Đổng Thanh vừa mới nuốt một miếng bánh lớn thì đã thấy binh sĩ “Phát súng” bên kia đang tới.
Có ba chiếc xe vận tải bọc thép xếp ngay ngắn và gần một trăm binh sĩ với súng ống đầy đủ đang đóng quân xung quanh đó. Trong số các chiếc xe vận tải bọc thép, chỉ có chiếc ở giữa là mở cửa, để lộ ra các loại vũ khí trang bị súng trường xếp ngay ngắn bên trong. Chỉ có một số hộp đựng vũ khí có sát thương mạnh như lựu đạn hỏa tiễn.
Vật tư sinh hoạt hàng ngày của hơn tám nghìn người bên trong khu dân cư Vũ Hương, bao gồm cả việc ăn uống cũng là một vấn đề lớn. Quân đội dưới trướng Mã Tư Lệnh thường xuyên sẽ ra vào nội thành và kho lương thực để càn quét vật tư. Nhưng để duy trì nhu cầu thiết yếu hàng ngày của tám nghìn người này khiến họ trầy da tróc vẩy.
Để nhận được lương thực cứu trợ thì chỉ cần ngươi làm việc chăm chỉ là và làm tốt công việc là có thể nhận được.
Nếu người muốn ăn no, ăn ngon, chỉ cố gắng hết sức thôi thì không được, còn phải cố gắng bằng cả tính mạng. Phải cầm vũ khí ra ngoài tìm kiếm vật tư, không suy nghĩ gì hết mà liều mạng với Thú biến dị và Hoạt Thi thì ngươi mới có thể có một cuộc sống tốt hơn người bình thường.
Bây giờ những người trên quảng trường đang sắn tay áo chuẩn bị ra ngoài làm chuyện lớn. Cho dù là nam hay nữ thì bọn họ cũng đều là những kẻ liều mạng.
Quân đội sẽ đổi phiếu thực phẩm lấy thiết bị quân sự cho những người có đóng góp to lớn trong việc cung cấp vật tư cho Vũ Hương.
Đương nhiên, những trang bị này chỉ có thể sử dụng bên ngoài. Khi những người này trở về Vũ Hương, tất cả bọn họ đều phải giao nộp súng đạn. Đây có thể được xem như là cho thuê trá hình.
Khi mới bắt đầu vạch ra kế hoạch này, quân đội đã cân nhắc liệu rằng sau khi về, có kẻ giữ súng có lá gan lớn dám cầm vũ khí nổi dậy đòi độc lập hay không. Rồi họ sẽ trở thành vua trong tận thế này, thoát khỏi sự thống trị và kiểm soát của chính phủ Vũ Hương.
Tuy nhiên kế hoạch này vẫn được thực hiện cho dù có rất nhiều phản đối.
Có người muốn tự mình làm, nghĩ rằng có súng là đã có thể xây được một khu dân cư của riêng mình?
Vậy thì ngươi phải hỏi quân đội của Vũ Hương có đồng ý hay không. Trừ khi những tay súng này chạy trốn khỏi Vũ Hương và đi đến các tỉnh khác, nếu không trong ngày đầu tiên ngươi cầm vũ khí nổi dậy, xe tăng đại pháo sẽ lăn bánh đè nát gia tộc của ngươi.
Hơn nữa quân đội cũng không phải là kẻ ngốc. Mỗi lần ra ngoài, đạn của đội ngũ tìm kiếm vật tư đều được kiểm soát chặt chẽ, chỉ đủ để bọn hắn dùng trong một hai lần, không thể dùng trong thời gian lâu dài được.
- Tôn trung đội trưởng, cái này, như vậy cũng ít quá rồi. Chỉ có năm khẩu súng, bảy băng đạn, đoàn xe của chúng ta có đến tận ba mươi người lận!
Giọng nói của Lưu đội trưởng truyền đến từ phía trước.
Đổng Thanh ăn xong bánh bột ngô, hắn nhìn về phía hai người phụ nữ ra hiệu đừng làm loạn rồi chen tao đám người phía trước.
