Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 84 - Chương 84: Trùng Phùng

Chương 84: Trùng Phùng Chương 84: Trùng Phùng

- Ta sắc phong cho ngươi làm “Kỵ sĩ” được không?

Lời nói của Hoàng tử Kensell vẫn còn vang vọng bên tai Locke.

Locke cũng không biết mình rốt cuộc đã rời khỏi bữa tiệc tối như thế nào, nhưng tóm lại mãi cho đến ngày hôm sau, hắn vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng.

Hắn thế mà có thể trở thành một “quý tộc” dễ dàng như vậy? Mặc dù các quý tộc có cấp bậc Kỵ sĩ chỉ là bậc thấp nhất, nhưng ngưỡng cao quý này đã cản đường tiến bộ của vô số thường dân.

Trước đó, trong doanh đội Kedozi chỉ có đúng hai vị quý tộc, đó là lãnh chúa Kedozi và kỵ sĩ Will, hiện tại có cần liệt kê thêm Locke không?

Trong doanh trại rất nhiều người đều biết chuyện Locke được sắc phong làm Kỵ sĩ, bởi toàn đội đã tận mắt thấy hắn cứu công chúa Angelina về. Không ai có thể ngờ hai kẻ dã nhân xuất hiện trước cửa doanh trại lúc trước, chỉ sau hai ngày ngắn ngủi, một người đã biến thành công chúa hoa lệ, một người được phong tước vị Kỵ sĩ.

- Đây thực sự là… quá…

Yorkshire đại thúc chỉ vào Locke, mở miệng một lúc lâu nhưng không thốt lên được lời nào.

Locke biết Yorkshire đại thúc định nói gì nên chỉ cười gian một tiếng.

Sau trận đại chiến với đám binh sĩ Huyết hồng, Karl bị mất một cánh tay, nhưng hắn không những không suy sụp mà luôn lạc quan tích cực, hắn đứng ở bên cười nói:

- Tiểu Locke năm đó của chúng ta giờ đây đã trở thành “đại nhân vật” rồi!

- Không có, không có! May mà có hai vị đại thúc dìu dắt ta trong những năm gần đây.

Locke vội vàng khiêm tốn nói.

Hoàng tử chỉ suất lĩnh binh đoàn cận vệ đợi ở doanh trại Kedozi một ngày rồi rời đi. Tiền tuyến còn rất cần đến Hoàng tử Kensell, mà binh đoàn cận vệ không chỉ là để bảo vệ hoàng tử, nó còn là một lực lượng quân sự quan trọng nên đương nhiên không thể bỏ bê ở chỗ này.

Angelina đương nhiên là theo ca ca rời đi, trước khi đi, Angelina ném cho Locke ánh mắt lưu luyến xen lẫn trấn an hắn một cái, công chúa Angelina năm nay mới 16 tuổi, nhưng tựa hồ rất coi trọng nam tử thường dân này.

Hoàng tử cùng công chúa rời đi, đương nhiên nhóm quý tộc cũng rời đi, nhưng điều Locke không ngờ tới chính là, trước khi rời đi, vị Tử tước mập mạp tối hôm qua ấy thế mà cố ý đến gặp hắn.

Vị Tử tước này khen Locke một trận khiến chính người được khen là Locke cũng cảm thấy hơi buồn nôn, sau đó hắn còn mạnh mẽ nhét hai tấm ngân phiếu, mỗi tấm trị giá một trăm đồng Diller vàng và một chiếc nhẫn màu xanh sẫm vào tay Locke, hành động của Tử tước Meyerson khiến Locke khá bối rối, không hiểu hắn có ý gì.

- Này huynh đệ! Sau này có đến vương đô thăm thú, cứ việc tìm ca ca, ca ca ta bao ngươi ăn ở!

Rõ ràng là không thân thiết gì, vậy mà hắn ta một câu huynh hai câu đệ, hứa hẹn rất nhiều phúc lợi cho Locke, xong chuyện Tử tước Meyerson cũng ngoan ngoan theo hoàng tử rời khỏi đó.

- Chuyện quái gì ý nhỉ?

Locke lẩm bẩm, trong bụng xem thường, nhưng thôi nghĩ không ra cũng không muốn nghĩ nữa, tay đã cầm đám của cải ngoài ý muốn rồi thì cũng kệ, có điều Locke vẫn oán thầm trong lòng, có lẽ đầu óc của vị đại nhân kia thực sự có vấn đề.

