Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 17

Ánh mắt Tuyên Dã nhìn về phía trước con đường, tập trung lái xe. Khoé miệng hờ hững nhếch lên lạnh giọng quát:"Nhanh hiện thân. Không, cút cho tôi."

Bị thanh âm rét lạnh của Diệp Tuyên Dã ảnh hưởng, thân hình dần hiện lộ.

Người đàn ông đang ngồi yên ổn ở ghế phụ bên cạnh Hy Chang. Mái tóc nâu bồng bềnh, gương mặt rất chi dịu dàng nụ cười có phần ấm áp, sơ bộ nét mặt có thể thấy anh ta là người tốt.

Tuy nhiên, đàn ông sao lại có nét mặt đó chứ! Thực làm cho phụ nữ ghen tỵ chết. Ôn nhu ấm áp, là ôn nhu đó!

Nếu cô có được vẻ mặt dễ thân như vậy, tiểu Thần cũng không cần mỗi lần nhìn thấy cô liền bỏ chạy! Xem cô như sinh vật khủng bố đối đãi...

TMD! Tuyên Dã trực tiếp nhận xét: không hài lòng.

"Chú xinh đẹp, chú có thể biến hình sao?" Hy Chang lập tức sáp lại, dùng đôi mắt to ngây thơ hỏi.

"Không phải. Là dị năng hoá hình." Người đàn ông khẽ cười, xoa đầu Hy Chang nói. Bộ dạng thân thiết vừa gặp như quen lâu làm cho Diệp Tuyên Dã càng ngứa mắt.

"Chú thật giỏi a." Hy Chang chắp hai tay ngưỡng mộ. Bong bóng trái tim bay tán loạn.

"Hừ. Có giỏi đừng chặn đường, tự mình chạy đi. Tại anh mà thu hút tang thi triều." Tuyên Dã sẵn giọng khinh miệt. Cô cực không thích loại đàn ông này, rất rất chán ghét!

"Đúng là lỗi của tôi. Thật xin lỗi." Người đàn ông nhẹ giọng thành thật xin lỗi.

"Vậy anh xuống giải quyết chúng đi." Diệp Tuyên Dã nở nụ cười, vứt ánh mắt ám hiệu anh ta nhìn đằng sau.

Người đàn ông nhíu mày á khẩu. Bởi vì, qua kính hậu anh có thể thấy được làn tang thi dày đặc khói lửa chạy theo sau.

Chính là anh có điểm khâm phục người phụ nữ trước mắt, trấn tỉnh như vậy, còn rất thản nhiên đàm luận cùng anh sẵn tiện đào hố trực chờ anh nhảy vào.

Xem ra anh không thể không đi giải quyết rồi.

Anh vừa động, Hy Chang lập tức nhảy vồ tới ôm chặt tay anh mắt long lanh nhìn Diệp Tuyên Dã:"Tuyên a di, đừng làm vậy a. Chú xinh đẹp sẽ chết mất."

"Ồ." Cô khẽ cười rộ một tiếng, một giây sau liền mặt lạnh ra lệnh:"Vậy Hy Chang đi giải quyết đi."

Hy Chang câm nín. Sau cười rực rỡ với anh:"Chú xinh đẹp, là người đàn ông phải biết tự giải quyết chuyện mình gây ra."

Quả nhiên phàm là người đi theo Diệp Tuyên Dã, không thể không ti bỉ! Còn nhỏ đã học được đức tính tốt bậc này, rất có triển vọng a!

Tuyên Dã cho Hy Chang một ánh mắt tán thưởng.

Người đàn ông bất đắc dĩ cười. Đương nhiên anh không cần sự giúp đỡ của một bé gái, tự anh có thể giải quyết được. Chẳng qua hiện tại bị thương, có lẽ...

"Tôi là Ôn Phi Dương. Nếu tôi chết, nhớ lập phần mộ cho tôi." Dứt lời, Ôn Phi Dương leo ra khỏi xe, đứng vững trên nóc xe phóng ra dị năng trấn áp.

Sắc mặt Tuyên Dã lập tức trầm xuống:"Hy Chang, con ra giúp đỡ người ta. Kéo chú xinh đẹp chết, con không phải rất đau lòng sao?" Cô kéo khoé miệng ngọt lời dụ dỗ.

"Đúng vậy. Tuyên a di, con liền đi." Trong lòng thầm reo, Tuyên a di là tốt bụng nhất mà.

Lại thêm một con bé đáng thương, đều bị Tuyên Dã lừa đảo. Hai chữ tốt bụng, một chút cũng không dính dáng đến Tuyên Dã.

Bé thông qua cửa sổ, linh kết với rừng cây dọc hai bên đường, nén chặt hai tay. Mắt chăm chú nhìn hành động của Ôn Phi Dương.

Mắt Hy Chang loé sáng. Chú xinh đẹp hệ băng? Nhìn Ôn Phi Dương đóng băng từng nhóm tang thi xông lên, những tang thi bị đóng băng nháy mắt vỡ nát từng hạt tuyết bay ngược trở lại đàn tang thi đang nhào tới quyết tâm đuổi theo.

Một hạt tuyết nhỏ thế nhưng xuyên qua thân thể của tang thi cấp cao, một kích diệt!

Hy Chang há hốc mồm quên cả hành động, đến khi lời nhắc nhở truyền đến bé mới thức tỉnh niết chặt bàn tay đang nắm lại, đồng thời hô to:"Chú xinh đẹp, nhanh nằm sát lên nóc xe."

Ôn Phi Dương theo lời nói của Hy Chang làm theo. Bên tai đột ngột vang lên tiếng răng rắc vỡ nát, khi hắn quay đầu lại giữa con đường chỉ còn lại vết máu đen dày đặc cùng mùi hôi thối tanh tưởi, thân cây hai bên đường dần khôi phục lại trạng thái vô tri bình thường.

Giống như vật linh tính đánh nát đàn tang thi vừa rồi, không phải là những cây cổ thụ xanh ươm tầm thường này.

Khoé môi Ôn Phi Dương nhịn không được co rúm. Hắn a, không nên xem thường trẻ con. Nhìn đi, một kích đàn tang thi đều được giảu quyết. So với hắn, còn muốn lợi hại hơn a.

"Hy, ngồi vững." Thanh âm đạm bạc nhẹ giọng nhắc nhở.

Hy Chang nhẹ đáp một tiếng:"Vâng." Rồi ngã phịch xuống ghế, mồ hôi trên trán rỉ ra, môi trắng bệch, tay run run.

Ôn Phi Dương thông qua cửa sổ đang mở nhảy vào trong xe, trông thấy hiện trạng của Hy Chang mới hiểu. Đó là chiêu thức lợi hại, nhưng không có ai ở cạnh khi dùng thì chẳng khác nào lấy mạng đi cược.

Hắn nhịn không được đau lòng nói:"Cô làm sao lại để một đứa bé đi trở giúp, nghĩ bản thân là đội trưởng liền coi thường đồng đội à."

Nghe hắn trách, Tuyên Dã chỉ nhếch môi nhàn nhạt nói:"Đừng quên đây là xe của ai. Hơn nữa, bản thân anh phải để một đứa bé giúp, tự xem lại mình đi."

Đúng! Chính hắn có tư cách gì nói người khác. Ôn Phi Dương cúi đầu nắm chặt tay, trầm mặc.

Hy Chang nhợt nhạt cười:"Chú xinh đẹp đừng buồn. Cháu không sao. Tuyên a di rất tốt."

*Rống*

Tuyên Dã nghiêng đầu trong mắt loé lên tia ác liệt, cười lạnh.

"Bám chắc."

Hy Chang vừa nghe Tuyên Dã nói lập tức ôm chặt Song Nhân tựa sát vào ghế. Chưa kịp hiểu cô có ý gì Ôn Phi Dương theo phản xạ nâng cao trạng thái ngồi vững.

Xe không báo trước bất ngờ bay lên, được bao bọc trong khối cầu thuỷ tinh trong suốt lơ lửng trên không.

Chỗ vừa rồi hiện lên đàn tang thi biến dị, con số đến hàng trăm làm cho Ôn Phi Dương biến sắc. Lại liếc nhìn Hy Chang vẫn giữ nguyên bình tĩnh, hắn kinh ngạc nhíu mày.

Ngay cả đứa bé cũng không đơn giản như hắn tưởng....người trên xe này thực bất thường. Điều này cũng cho thấy năng lực của đội ngũ đơn giản ba người này. Hơn nữa, tình huống này, có vẻ không phải lần đầu.

Tuyên Dã khẽ mấp môi, đôi mắt tím lưu ly sóng sánh hiện lên tia sáng nhạt.

*Boom*

Bên dưới phát ra tia lửa nhỏ từng lá cây rơi xuống như chất xúc tác phát nổ một mảnh tàn hoang. Bụi tản đi, nhưng lại không hề có tia khói nào cả.

Không phải hệ hoả!? Vậy dẫn lửa ở đâu?

Đây là dị năng gì?

Ôn Phi Dương hoang mang, đôi mắt khoá chặt hình bóng người phụ nữ ngồi ở ghế lái.

Hy Chang hốt hoảng ngồi dậy, thút thít:"Tuyên a di, về sau người đừng làm vậy nữa." Bé cũng không phải ngây thơ không hiểu sự đời, qua vài lần Tuyên a di sử dụng dị năng biến đổi. Mái tóc đen tuyền của Tuyên a di cũng dần chuyển sang màu trắng tuyết, màu trắng tuyết tuy rất đẹp nhưng đó cũng là biểu hiện của sinh mệnh một con người đang dần tiêu hao, bé rất đau lòng a.

Tuyên Dã cười cười không cho là đúng, muốn giải thích một chút dư quang thấy Ôn Phi Dương lập tức im lặng chỉ vươn tay xoa đầu an ủi Hy Chang tỏ vẻ cô không sao.

Hy Chang buồn bực:"Tại sao bà chưa tỉnh a." Nếu bà tỉnh, nhất định có thể khuyên được Tuyên a di rồi.

Tuyên Dã đổ mồ hôi. Lại bắt đầu nữa rồi.

Mắt thấy Ôn Phi Dương đang nhắm mắt dưỡng thần, tia tính toán lướt qua.

Haha, về sau có thể quăng con bé này cho anh ta, xem anh ta thế nào duy trì được bộ dáng ôn nhu giả tạo đó.

Diệp Tuyên Dã a, cô thật sự rất không phúc hậu nha.



"Tiểu Anh, chúng ta còn cách Tuyên a di bao xa?" Bé gái buồn bực hỏi.

*Chíp* Chim nhỏ đã qua biến dị càng teo nhỏ lại, bộ lông màu đỏ bao phủ thân hình bé tí. Chiếc mỏn màu xanh băng mở ra kêu một tiếng.

"Hừ, nhìn mi thực quỷ dị. Tiểu Anh ngu ngốc, nếu ngươi còn dẫn bọn ta đi vòng, ta nhất định làm thịt ngươi. Lâu rồi ta chưa ăn thịt, còn có thịt chim biến dị không biết sẽ có mùi vị gì?" Bé gái cúi đầu nhìn con chim bé tí trên tay lẩm bẩm.

Bị ánh nhìn rực lửa chiếu tướng tiểu Anh kêu hai tiếng. Tựa như chê trách cô bé. Ngươi nha, lớn như vậy còn không tha cho ta, ta đã teo tóp như vậy rồi.

"Tiểu Vi, đừng vặt lông nó nữa. Nó chỉ nghe theo Tuyên thôi." Người phụ nữ đang ngồi nấu ăn bật cười nói.

Như hiểu được lời người phụ nữ, tiểu Anh ngáp một tiếng, cất cánh nhỏ bay qua chỗ người phụ nữ.

"Hừ. Mẹ Ly, tiểu Anh khinh thường con." Cô bé bĩu môi không vui.

Đúng vậy, cô bé này chính là Mẫn Vi còn mẹ Ly trong miệng cô bé không ai khác ngoài Thiên Ly.

"Ai bảo mi chẳng có tư cách để nó tôn trọng." Bối Kiều một bên ngồi nhấm nháp thức ăn châm chọc.

"Chú không chọc con là chú không vui hả." Mẫn Vi trừng mắt nhìn Bối Kiều.

"Làm ơn cho tí muối đi." Thiên Ly lắc đầu nhìn đối thoại của hai người. Ngày nào cũng vậy, không chán sao.

"Chú đừng nói chuyện thiếu muối như vậy a. Đó là cách nói chuyện với trẻ con sao, chú sẽ làm tổn thương tinh thần thuần khiết của con nha." Mẫn Vi thương cảm nói.

Bối Kiều vứt ánh mắt ngu ngốc cho Mẫn Vi, cầm lọ muối đưa qua chỗ Thiên Ly.

Thiên Ly nhận lấy rắc lên con thỏ trần trụi bị xiên qua đang quay đều trên ngọn lửa.

Mặt Mẫn Vi thối hoắc.

Bối Kiều cười nhạt:"Có dị năng niệm lực rồi cũng tự bổ não* lung tung a."

*có thể hiểu là suy nghĩ phong phú.

Mẫn Vi mím môi căm hận nhìn Bối Kiều nhưng lại không thể làm gì. Ai bảo hệ niệm lực không bằng lĩnh vực làm chi. T^T

"Con muốn gặp Tuyên di a!" Mẫn Vi ai oán há miệng ăn miếng thịt Thiên Ly đưa tới.

"Đúng vậy, không chừng mi vừa gặp liền được tặng phiếu tiên phong giống tiểu Thần." Bối Kiều hiếm khi gật đầu tán thành ý của Mẫn Vi. Chỉ tiếc lời nói ra lại chẳng tốt lành gì.

"......" Nói nhiều cũng là một cái tội a! Mẫn Vi buồn bực kéo tiểu Anh qua, tiếp tục sự nghiệp vặt lông chim.

"Thân hình nó đỏ như vậy đều tại mi." Bối Kiều rãnh rỗi chế giễu.

"...." Xác thực là như vậy a. Ban đầu tiểu Anh còn có màu xanh lá và màu vàng, phần lông đỏ chỉ chiếm số ít. Đáng tiếc, thói quen vặt lông chỉ chừa màu đỏ, càng về sau, khi lông mọc lại, đều là màu đỏ.

Mọc lại bứt tiếp, thì hiện tại tiếp diễn, hiện tại tiểu Anh biến thành cục bông nhỏ biết bay~~
Bình Luận (0)
Comment