Trên chiếc bàn dài phía trước xe vận tải bọc thép, Lưu đội trưởng đang chỉ vào vài khẩu súng và tranh cãi với một vị sĩ quan đội mũ quân đội.
- Chỉ có năm khẩu súng thôi, ngươi có muốn hay không! Nếu không thì mau cút sang một bên, đừng làm phiền ta!
Giọng nói của sĩ quan không mấy thiện cảm.
Mặt Lưu đội trưởng hết trắng rồi lại xanh vì giận dữ. Tuy tức giận nhưng hắn lại không dám nói gì.
Ở những đoàn xe khác, đoàn xe hai mươi người đã có thể dùng phiếu thực phẩm để đổi lấy bảy, tám khẩu súng. Còn đoàn xe lớn hơn ba mươi hoặc bốn mươi người thì số lượng súng trường đã vượt qua hai chữ số, hơn nữa bọn họ còn có quyền mua lựu đạn. Chỉ có đoàn xe của Lưu đội trưởng là trường hợp đặc biệt.
Khi Lưu đội trưởng làm ầm ĩ ở đây, xung quanh hắn ta đã có tiếng bàn tán xôn xao. Bàn tán tám chuyện là chuyện không đâu có thể tránh khỏi.
Đổng Thanh từng đi theo Lưu đội trưởng ra ngoài mấy lần, đương nhiên hắn biết vì sao đoàn xe của Lưu đội trưởng lại thảm đến như vậy.
Nguyên nhân của chuyện này phải bắt nguồn từ lúc tận thế, cuộc mâu thuẫn giữa người lãnh đạo thực sự của quân doanh Vũ Hương là Triệu Tư Lệnh và Mã Tư Lệnh.
Sau khi Mã Tư Lệnh nắm quyền kiểm soát Vũ Hương, Triệu Tư Lệnh cũng trốn thoát khỏi thành phố Nguyên sau một đêm gian khổ, còn Lưu đội trưởng chính là đội trưởng đội cảnh sát vũ trang bảo vệ Triệu Tư Lệnh và một số người dân vào thời điểm đó.
Nhưng cuối cùng Triệu Tư Lệnh đã chết, nhưng chết như thế nào thì không ai biết rõ. Khi Thú biến dị tập kích đội ngũ, hiện trường quá mức hỗn loạn, đến khi quân đội Vũ Hương phái tới thành công khống chế tình hình thì mọi người mới phát hiện Triệu Tư Lệnh đã bỏ mình.
Triệu Tư Lệnh vừa chết, nhóm binh sĩ mà hắn mang theo đã bị phân tán và tự tổ hợp gây dựng lại. Bây giờ họ là nhóm thảm nhất trong quân đội.
Mà Lưu đội trưởng lại là kẻ còn sống sót trong đợt thú triều trước đó, chính vì lý do này mà Lưu đội trưởng, một nhân vật nhỏ bé không được cấp trên để ý, là lại “người tốt” không dám ngông cuồng trong tầng lớp các sĩ quan cấp trung và cấp thấp phía dưới.
Cho nên nếu chèn ép được thì cứ chèn ép thôi, ai bảo ngươi đi theo sai người làm chi.
Lưu đội trưởng lại là người chính trực. Có thể nói rằng, những người dân đã trốn từ trong thành phố Nguyên ra có đến ba mươi phần công lao là do Lưu đội trưởng. Phải biết rằng, lúc đó Triệu Tư Lệnh đã có ý định sẽ bỏ lại những người dân bình thường, chỉ hỗ trợ yểm trợ nhóm người mình chạy trốn mà thôi.
Chính vì sự chính trực của Lưu đội trưởng mà nhân lực hiện tại trong đoàn xe phần lớn đều là những người dân đã cùng nhau trốn thoát khỏi thành phố Nguyên lúc trước.
Khóe môi Lưu đội trưởng khẽ mấp máy, hắn muốn nói thêm gì đó, định hỏi tên sĩ quan này có thể cho bọn hắn thuê thêm mấy khẩu súng hay không, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài.
Tên trung đội trưởng họ Tôn này đã dùng biểu cảm nói với Lưu đội trưởng rằng hắn không có cửa.
- Lưu ca, không sao đâu, năm khẩu súng cũng đủ rồi, còn có ta đây mà.
Lúc này Đổng Thanh từ trong đám người chen vào rồi nói với Lưu đội trưởng.
Lưu đội trưởng liếc nhìn Đổng Thanh rồi bất lực gật nhẹ đầu.
- Người là tiểu Đổng có nuôi một con chó biến dị làm thú cưng đúng không? Có hứng thú gia nhập quân đội không?
Tôn trung đội trưởng mới vừa rồi còn mặt nặng mày nhẹ với Lưu đội trưởng, lúc này lại cười tủm tỉm nói với Đổng Thanh.
- Cảm ơn Tôn trung đội trưởng đã có ý tốt, lần trước Vương doanh trưởng đã hỏi ta chuyện này. Ta đang tính lát nữa ta sẽ thông báo với Vương doanh trưởng một tiếng.
Đổng Thanh không kiêu ngạo cũng không tự ti đáp.
Là một người sống sót mang một con chó biến dị đến khu dân cư Vũ Hương, lúc trước Đổng Thanh đã gây xôn xao dư luận không ít, đặc biệt là khi con chó biến dị này lại rất nghe lời hắn.
Hắn vẫn còn nhớ rằng, hắn đã phải trải qua rất nhiều trắc trở và rắc rối thì Đổng Thanh và hai người Tiểu Nhã mới có thể định cư tại khu dân cư Vũ Hương này. Trong khi A Hoàng đi cùng bọn hắn thì lại bị giam giữ và kiểm soát chặt chẽ ngoài khu dân cư. Mà Vương doanh trưởng chính là một sĩ quan quân đội cấp trung mà Đổng Thanh đã gặp vào thời điểm đó.
- Vương doanh trưởng à, hừ!
Trung đội trưởng họ Tôn bỗng hừ lạnh một tiếng. Đương nhiên hắn biết Vương doanh trưởng mà Đổng Thanh đang nhắc đến là ai .
Bây giờ quân doanh Vũ Hương đã không còn là Bộ Binh Cơ Giới Hóa như lúc đầu nữa. Dưới sự trợ giúp của Locke, Mã Tư Lệnh lần lượt giải cứu một số nhóm binh sĩ của mình. Sau khi chỉnh đốn và tổ chức lại, bây giờ quân đội Vũ Hương đã bao gồm một Bộ Binh Cơ Giới Hóa và hai Sư Đoàn. Ba nhóm này đều là binh sĩ dưới quyền Mã Tư Lệnh, tuân theo mệnh lệnh lãnh đạo của Mã Tư Lệnh. Nhưng mà trong quá trình hỗ trợ lẫn nhau khó tránh khỏi việc xảy ra xích mích.
Vị Tôn trung đội trưởng này không phải là người của Bộ Binh Cơ Giới Hóa Vũ Hương, mà là thành viên của Sư Đoàn sau khi được tổ chức gây dựng lại.
- Tiểu Đổng, gọi bằng hữu của ngươi đến đây, ta cho các người thêm hai khẩu súng.
Lúc này một giọng nói lười biếng truyền đến từ chiếc xe bọc thép bên cạnh.
Khuôn mặt của Đổng Thanh trở nên vui mừng. Hắn kéo cánh tay Lưu đội trưởng và mấy huynh đệ khác rồi chen lấn đến trước một chiếc xe bọc thép của quân đoàn khác.
Ở đâu có người ở đó có đấu tranh.
Ba chiếc xe vận tải bọc thép này cung cấp vũ khí và trang thiết bị cho những người sống sót ra ngoài tìm kiếm vật tư, đồng thời đại diện cho ba thế lực của Vũ Hương đó là: Sư Đoàn một, Sư Đoàn hai và Bộ Binh Cơ Giới Hóa.
Mà người gọi Đổng Thanh rời đi chính là Vương doanh trưởng, đại diện cho Bộ Binh Cơ Giới Hóa.
Dịch: Thảo Hiền
Biên: Khangaca