Lúc này, Tử tước Meyerson bị Locke cho là “không bình thường” đang lộ vẻ mặt đau khổ, hai trăm đồng Diller vàng không phải là một khoản tài sản nhỏ đối với một Tử tước như hắn, chớ nói chi là còn thêm vào một chiếc nhẫn làm từ ngọc bích xanh thẫm có giá trị một trăm đồng Diller vàng nữa.

Đừng thấy Tử tước Meyerson có quan hệ khá tốt với các đồng bạn trong tiệc tối, ở vương đô hắn chính là một tên ngốc nổi danh, rất nhiều người giao hảo cùng hắn đều không phải vì coi trọng năng lực của hắn, mà là vì gia thế của hắn. Gia tộc của Tử tước Meyerson điều hành hầu hết các tụ điểm ăn chơi ở thành Flor ở vương đô.

Mặc dù Tử tước Meyerson là một tên ngốc nổi danh, nhưng có thể lên leo lên được vị trí Tử tước và ngồi vững vàng ở vị trí này, não hắn không phải chỉ dùng để trồng cây, gia hỏa này cũng có bản lĩnh, có sự khôn khéo nhất định. Không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy mối quan hệ giữa công chúa Angelina và tên thường dân nghèo hèn kia rất không bình thường.

Nhưng hắn không hề nghĩ tới kiểu quan hệ như tình nhân, bởi vì tình yêu giữa một vị công chúa và một dân thường quá sức nhảm nhí, mặc dù Tử tước Meyerson hơi hồ đồ, nhưng hắn lại không ngốc. Hắn nghĩ thầm, chắc hẳn là tên thường dân kia đã làm chuyện gì đó lấy được lòng công chúa Angelina, khiến nàng cảm thấy vui vẻ.

Để cứu vãn chuyện hỏng bét mà mình làm, không thể để cho công chúa Angelina có ấn tượng xấu với mình, Tử tước Meyerson đã dứt khoát bám vào nịnh bợ Locke - vốn chỉ là một tên sĩ quan bình dân.

Hiện giờ, tất nhiên là Locke chưa được sắc phong làm Kỵ sĩ, nhưng hoàng tử đã hứa là sau khi chiến tranh kết thúc, Locke sẽ được phong tước ở vương đô. Ngoài Locke ra, người được sắc phong đương nhiên là không ít, trong trận chiến giữa hai nước này, có rất nhiều người lập chiến công rất cao.

Tuy nhiên được giống như Locke, từ thường dân được phong làm quý tộc lại rất hiếm. Đại đa số vẫn là như lãnh chúa Kedozi, tấn thăng từ cấp cũ lên cao hơn một hoặc hai cấp.

Bữa trưa hôm nay được tổ chức trong lều của lãnh chúa Kedozi. Trong lều chỉ có mười mấy người ngồi thưa thớt.

Tất cả mọi người yên lặng ăn bánh mì trắng của mình, lãnh chúa không nói gì, thì chưa ai được phép mở miệng.

Từ sau khi Locke ở về doanh trại, Zoro thiếu gia chưa từng chính thức xuất hiện ở trước mặt Locke, không biết là do xấu hổ khi nhìn thấy hắn, hay là hổ thẹn trong lòng.

Nhưng có nói thế nào thì trên thực tế, Zoro thiếu gia vẫn luôn đối xử không tệ với Locke, nói chuyện không kênh kiệu, rất hòa đồng với hắn. Nếu như không có sự kiện đột ngột kia, hắn hoàn toàn có thể trở thành bằng hữu tốt với Locke.

Nhưng bây giờ, tất cả đã quá trễ rồi. Có thể là do tính cách dưỡng thành trong quân doanh, Locke thống hận nhất là kẻ đâm sau lưng, phản bội bằng hữu. Lúc gặp nạn, mọi người đều chạy đông tây, thuận theo ý trời không có gì sai, ai cũng đều tiếc mạng, nhưng đẩy Locke đến con đường chết chính là chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.

Nếu như Zoro thiếu gia vẫn tỏ ra khệnh khạng, thái độ quý tộc nói chuyện với thường dân để chèn ép Locke, thì hắn cũng không có gì để nói, dù sao đây là xã hội có thứ bậc nghiêm ngặt, thậm chí nếu như Locke vẫn là dân thường, có lẽ trong hai ngày sau khi trở về, hắn sẽ tự mình đi tìm Zoro thiếu gia ôn chuyện trước, những chuyện không vui trước đó sẽ bị Locke a dua nịnh bợ cho qua, bởi vì Locke không có thực lực và địa vị chống lại Zoro.

