- Bruce! Bruce! Ngươi lại đây cho ta!
Henry gọi lớn hướng về phía thương đội đang bận rộn.
- Đây! Tới liền! Tới liền!
Chỉ trong chốc lát, một tiếng trả lời truyền đến từ trong đám người. Một thanh niên trạc tuổi Locke chạy tới.
- Có chuyện gì vậy? Henry thúc thúc?
Nam nhân trẻ tuổi tò mò liếc nhìn Locke, sau đó hỏi Henry.
- Đây là trung đội trưởng Locke, về sau ngươi phải chú ý một chút!
Henry trước tiên là giới thiệu Locke, sau đó tiếp tục nói:
- Hai ngày nữa trở về khu chiếm lĩnh Peters, ngươi đến chỗ Shande chế tạo một chiếc khiên tay, nhớ kỹ, nói với hắn là chất lượng phải tốt hơn lần trước!
- Hiểu rồi thưa Henry thúc thúc!
Bruce đáp.
Lúc này Henry mới mỉm cười giới thiệu với Locke đây là cháu trai của mình, trên đường thương đội trở về lãnh địa Kedozi, Henry phụ trách thương đội, còn nam tử trẻ tuổi kia phụ giúp không ít việc.
Henry còn nói thêm:
- Hai tháng trước, tiểu tử này còn đến thị trấn khai thác mỏ một chuyến, đưa tin lão đệ tấn chức trung đội trưởng về cho nhà đấy!
Hai mắt Locke sáng lên, nhìn về phía anh chàng Bruce bằng tuổi mình, hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy người nhà của ta không?
Bruce rất tò mò về Locke, chú hắn gọi Locke là lão đệ, vậy thì Locke chẳng phải cũng là chú của hắn sao, nhưng mà Locke chỉ hơn hắn có vài tuổi thôi mà.
- Có thấy, có thấy!
Bruce vội vàng đáp lại, đi theo Henry lăn lộn trong thương đội quanh năm khiến Bruce có sự khôn ngoan mà đám bạn cùng trang lứa không có. Gọi người cùng trang lứa là thúc thúc thì không hợp lý, nhưng vẫn cứ phải lễ phép, hơn nữa phải nói vài câu xu nịnh một chút.
- Bọn họ thế nào rồi?
Cho đến nay Locke vẫn không biết người nhà mình sống thế nào, hắn rất quan tâm đến phụ mẫu và tỷ tỷ mình bây giờ ra sao.
- Phụ mẫu ngài hiện giờ rất khỏe mạnh! Nghe nói ngài thăng chức trung đội trưởng, hai vị trưởng lão đều rất vui mừng!
Bruce cười nói.
- Ngay cả trấn trưởng cũng đã thu xếp cho gia đình ngài ở lại trong thị trấn, bên cạnh đó các khoản trợ cấp cũng không ít.
Bruce biết những đại nhân vật xuất thân bình dân như Locke quan tâm đến điều gì.
Người nhà sống tốt, tiện nghi đầy đủ, không cần phải làm việc quá sức, với tiền lương mà hắn gửi về, cộng thêm trợ cấp của thị trấn khai thác mỏ, Locke cảm thấy yên tâm hơn về gia đình mình.
- Tỷ tỷ của ta thì sao?
Locke nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi. Hắn luôn có một loại thương nhớ đặc biệt đối với Ria.
- Tỷ tỷ của ngài cũng vẫn khỏe mạnh, còn nhờ ta nhắn lại, bảo ngài chú ý an toàn trên chiến trường.
Bruce đáp, hắn chỉ đơn thuần cho rằng đấy là tỉnh cảm tỷ đệ thông thường.
Nhớ đến tỷ tỷ ngồi ở bờ sông gần cửa thôn, mái tóc được buộc lên bằng vải đay, vừa giặt quần áo vừa trông nom hắn đang chơi đùa trên dòng sông, trong lòng Locke không hiểu sao bỗng bình tĩnh trở lại.
Locke cảm nhận lấy thanh đoản đao cắm ở trong ủng, tấm vải đay quấn quanh chuôi dao găm bị vấy nhiều máu đã đi cùng hắn những năm tháng tòng quân này, Locke tựa hồ nhìn thấy tỷ tỷ Ria yêu dấu của mình mỉm cười nhìn đệ đệ nghịch ngợm trước mắt nàng.
Biết người nhà vẫn đều mạnh khỏe, khiến tâm tình Locke cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn giao lưu với Henry và Bruce tương đối hòa hợp, trong lúc trò chuyện, Locke cũng tùy ý lộ ra mình đã tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập sơ cấp, tin vui nối tiếp tin vui, cả Henry và Bruce cũng phải khen ngợi và cảm thán không ngớt.
Locke cũng biết được tin hầu như tất cả thương đội do lãnh chúa phái đi trước đó đều đã được gọi về, Locke là người nắm rõ tình hình chung trong doanh trại, có thể dễ dàng đoán được lãnh chúa Kedozi đang tập trung gây dựng lại lực lượng và thành tích, nên đã từ bỏ kế hoạch phát triển kinh tế từng được hắn đặt lên hàng đầu. Lãnh chúa Kedozi phải sẵn sàng gặt hái thành quả trong trận chiến cuối cùng với Charlie.
Sau khi nói lời tạm biệt với Henry, Locke tạm thời hủy bỏ kế hoạch tìm Akano. Bởi vì hai người Henry và Bruce vừa cho hắn biết, nhóm Grace, Lafite và Christine cũng có mặt ở đây, cho nên Locke định đến chỗ ba nàng trước. Mặc dù mối quan hệ giữa Locke và ba nữ nhân này luôn lạnh nhạt, nhưng các nàng vẫn kiên định giúp đỡ Akano vượt qua giai đoạn khó khăn nhất khi Locke bặt vô âm tín.
Đi đến vị trí một chiếc xe ngựa bất kỳ của đội vận chuyển, Locke từ xa đã nhìn thấy ba người Grace. Thị nữ Lafite mặc áo giáp da không có gì đặc sắc, đang ngồi trên xe ngựa giáo huấn một nam nhân Charlie đầu tóc bù xù, y phục bẩn thỉu, còn Christine thì đang ngồi trên xe ngựa, đạp đạp chân ngắm nhìn cảnh tượng mới lạ xung quanh.
Về phần Grace, người mà Locke vẫn luôn thèm muốn, hiện đang đứng bên cạnh chiếc xe ngựa trông vừa thục nữ lại vừa cao quý. Nàng lặng lẽ đứng đó, mặt trời đang lặn về tây, ánh nắng rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt duyên dáng của mỹ nhân, thêm vào đám mây sắc màu muôn hình thái làm nền, tạo thành một bức tranh cuộn tinh xảo, Locke thực lòng không dám phá đi cảnh tượng mỹ lệ siêu thực ấy.
Lúc Locke đang ngắm Grace dưới ánh chiều tà như kẻ mất hồn, Christine đang nhàn rỗi nhìn xung quanh bỗng phát hiện Locke ở cách đó không xa, trên mặt không giấu nổi nụ cười lập tức nhảy phốc ra khỏi xe ngựa, chạy về phía Locke thật nhanh.
Christine chạy tới gần rồi lấy đà nhảy gọn vào trong ngực Locke, tiểu cô nương này do nhiều ngày đi xe ngựa không được nghỉ ngơi, mệt mỏi đến gầy cả người, so với chúng bạn đồng trang lứa, Christine quả thực thấp bé nhẹ cân hơn nhiều. Locke sau khi tấn thăng lên kỵ sĩ thực tập cấp sơ khai sức vóc cũng tránh kiện hơn trước, dễ dàng ôm lấy Christine.
Thậm chí nhìn thấy tiểu cô nương kích động chạy tới, Locke còn nhấc bổng rồi tung hứng lên cao. Christine bất ngờ bị Locke nhấc lên trời không chút sợ hãi, ngược lại còn không ngừng cười khúc khích, rõ ràng là rất hạnh phúc.
- Nhớ ca ca lắm đúng không?
Locke vẫn luôn coi Christine như muội muội của mình, trước đây lúc còn ở thành Fareins, Locke đã kêu tiểu cô nương này gọi mình là ca ca.
- Nhớ lắm!
Christine không hề thẹn thùng hay dè dặt mà một nữ nhi nên có, ngược lại còn rất thành thực trả lời Locke.
Locke và Christine cười nói vui vẻ ở một bên đã thu hút sự chú ý của Grace và Lafite. Nơi này là liên hợp quân doanh Faustain, người có thực lực cường đại tới lui không ít, cho nên Lafite cũng không hề phát hiện Locke tới.
Nhìn thấy Locke đến, Lafite ngừng mắng chửi nam nhân vẫn đang khom lưng cúi đầu, còn Grace vẫn rất bình tĩnh nhìn Locke, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
- Chuyện gì xảy ra ở đây?
Locke hỏi Lafite.
Hắn cho tới bây giờ vẫn không dám nhìn thẳng vào Grace, bởi vì ánh mắt thành thục và lãnh đạm của nữ nhân này làm Locke không thoải mái, trước mặt Grace, Locke chỉ có thể dùng thực lực và cơ bắp khuất phục nữ nhân này. Giống hồi còn ở thành Fareins, hắn ép và bắt mấy nàng đi vậy.
- Tên này chuyển nhầm hàng hóa sang điểm khác!
Lafite chỉ chỉ nam nhân bên cạnh.
Nhìn vào bộ quần áo bẩn thỉu cùng chất giọng địa phương hẻo lánh ở Charlie, Locke lập tức đoán được đây hẳn là nhóm người tị nạn Charlie mà Akano đã thu nhận. Akano đã tập hợp một số lượng lớn nạn dân từ thị trấn Giza và dẫn họ đến giao dịch với thương đội của lãnh chúa Kedozi, điều này khiến Henry, một doanh nhân khôn ngoan phải cảm thán không thôi.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca