Hành Trình Kỵ Sĩ (Bản Dịch)

Chương 886 - Chương 886: Khóc Lóc Kể Lể

Chương 886: Khóc Lóc Kể Lể Chương 886: Khóc Lóc Kể Lể

- Hơn nữa, làm sao một con nhóc sống ở khu bình dân lại có trang bị ma pháp, lúc đó chúng ta có thể khảo vấn một chút. he.. he.. he….

Tên thủ lĩnh cười dâm đãng nói.

Bị tên cầm đầu khuyến khích, ba tên ý chí yếu kém còn lại cũng bị lôi cuốn theo, dù saobản chất bọn hắn cũng không phải là thứ gì tốt.

- Đại ca, ngươi đừng quên chúng ta nha, chúng ta cùng ngươi làm.

Đúng đấy, một nha đầu bình thường mà thôi, bí mật xử lý nàng và người nhà của nàng, cho dù là đội hộ vệ thành Evra có đến cũng không thể phát hiện vết tích của chúng ta.

- Đại ca hưởng nữ nhân kia xong, ta muốn là người thứ hai. Lần trước ở ngoài thành Evra, tại cái tên Denis ngươi quá nóng vội làm hại 'Con cừu trắng nhỏ' chúng ta vừa mới bắt đã bị ngươi đùa chết.

Những kẻ làm loạn dưới sự cầm đầu của tên thủ lĩnh đã nhanh chóng quên đi nỗi sợ hãi và hậu quả xấu có thể xảy ra. Những chuyện như thế này chúng làm lần này cũng không phải lần đầu tiên, bằng thực lực và kỹ năng không tệ, chúng đã tai họa không ít lữ khách thương nhân đi ngang qua.

Điểm khác biệt duy nhất là lần này địa điểm gây án của họ là ở trong thành Evra. Đội hộ vệ thành Evra không phải là lũ ăn không ngồi rồi, họ chỉ có thể hi vọng mình sẽ không xui xẻo đến mức đội hộ vệ hôm nay lại trùng hợp tuần tra đến nơi này.

Tiền tài đủ làm rung động nhân tâm, chưa kể là lúc theo dõi cô nàng kia phát hiện nha đầu này có dáng dấp không tệ, càng khiến đám tinh trùng lên não này không hề đắn đo gì dưới cơn kích động.

- Denis, lát nữa ngươi ở bên ngoài trông coi, ta và Capone, Dunbar đi vào bắt cô nàng kia. Nhớ là có đội tuần tra đến thì phải gọi chúng ta kịp thời.

Tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của đại ca, vẻ mặt hai tiểu đệ còn lại liền vui mừng, chỉ có tên vóc dáng thấp lùn tên Denis là sa sút tinh thần, hắn biết rõ nguyên nhân lão đại phân phó như thế là vì lần trước không biết nặng nhẹ, giết chết con gái của một thương nhân, nếu nàng ta không chết, cho dù có bị chơi hỏng thì vẫn còn có thể kiếm thêm một số tiền chuộc lớn.

Mặt ngoài, bọ họ là mạo hiểm giả nhưng thực tế còn âm thầm làm những hoạt động như sơn tặc, kẻ cướp.

Trên thực tế, trong giới mạo hiểm giả của thành Evra, rất nhiều người biết đến danh tiếng của bốn tên súc sinh Ngân Lang chi nha vì tiền mà họ có thể làm bất kỳ thứ gì. Đến nay đội này vẫn chưa bị bắt ngoài do có thực lực không tệ thì còn một nguyên nhân nữa là biết tiến lùi đúng lúc, biết người biết ta.

- Hi vọng lão già Drach đó không lừa ta, nếu hắn làm ta mạo hiểm mà vô ích, lần sau hộ tống hắn đến rừng Gor sẽ chính là lúc ta giết chết hắn! Kiệt kiệt kiệt!

Tên thủ lĩnh to con cười gằn nói.

Không biết Drach có nói dối hay không, nhưng hắn nói câu nói này nguyên nhân chủ yếu là bị sự giàu có của Drach làm mờ mắt. Có thể móc ra năm mươi kim tệ chỉ để mời huynh đệ Ngân Lang chi nha bọn hắn làm vụ này, xem ra vốn liếng của lão già này rất phong phú nha.

Nghe nói Triệu Hoán Sư rất giàu có, nhưng Triệu Hoán Sư dù có là bình thường thì bốn người họ cũng không thể trêu vào, nếu không mấy kẻ liều mạng này đã ra tay từ lâu.

Drach có được thực lực triệu hoán học đồ nhập môn, bằng vào thực lực thực tập cấp thấp của hắn thì đúng là chưa chắc có thể làm nên chuyện, nhưng nếu có hai người liều mạng tiêu hao một bộ phận ma lực của lão già kia thì thân thủ thực tập cấp thấp của hắn có lẽ có thể thành công.

Đến lúc đó, để ai lên trước đây ? Tên thủ lĩnh liếc nhìn ba tên đàn em của mình bằng ánh mắt tàn nhẫn.

Bên trong nhà gỗ, Memila lật qua lật lại, trằn trọc không ngủ được, trong lòng luôn linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, Memila đã phát hiện ra rằng mình có được dự cảm khác biệt với người thường, loại dự cảm này lúc linh lúc mất linh, và chỉ xuất hiện vào thời điểm trước khi một điều gì đó quan trọng lập tức sắp xảy ra.

Lần cuối cùng một linh cảm xấu như vậy xảy ra là vào khi mẫu thân của Memila qua đời.

Hơi ấm nhàn nhạt của thanh chủy thủ trong tay làm dịu đi trái tim đang bức bối của Memila, khiến nàng lại nhớ đến vị khách lúc ban ngày.

Mái tóc ngắn màu xám, những góc cạnh khuôn mặt cứng rắn như được đẽo gọt, điều khiến Memila cảm thấy lòng mình dị thường lại chính là đôi mắt không ai dám nhìn thẳng ấy.

Memilla chỉ nhìn vào đôi mắt đó hai giây đã choáng váng đầu váng mắt hoa không thể tiếp tục, nàng biết bọn tỷ muội của mình không bằng nàng, chưa nới đến nhìn vào ánh mắt Locke, họ thậm chí còn không dám tùy tiện dò xét về phía Locke đang ngồi một phút một giây nào.

- Đó là một người đàn ông như thế nào vậy ….

Memila thở dài trong lòng. Locke rất bí ẩn, ngoài biểu hiện bất phàm, hắn còn rất hào phóng xa xỉ và uống rượu cũng rất hào sảng.

Memilla không thích người phụ thân nghiện rượu của mình, nhưng nói đến chuyện uống rượu, hồi ban ngày Locke đã uống rượu nhiều không chỉ gấp bốn, gấp năm lần so với phụ thân nàng, nhưng người đàn ông không khiến nàng sinh ra bất kỳ ác ý hay ghét bỏ nào.

Nàng kéo sát thanh chủy thủ càng ngày càng gần cơ thể mình. Có lẽ là bởi vì cảm ân nhỉ, dù sao hôm nay Locke đã mang lại cho nàng rất nhiều lợi ích, điều này sẽ khiến cuộc sống của nàng và phụ thân sau này dễ dàng hơn.

- Memila, con chưa ngủ à?

Tiếng ngáy thô lỗ của phụ thân vang lên từ sát cạnh.

Gia đình Memila rất nghèo, nhà cũng rất nhỏ, căn phòng này không phải do phụ thân nàng xây được mà là tổ tiên truyền lại, chắc hẳn đó là thành quả của tằng tổ phụ nàng.

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ và một phòng bếp, gia đình Memila đã ngủ chung từ khi nàng còn nhỏ, nhưng từ khi Memila lên tám tuổi, nàng đã biết được một chút về khác biệt nam nữ nên đã treo thêm một lớp vải lanh ngăn cách ở giữa giường. phụ thân nàng ngủ phía gần cửa sổ, nàng thì nằm phía trong.

Không đáp lại lời của phụ thân, Memila không muốn nói gì thêm với người phụ thân khiến nàng vô cùng thất vọng này, nàng cần phải đi ngủ sớm vì ngày mai còn có việc phải làm.

Memila không trả lời nhưng phụ thân vẫn mượn hơi rượu tự nhủ:

- Vất vả cho con, con của ta.

- Là phụ thân vô dụng, không kiếm được tiền còn liên lụy con phải khổ.

- Giá như mẫu thân con Martha còn sống, nàng ấy nhất định sẽ khuyên nhủ ta.

- Ừ... Martha thân yêu, sao ngươi lại rời xa ta sớm thế? … hức….

Vừa nói, phụ thân Memila vừa bắt đầu nức nở khe khẽ, thói quen say rượu của hắn cũng bắt đầu chính từ năm mẫu thân Memila là Martha qua đời.

Căn phòng nồng nặc mùi rượu, phụ thân của Memila - Laren, đang nằm trên giường khóc như một đứa trẻ say rượu, người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, đó là do chưa đủ đau lòng.

Phụ thân của Memila là một kẻ cặn bã ở những khía cạnh khác, nhưng đối với thê tử thì hắn thực tâm yêu thương nàng.

Bên kia tấm rèm vải lanh, Memila cũng cảm thấy có chút khó chịu, mỗi lần phụ thân uống rượu, kiểu gì cũng sẽ khóc lóc kể lể một chầu vào nửa đêm, lúc đầu nàng còn sẽ khóc và đau lòng cùng phụ thân nhưng thời gian trôi qua đã lâu, nước mắt của nàng cũng đã sớm khóc cạn.

Mà phụ thân thì mãi mãi không sửa, thói xấu luôn say rượu cũng khiến Memila thất vọng đến tột cùng.

Memilla nghĩ về cuộc sống hạnh phúc của gia đình khi nàng lên sáu tuổi, vào trước khi mẫu thân qua đời.

- Mẫu thân…

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Memilla trượt dài, rơi xuống chuôi đao, bị làm bốc hơi bởi một luồng ánh sáng nhạt, chỉ để lại một làn khói trắng mỏng vô hình.

Dịch: Thanh

Biên: Khangaca

Bình Luận (0)
Comment