Nhưng bây giờ Locke đã là “chuẩn quý tộc”, lại thêm có công bảo hộ công chúa, được hoàng tử Kensell gặp mặt riêng, ngay đến lãnh chúa Kedozi cũng tương đối khách khí khi nói chuyện với Locke. Zoro chỉ là con trai của lãnh chúa, còn chưa kế thừa tước vị, Locke cũng không cần phải sợ hắn nữa.

Lãnh chúa Kedozi dường như cũng biết rõ lúc đó phát sinh chuyện gì, ở trước mặt Locke hắn cũng không nhắc tới con trai của mình, hiển nhiên là không muốn để cho Locke khó xử.

Bữa trưa rất giản dị, chỉ là hai miếng bánh mì trắng cộng thêm một bát canh thịt, nhưng Locke lại rất hài lòng. Bữa ăn đơn giản này khiến Locke cảm thấy rất dễ chịu, ăn thoải mái hơn rất nhiều những món tinh mỹ đắt đỏ trong bữa tiệc tối qua do hoàng tử tổ chức, Locke không ăn quen, không cảm thấy ngon miệng.

“Mình đã không được ăn những món này bao lâu rồi nhỉ, một tháng hay nửa tháng?”

Locke hồi tưởng.

Lúc mọi người đã dùng bữa gần xong, lãnh chúa Kedozi bắt đầu đưa ra vài mệnh lệnh. Đầu tiên là bổ nhiệm Locke, trung đội ba và bốn hầu như đã toàn diệt trong trận chiến với đám binh sĩ Huyết hồng, chỉ còn sót lại tổng cộng hơn bốn mươi người, vả lại theo công lao và thân phận bây giờ của Locke, đương nhiên là không thể để cho hắn tiếp tục làm phó trung đội trưởng.

- Ngươi sẽ là phụ tá cho kỵ sĩ Will, quản lý trung đội kỵ binh.

Lãnh chúa Kedozi dùng khăn ăn lau miệng nói.

- Vâng, thưa lãnh chúa đại nhân.

Locke thoáng sửng sốt, sau đó ngay lập tức tiếp nhận mệnh lệnh.

Locke vẫn còn rất bất ngờ với chức vị mà mình được bổ nhiệm, hắn vốn cho rằng mình sẽ làm trung đội trưởng ở trung đội nào đó, không ngờ lãnh chúa thế mà để hắn đến trung đội kỵ binh.

Trung đội kỵ binh chưa bao giờ có chức vụ phó trung đội trưởng, hoàn toàn là do kỵ sĩ Will toàn quyền phụ trách, hiện tại lãnh chúa để Locke đến trung đội kỵ binh nhậm chức, cũng là có ý dìu dắt hắn, bởi vì ở bên cạnh kỵ sĩ thực tập cao cấp như kỵ sĩ Will, chắc chắn hắn sẽ được chỉ điểm một chút, chuyện này đối với việc tu hành đấu khí của Locke vô cùng có lợi.

Nghe được kết quả bổ nhiệm này của Locke, người cảm thấy nhẹ nhõm nhất chính là phó trung đội trưởng đội một, hắn được được bổ nhiệm thành trung đội trưởng cùng lúc với Hans và Kane cách đây không lâu, nếu như không phải gia tộc của hắn là một trong những gia tộc thương nghiệp có thế lực hùng mạnh trong lãnh địa Kedozi, thêm vào năng lực cá nhân của hắn không tệ, thì hắn nhất định sẽ không thể ngồi lên vị trí này.

Hắn vốn tưởng rằng khi Locke trở về, trăm phần trăm là thay thế hắn làm phó trung đội trưởng trung đội một, bởi vì trong doanh trại hiện giờ, chỉ còn vị trí này là thích hợp với Locke.

Locke vui vẻ lĩnh mệnh bổ nhiệm của lãnh chúa. Suất lĩnh trung đội kỵ binh, hắn vừa nghĩ liền cảm thấy rất kích thích, trung đội kỵ binh tới lui như gió mà đi cũng như gió, là con át chủ bài trong tay lãnh chúa Kedozi, đồng thời là chiến lực mạnh nhất của doanh đội bọn hắn, Locke rất hài lòng với chức vị này của mình.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment