Ngày hôm sau, hai người lại bắt đầu cuộc hành trình.
Cả một ngày không nói chuyện với Locke, Keira mới khôi phục chưa đến một nửa tinh thần lực, đã huy động ma lực đi theo Locke ở phía sau không xa.
Ma thuật quả thật là một loại sức mạnh thần kỳ hiếm có ở mọi vị diện, chẳng hạn như mấy ma pháp nhỏ nhặt trên người Keira như Tấn Tiệp Thuật, Phi Hồng Thuật, Ẩn Nặc Thuật… Bàn về tốc độ hoặc khả năng ẩn nấp thì không hề thua kém một Kỵ Sĩ phong hệ là Locke đây bao nhiêu cả.
Hình dáng cây cối xung quanh dần dần trở nên mảnh mai, khu rừng rậm rạp dần dần biến thành bụi cây thấp, Locke biết mình sắp rời khỏi rừng Cầu Vồng.
- Đi tiếp về phía Tây thì chúng ta sẽ tới chỗ nào?
Đứng trên đỉnh cây nhìn về phía xa, Locke hỏi Keira bên dưới.
Ngước đôi mắt xinh đẹp lên trên, Keira không muốn nói quá nhiều với gia hỏa này.
Được rồi, Locke biết mình sai nên cũng không nói gì, dù sao có Keira ở đây thì hắn cũng không cần lo lắng bị lạc đường.
Locke tối nay không ép Keira nghỉ ngơi nữa, bởi vì thực lực của Keira đại sư đã khôi phục được một nửa, không còn dễ dàng bị hắn ăn hiếp nữa, tinh thần lực của Keira cũng tốt hơn rất nhiều, dưới sự chăm chút của ma lực quang hệ, vết thương trên bụng Keira đã có những chuyển biến tốt.
Locke nằm trên cành cây nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn còn chưa hiểu rõ tình hình xung quanh nên cũng không dám ngủ như chết vậy, để lại một nửa sự tỉnh táo của mình chú ý đến hoàn cảnh chung quanh là đủ rồi.
Locke đã ba ngày không ngủ, một giấc này ngủ rất ngon lành, vào nửa đêm, hắn cảm thấy có ai đó đang đến gần mình, theo cảm nhận khí tức thì đó chính là Keira đại sư.
Tuy nhiên, Locke tin tưởng vào tính cách của đại sư này, cho dù rất tức giận về việc mình đã làm, nàng chắc chắn sẽ không làm gì trong khi mình đang ngủ.
Sự thật không khác những gì Locke đã đoán, nhìn nam nhân dám đối xử với nàng như vậy, Keira thực sự muốn đâm hắn bằng thánh quang mâu, nhưng nàng chỉ nghĩ thôi, chứ bảo Keira làm việc này, nàng thật sự không thể ra tay được.
Suy cho cùng thì Locke là vì cứu nàng mà gặp nguy hiểm, nàng không thể làm gì tổn thương Locke chỉ chút tức giận của mình.
- Hừ, chờ trở về đi, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Nghiến chặt hàm răng, Keira giận dữ nói.
Thật rất hiếm khi thấy đại sư vốn luôn tỏ ra thản nhiên, tính cách hòa nhã này lại đột nhiên lộ ra tính tình nữ nhân như vậy, điều đó cũng cho thấy hành động của Locke trong những ngày gần đây đã lỗ mãng như thế nào.
Không có cách nào, để đảm bảo sự an toàn của bản thân của hai người, đồng thời để khôi phục cơ thể của Keira đại sư càng sớm càng tốt, Locke phải làm như thế.
Tuy nhiên, trong tiềm thức Locke cảm thấy rất đáng giá khi được nhìn thấy một khía cạnh khác ẩn giấu bên dưới tính cách thản nhiên của Keira đại sư.
Môi khẽ mấp máy, trong giấc mơ Locke nghĩ đến mấy nữ Grace, Akano ở Tây Phương Tam Đảo xa xôi, Locke đã nhiều năm chưa được ăn thịt rồi, trong mơ như phảng phất ngửi được hương thơm trên người Ria tỷ tỷ.
Xoay người, dùng tay làm động tác ôm, Locke nhẹ nhàng nói.
- Christine, đừng chạy, để ta ôm nàng một lúc.
Nhìn thấy cảnh này, Keira đỏ mặt xì một tiếng, tất nhiên nàng biết rằng trượng phu Locke của hảo đồ đệ Angelina là một nam nhân tam thê tứ thiếp.
Nhưng Keira chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện nam nữ, nhìn thấy Locke hành động như vậy trong giấc ngủ, điều này thực sự khiến mặt nàng nóng đến bỏng rát.
Keira ba chân bốn cẳng vội vàng rời khỏi chỗ Locke, giống như không muốn nghe thấy những lời thô tục từ trong miệng hắn.
Khi khí tức của đại sư biến mất trong vài phút, Locke mở một mắt ra nhìn thoáng qua.
Trong đêm, Keira đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá sạch sẽ để minh tưởng.
Ánh sáng sao sáng trên bầu trời đêm là nguồn tốt nhất để Keira khôi phục ma lực quang hệ, các hạt nguyên tố ánh sáng trắng tinh khiết từ từ tụ tập xung quanh Keira trong sự cảm ứng của Locke.
Thấy đại sư cư xử bình thường, Locke thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ngày mai sẽ rời khỏi rừng Cầu Vồng, con đường phía trước chưa chắc chắn nên Locke phải luôn duy trì chiến lực đỉnh phong nhất của mình, thể lực là một phần không thể thiếu trong đó.
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Locke đi ra khỏi rừng Cầu Vồng, nhìn ngọn đồi cát vàng nhấp nhô phía xa, không khỏi mở miệng.
Ở phía Tây của rừng Cầu Vồng tươi tốt có một sa mạc vô tận, khí hậu và địa hình kỳ lạ như vậy, Locke làm sao có thể không kinh ngạc.
- Chúng ta phải đi vào sa mạc a?
Locke quay đầu hỏi Keira.
Lần này Keira không nhìn hắn mà gật đầu nói.
- Sa mạc này là khu vực đầu tiên Tháp Thánh chiếm đóng, những Số Mã Thú đỉnh cấp sống trong đó đã bị giết chết, chạy đến nơi này là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.
Nhìn bầu trời đầy cát vàng, những ngọn đồi dài vô tận, bắp chân Locke co giật.
Ba ngày sau, ở khu vực đặc biệt được Tháp Thánh đánh dấu là sa mạc Nhật Viêm này, nhóm hai người chậm rãi bước đi trên sườn dốc khuất gió của sa mạc.
Keira đại sư nói rằng ở đây không có Số Mã Thú đỉnh cấp, chỉ ba ngày sau khi Locke vào sa mạc Nhật Viêm, hắn mới nhận ra rằng Số Mã Thú đỉnh cấp trong lời nàng nói lại là cứu cực thể trong Số Mã Thú, tương đương với cấp bậc Bán Thần.
Nhưng đối với hắn và Keira, Số Mã Thú cấp ba và Số Mã Thú Bán Thần không có nhiều khác biệt, cả hai đều là những đối thủ mạnh có thể giết chết cả hai.
Vì vậy, trong mấy ngày liên tiếp, Locke đã cố gắng hết sức để tránh những Số Mã Thú cấp ba cường đại.
- Tại sao Tháp Thánh không chiếm lấy hoàn toàn sa mạc này?
Locke không thể hiểu được. Vì tất cả các Số Mã Thú đỉnh cấp đã bị giết rồi, sao sa mạc này vẫn chưa rơi vào trong tay của Tây Phương Tam Đảo.
- Bởi vì địa hình ở đây hạn chế vô cùng sự tiến công của quân đoàn nô lệ, nên cái giá phải trả cho việc xâm lược hoàn toàn sa mạc này là quá cao, không nằm trong lợi ích của các Ma Pháp Sư Tháp Thánh.
Keira bình tĩnh nói.
Trong đại quân sinh vật nô lệ khổng lồ, đại đa số là sinh vật dưới cấp một và chuẩn giai thôi, những sinh vật như vậy không có khả năng chống chịu cao với môi trường.
Các khu vực như đại dương, sa mạc, đầm lầy, nham thạch luôn là môi trường chiến đấu mà Ma Pháp Sư của Tháp Thánh không thích.
Không có đội quân sinh vật nô lệ đứng phía trước làm bia đỡ đạn, mỗi cái chết của một trong những Ma Pháp Sư là một sự mất mát lớn đối với Tháp Thánh.
Thở dài một hơi, Locke được biết từ Keira rằng sa mạc này hóa ra là vùng chiến sự bị Tháp Thánh bỏ rơi.
Số Mã Thú hoàn toàn thể cấp ba có tộc đàn riêng để bảo vệ, loại Số Mã Thú này có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, chỉ cần Locke không đến quá gần, bình thường sẽ không có vấn đề gì.
Mà thứ gây ra rắc rối lớn cho hắn và Keira chính là Sổ Mã Thú trưởng thành cấp hai.
Nơi này khác với chiến trường chính của Hắc Ám Long Quyển sơn mạch và Kinh Cức Hoang Dã, được bao quanh bởi các khu vực có sự ẩn hiện của các Số Mã Thú, không có ma đạo pháo của cứ điểm không gian che phủ, không có chiến hữu để nương tựa hỗ trợ.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca