi vì chế độ độc tài này gần như đã không còn phù hợp trong thời hiện đại này nữa rồi.
Có một số kẻ xấu xa đã tung tin đồn rằng những người phản đối kế hoạch của Mã Tư Lệnh đều đã được hắn nhét cho cự nhân rồi.
“Cự nhân” là cái tên được tất cả những người sống sót bên trong Vũ Hương đặt cho Ai.
Có nhiều lần Thú biến dị đến xâm chiếm doanh địa Vũ Hương, thì trong những cuộc phản chiến đều có bóng dáng của cự nhân Hellfire Ai. Vóc dáng cao lớn, cơ bắp rắn chắc và sức mạnh đáng sợ, sự xuất hiện của Ai đã khiến cho những người sống sót trải qua gian nan vạn hiểm để chạy vào Vũ Hương giật cả mình.
Quốc gia của chúng ta còn có loại sinh vật hùng mạnh như vậy sao?
Lý do giải thích mà bên trên đưa xuống cực kỳ gượng ép, họ bảo rằng đó là “vũ khí sinh học mới nhất của Hoa Quốc”. Câu nói này hài hước đến mức thật sự đã khiến mọi người phải khiếp sợ. Cho dù là sinh viên Đại học có kiến thức uyên bác hay là ông lão trồng rau đều cực kỳ tin tưởng vào điều này.
Bởi vì ngoại trừ lời giải thích này ra thì không còn lý do nào tốt hơn khiến bọn họ tin tưởng được nữa.
Một người đàn ông gầy gò có dáng người trung bình với mái tóc ngắn đang mặc chiếc áo khoác da được thiết kế riêng, hắn đang dạo bước trên quảng trường.
Vẻ ngoài của người đàn ông này không đẹp nhưng khi hắn đi qua nơi nào thì nơi đó đều có không ít người nhìn công khai hoặc lén lút để đánh giá hắn.
Ngược lại với người đàn ông có vẻ ngoài bình thường với mái tóc ngắn này, hai người phụ nữ bên cạnh hắn thì khác. Một người có khuôn mặt đoan chính, trước sau lồi lõm, còn một người khác là một tiểu lolita với bím tóc ngắn vô cùng đáng yêu.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt tương đối sạch sẽ và tràn đầy sức sống của ba người này thì có thể thấy họ là một nhóm người tương đối khá giả ở Vũ Hương.
Ít nhất bọn họ không bị chết đói.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca