Trong quân doanh, Kane đang chán nản đi đi lại lại trong lều đá cục đá. Cục đá lớn cỡ ngón tay cái được đôi chân linh hoạt của Kane đá trái đá phải, tung lên không trung, khéo léo chưa từng chạm xuống đất. Không biết hắn đã làm vậy được bao lâu, bất ngờ Hans bưng thức ăn đi vào.
- Ăn đi!
Hans đẩy thức ăn cho Kane.
Kane ngừng hành vi nhàm chán của mình rồi đá văng viên đá ra ngoài.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi Locke “chiến tử”, hai lão huynh đệ thân thiết Kane và Hans đều tương đối ngột ngạt. Đại ca tốt đã hy sinh bản thân để đổi lấy tính mạng cho bọn hắn. Dù sao đi nữa, cả ba đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, trong thời gian này bọn hắn chưa thể nguôi ngoai được.
Ngày đó Kỵ sĩ Will đến rất kịp lúc, ngay khi nhóm binh sĩ Huyết hồng Charlie đang chuẩn bị đồ sát đám binh lính Faustain còn lại, trung đội kỵ binh xuất hiện như những thần binh trên trời, bọn hắn hung mãnh xung phong lao thẳng vào đội hình Charlie, khiến đội hình địch nhân phân tán, thêm vào nhân số bên Faustain vượt trội hơn rất nhiều, kết quả không cần nói cũng biết.
Kỵ sĩ Will thậm chí còn chặt đứt cánh tay của tên binh sĩ Huyết hồng dẫn đầu trên lưng ngựa, đám binh sĩ Huyết hồng bại trận như núi đổ, đám binh lính Charlie tinh nhuệ này đến cũng nhanh, đi cũng như gió, tất cả những gì còn sót lại chỉ là những tàn chi và thi thể rải đầy đất.
Sau trận chiến kia, trong tám vị trung đội trưởng bộ binh, trọn vẹn chiến tử năm vị, chỉ có trung đội trưởng Monte và Yorkshire may mắn thoát nạn vì đi theo đội của lãnh chúa, mặc dù trung đội trưởng Karl còn sống nhưng cũng bị phế đi một cánh tay. Chỉ từ tổn thất của sĩ quan thượng tầng cũng có thể thấy được lần đó doanh đội bọn hắn bị thiệt hại nghiêm trọng đến mức nào.
Khi ấy, ba trung đội bộ binh có hơn 300 người, cuối cùng chỉ còn lại khoảng 100 người sống sót, trong đó một nửa thương nặng có, thương nhẹ có, hiện tại toàn bộ quân số binh sĩ có thể tác chiến trong doanh đội đã không bằng một nửa so với trước kia. Tình cảnh chiến đấu thảm liệt lần đó sắp bằng trận huyết chiến ở Gordon Heights một năm trước.
Thiệt hại trong trận chiến nghiêm trọng như vậy lẽ ra phải gây sóng to gió lớn trong binh đoàn của bọn hắn, thậm chí là toàn bộ quân đoàn Hùng Ưng, nhưng số người nắm rõ tình huống chiến tổn thực sự của doanh đội bọn hắn lại rất ít.
Chẳng biết tại sao lãnh chúa Kedozi và người của quân bộ lại đè chuyện này xuống, cho đến tận hơn nửa tháng trước, vương đô Charlie công bố tin tức sốt dẻo, công chúa Angelina của vương thất Faustain đã bị đội quân Huyết hồng tinh nhuệ của Charlie giết chết, lúc ấy bọn hắn mới biết rõ nữ ma pháp sư nọ bị đuổi giết chính là công chúa nước bọn hắn.
Ngay sau đó, cuộc trả thù khốc liệt do hoàng tử Kensell khởi xướng cũng bắt đầu, ba quân đoàn lớn đột nhiên liều lĩnh xung kích, phần lớn kết quả cuộc chiến đều kết thúc thắng lợi, đương nhiên trong đó cũng phát sinh một số kết cục bi thảm.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến doanh đội bọn hắn, binh lực tổn thất vượt qua một nửa khiến lãnh chúa Kedozi trực tiếp bị quân bộ phái đến phía sau nghỉ ngơi lấy sức, mặc dù bọn hắn không cứu được công chúa, nhưng cũng đã khiến đội quân Huyết hồng tinh nhuệ của Charlie bị tổn thất nặng nề, mà lại cuối cùng gần một nửa binh lính cũng đã chiến tử, cho nên hoàng tử Kensell và quân bộ cũng thông cảm.
Không có phần thưởng, cũng không có trách móc nặng nề. Không hiểu sao, doanh đội bọn hắn vốn từ một đội quân hùng mạnh trăm trận trăm thắng, nay rơi xuống đến hàng ngũ quân đội nhị lưu. Gần đây, lãnh chúa Kedozi vẫn luôn uống rượu để giải sầu, hắn đã vì gia tộc Kedozi quật khởi mà cố gắng, nhưng đến cuối cùng lại bị người khác đánh một đòn cảnh cáo, thật quá đau đớn!
Kane tay cầm bánh mì trắng, miệng nhai nhưng chỉ cảm thấy thật vô vị, một chút vui vẻ cũng không có. Người đều chết sạch, còn giữ nhiều lương thực như vậy làm gì. Lãnh chúa Kedozi hào phóng cho mỗi binh sĩ còn sống thêm một mẩu bánh mì trắng cho mỗi bữa ăn. Có thể là nhờ bánh mì trắng mềm, có thể là nhờ niềm tin thuộc về đội quân thiện chiến hùng mạnh, cho đến giờ chỉ là quân đội tổn thất hơn phân nửa này vẫn chưa thể sụp đổ.
Tháng trước, thương đội của lãnh chúa Kedozi về quê nhà mang theo tin dữ của hơn hai trăm gia đình, Kane chưa đem tin Locke chiến tử báo về, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy thi cốt của Locke và công chúa Angelina, cho nên lãnh chúa cũng chấp nhận hành động này của Kane. Hiện tại Kane và Hans là trung đội trưởng và phó tạm thời của trung đội bốn, nhưng thủ hạ của bọn hắn lại không đủ hai mươi người.
Kane đem quân lương của mình xem như quân lương của Locke gửi về cho người nhà hắn. Hắn một thân một mình, mỗi lần phát quân lương người không tích cực nhất trong tiểu đội cũ của Locke chính là hắn, bởi vì hắn không biết mình nên đem tiền tiêu vào thứ gì. Ngoại trừ khá thích uống rượu, Kane không có hứng thú đặc biệt nào khác.
Một tháng này Akano đã sống rất gian nan, không có sự bảo vệ của Locke, mặc dù thủ hạ và huynh đệ của hắn vẫn bảo hộ nàng, nhưng nàng không còn tự nhiên như lúc đầu. Thời gian vừa rồi Akano vẫn đi theo Henry làm ăn trong đội vận chuyển, nhóm người tị nạn được Locke thu nhận ở thị trấn Giza giờ đây là thủ hạ của Akano.
Khắp nơi đều có nạn dân Charlie, trong mắt những kẻ nắm quyền, đám nạn dân không một xu dính túi này đã không còn giá trị, nhưng Akano lại nhìn thấy cơ hội kinh doanh từ trên người bọn hắn. Sức lao động và giá trị tiềm ẩn của bọn hắn vẫn đáng giá khai quật.
Một tháng qua bởi vì binh sĩ dưới trướng bị thương nặng, lãnh chúa Kedozi không thể tham chiến, đã mất đi cơ hội để kiếm miếng bánh cuối cùng, cho nên hắn chuyển sang làm vận chuyển ở hậu phương. Rất nhiều binh sĩ quân đội cần lương thực, sắt thép, vũ khí, ngựa, v.v ... lãnh chúa Kedozi đều dám làm ăn. Đây là một nam nhân có dũng có mưu, lãnh chúa Kedozi đã thể hiện ra thiên phú làm ăn của mình đối với những quý tộc chế giễu và thương hại hắn.
Tất nhiên, việc làm ăn ngày càng tốt lên, càng về sau càng thiếu hụt nhân lực. Trong đội vận chuyển, mặc dù Henry đã kiếm lời trút đầy túi đầy bát, nhưng hắn vẫn chưa đến cực hạn, Akano thức thời nắm thời cơ đứng dậy và chỉ riêng lao động miễn phí do nàng cung cấp đã lên tới gần trăm người.
Một trăm người này đều là người tị nạn từ Charlie, Akano dùng mạng sống của mình như một sự đảm bảo, còn có hai vị trung đội trưởng tạm thời là Kane và Hans ủng hộ, thêm vào Henry có mối quan hệ tốt với Locke đã chấp nhận đề nghị của Akano, không ngờ nhóm người Charlie này lại thực sự ngoan ngoãn nghe lời.
Bọn hắn thế là không cần bất cứ thứ gì, cung cấp sức lao động miễn phí, đổi lại chỉ cần có cơm no là có thể tùy ý sử dụng, những lao động như thế này vị thương nhân nào cũng thích dùng. Trong những năm vừa rồi, Charlie và Faustain càng đánh càng kịch liệt, cho dù ở khu chiếm lĩnh, người Faustain cũng sẽ không tin tưởng những người Charlie bị bọn hắn bắt làm nô lệ, huống chi là ở đây, nơi này hiện đang ở tiền tuyến.
- Ngươi đã làm như thế nào?
Thương nhân Henry rất hứng thú, hỏi.
Akano lắc đầu không nói gì, sau khi nhận tin Locke “chiến tử”, trong một tháng này nàng trở nên ít nói hơn trước rất nhiều.
Lãnh thổ Faustain có rất nhiều sông núi và rừng rậm, trong số bốn tỉnh, chỉ có tỉnh Tyre phía đông, gần vương đô Flor là có bình nguyên, người ta nói rằng nơi rừng sâu núi thẳm sẽ sinh ra những con người cường tráng và mang dáng vẻ dã nhân, trong mắt những quốc gia xung quanh người Faustain quả thực có vóc dáng rất cao lớn và hung hãn.
Cho nên, để người Faustain quản lý người Charlie ư? Đừng nói giỡn. Đại đa số quân đội Faustain đều áp dụng chính sách lấy bạo chế bạo với người Charlie. Cũng may, thống lĩnh quân đội Faustain - hoàng tử Kensell, là một người hiểu chuyện, cho tới nay, những chuyện như đại đồ sát vẫn chưa xảy ra.
Trong quân đội của Faustain đều gọi người Charlie là những kẻ mọi rợ, đứng từ quan điểm công bằng mà nói, e là người Faustain mới là những kẻ giống mọi rợ hơn.
Akano rất biết làm người, bây giờ đám côn đồ lưu manh từng bắt nạt nàng ở thị trấn Giza đều bị nàng khuất phục ngoan như cún. Có Hans và Kane trợ giúp, lại thêm đầu óc thông minh, nhanh nhẹn, Akano đã sử dụng đám nạn dân Charlie như cá gặp nước.
Một tháng qua, ba người Grace, Lafite và Christine không hề rời đi, ngược lại còn thỉnh thoảng giúp đỡ Akano, có vài lần sự thông mà Grace “sơ ý” để lộ ra khiến Akano toát mồ hôi lạnh, nàng cảm giác đầuóc của mình chỉ ở cấp độ quản gia, còn Grace càng giống một vị quý tộc với tài thao lược giỏi giang.
Locke vẫn chưa nói lai lịch của ba nữ nhân này với Akano, trước đó Akano cũng không có tâm tư hỏi nhiều, bọn hắn đang sống ở một xã hội nam quyền, thường thì nữ nhân sẽ không tham gia quá nhiều về chuyện mà nam nhân đã ra quyết định, kể cả có là chuyện nam nhân của hắn có thêm thê thiếp, đồng nghĩa nàng có thêm mấy vị tỷ muội.
Grace nghe tin Locke tử vong cũng không có lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nàng từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một nô lệ bị Locke bắt đi, làm gì có tình cảm. Mặc dù hắn một mực bảo hộ các nàng, nhưng Grace đối với Locke nhiều nhất chỉ là một chút cảm kích mà thôi.
Ngược lại cô bé Christine đã khóc lớn suốt vài ngày sau khi nhận được tin Locke qua đời, mắt đỏ hoe tận một tuần sau đó. Mọi người đều cho rằng cô bé coi Locke như ca ca ruột của mình, nhưng chỉ có Christine mới biết bản thân đang nghĩ gì.
Lafite dùng hành động để biểu thị thái độ của mình, thân là một thị nữ có đấu khí, Lafite có thực lực không kém mấy lão binh đã nhập ngũ nhiều năm, cái nàng thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến. Akano có thể dạy dỗ được những tên cứng đầu trong đám nạn dân Charlie, phần lớn đều nhờ công chấn chỉnh của Lafite, ai láo nháo nàng ta chỉ cần giáo huấn một chút là đâu lại vào đấy.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca